Nhàn Thê Đương Gia

Chương 148: Đế hậu cùng chủ

Edit: Funny Beta: Tiểu Ngọc Nhi

“Lục ca thật bản lãnh, lại xin người của Bắc Hãn Hoàng Đình giúp đỡ.” Thất Nhàn chế giễu, “Tiểu muội lại muốn biết, Lục ca là dùng cái gì để làm trao đổi?”

“Ngươi. . . . . .” Lục Phúc há to mồm nhìn Thất Nhàn trước mắt, kinh ngạc là nàng bỗng chốc lại có thể đoán được những người trước mặt đến từ phương nào. Quay đầu nhìn nhìn đội ngũ cường hãn của mình, lập tức tăng thêm sức cỗ vũ, “Bắc Hãn quốc giúp ta lập lại trật tự, có ý tốt, tại sao lại nói là trao đổi?”

Thất Nhàn đột nhiên phá lên cười: “Lục ca so với trước kia quả thật càng thay đổi rồi!” Quay đầu nhìn sắc mặt đã tái nhợt của các vị đại thần ở trong phòng, “Chư vị đại nhân cảm thấy như thế nào? Người Bắc Hãn hảo tâm vậy sao?”

Các đại thần hiển nhiên biết sự lợi hại trong đó. Nếu vì giúp Phúc Vương bình định thiên hạ, vậy cũng không còn lời nào để nói. Nhưng lại cố tình khiến cho Bắc Hãn cuốn vào. Lòng của lang sói, sao có thể không đề phòng đây? Cho dù hiện giờ bị Phúc Vương lấy đi, e rằng cũng sẽ rơi vào tay của ngoại nhân thôi.

“Ngươi. . . . . . Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Đón lấy ánh mắt bức người của Thất Nhàn, Lục Phúc cả gan hô lên một tiếng.

“Ta nói chính là sự thật!” Vẻ mặt Thất Nhàn nghiêm túc, “Từ lúc ngươi mang theo người của Bắc Hãn tiến vào Hoàng Cung Thiên Diễm, ngươi đã là tội nhân, ngươi có tư cách gì lên ngôi vị đó?”

Lục Phúc trừng to mắt, không biết đáp lời như thế nào.

Ngược lại tên hắc y nhân phía trước hắn sải bước tiến lên một bước: “Dực Vương Phi, người ta nói thắng làm vua thua làm giặc. Chỉ cần hôm nay tất cả người biết được chân tướng thật sự trong điện đều biến mất hết, vậy không phải Phúc Vương có thể thoải mái mà yên vị sao?”

Chúng đại thần không khỏi run rẩy một chút, đây rõ ràng là có ý muốn giết người diệt khẩu mà!

Lục Phúc lập tức khoa trương đứng lên: “Đúng! Đúng! Toàn bộ giết hết!”

Thất Nhàn lười nhác cười cợt một tiếng: “Các hạ xác định có thể giết được sao? Ngươi trông cậy vào đội thiết nỏ trong thành hay là tinh binh ở ngoài thành đây?”

Đầu lĩnh Hắc y nhân lập tức ngây ngẩn cả người, những điều này đều là thái tử điện hạ Bắc Hãn tự mình bố trí xuống , nói phải dùng vũ lực chiếm tiên cơ, vì sao nữ nhân này có thể biết được tất cả, hơn nữa có thể nói ra thờ ơ như không vậy?

“Không biết các hạ có nghe nói Lôi Phong quân của ta hay không?” Thất Nhàn đi ngang hai bước, cười đến thoải mái, “Thật là không khéo, tinh binh của các hạ nơi nào không đi, lại đi tới ngọn núi Lôi Phong quân của ta chiếm cứ. Lúc này, bọn họ hẳn đang ở trại Lôi phong cách xa ngàn dặm uống trà rồi.”

Lúc ở Nam Cương, nàng cùng với Vân Lẫm đã tính toán đến tình huống xấu nhất rồi. Trước hết để cho Lâm Doãn Chi cùng Nhị Tuyệt đi liên lạc với Lôi Dã, quả thật là vừa đúng lúc có lợi.

Hắc y nhân kinh hãi. Lôi Phong quân, hắn sao có thể không biết? Quân đội truyền kỳ của Thiên Hoàng Kỳ mười mấy năm trước, bất luận đánh đâu cũng đều chiến thắng, bất luận cuộc chiến nào cũng có thể khắc phục, mặc dù năm đó bởi vì Bắc Hãn phái người đưa ra lời gièm pha, khiến cho Thiên Hoàng Đế đối với quân đội này không còn tín nhiệm nữa, còn giết chết hai vị chủ soái. Nhưng tên của đội quân này đã lưu danh sử sách, thế lực kia lại càng không thể khinh thường.

Tại sao? Tại sao chiến lực mạnh như vậy lại có thể để cho nữ nhân trước mặt này lấy được?

Không đợi Hắc y nhân nói chuyện, Thất Nhàn dùng ngón trỏ gõ cằm, lại quay về hai bước: “Trong thành đội thiết nỏ cũng quả là lợi hại. Bất quá nơi này chung quy cũng là chỗ của ta, lúc này có lợi thế, tự nhiên đã bị ‘ám vệ’ Hoàng thất chiếm toàn bộ rồi.”

Vân Lẫm đem ‘ám vệ’ đưa cho Cơ Y Duệ chỉ huy đối đầu với đội thiết nỏ kia, làm sao có thể thua được chứ?

Một tia bối rối xẹt qua trong mắt Hắc y nhân. Những thứ này đều đã lên kế hoạch rất tốt rồi, làm sao có thể bị phá huỷ như vậy?

Nếu nói quốc gia xuất binh cho hắn, quyết định ở chỗ là đánh bất ngờ, tốc chiến tốc thắng. Mà tình huống lúc này, giống như là bọn họ đang đảm nhiệm vai trong một vở kịch sao?

Không nghĩ tới Dực Vương từ Nam Cương xa xôi, còn có thể điều khiển được chuyện ở Kinh thành. Quả nhiên là thái tử điện hạ đã xem thường Dực Vương rồi.

Hắc y nhân không tự chủ được liếc nhìn về phía sau.

Cái nhìn này, không thoát được ánh mắt của Thất Nhàn.

Thất Nhàn vẫn thờ ơ, đắc ý vân vê tóc, khóe miệng hiện lên nụ cười: “Toàn gia của ta có thể nói là có giao hảo với thái tử của Bắc Hãn. Thái tử gia không cùng đi sao, không muốn gặp lại cố nhân sao?”

Đang nhàm chán đứng ở một bên góc tường nghiên cứu, tiểu Ái Nhàn vừa nghe thấy lời này, trước mắt tỏa sáng. Bắc Hãn thái tử gia sao? Hắn là “thân thân phụ thân” nha!

Quay đầu, tìm kiếm trong đám hắc y nhân .

Đầu lĩnh Hắc y nhân cau mày: “Chuyện nhỏ như vậy, cần gì phải thái tử điện hạ tự thân xuất mã?” Vừa nói vừa dẫn đầu rút kiếm ra, trong mắt thoáng xuất hiện hận ý.

Lục Phúc ở phía sau bắt đầu nuốt nước miếng, lôi kéo áo của hắn: “Nàng nói bên ngoài cũng bị khống chế được rồi, có thật không?”

Hắc y nhân liếc qua một cái: “Điện hạ, bên ngoài như thế nào không quan trọng. Chỉ cần đem nội cung khống chế lại là được rồi, hôm nay người thành chủ nhân, còn sợ những thứ phản tặc kia sao?”

Lục Phúc liên tục không ngừng gật đầu: “Đúng! Đúng! Vậy thì nhanh chóng mang những người này toàn bộ giết hết đi!” Một bộ dạng như cấp trên.

Hắc y nhân lần nữa quét mắt hắn một cái, hắn có tư cách gì mà ra lệnh ình?

Đang lúc ấy thì, một hắc y nhân giả dạng lảo đảo đi vào, mất cánh tai trái, đang ồ ồ chảy máu, sắc mặt trắng bệch, như nghẹn một hơi: “Đại nhân. . . . . .”

Lời còn chưa dứt, người nọ hai mắt đột nhiên trở nên dữ dội, gục xuống.

Ở phía sau hắn, từ từ lộ ra khuôn mặt ôn hòa của Dực Vương, một thân y phục đen nhuốm máu. Lúc này đang giẫm lên thi thễ trước mắt mà bước qua.

Người trong phòng ngạc nhiên. Trọng binh gác bên ngoài, Dực Vương Gia làm sao có thể tiến vào? Chẳng lẽ giết sạch mọi người rồi sao ?

Tiểu Ái Nhàn khinh thường lầm bầm một câu: “Lão cha đúng là giả bộ ôn hòa.” Quay đầu, tiếp tục hướng vào bên trong đám Hắc y nhân nhìn xem. Hắn vừa vặn trông thấy phần đầu giống như “Phụ Thân” của hắn. Mặc dù”Phụ thân” vẫn cúi đầu, bất quá lấy khả năng trí nhớ siêu phàm của hắn, người nọ hẳn là “Phụ thân” của hắn không thể nghi ngờ.

“Hí hí”, tiểu tử lại bắt đầu cười quái dị. Lúc này nên chào hỏi “Phụ thân” như thế nào đây? Đầu óc xấu xa kia bắt đầu xoay chuyển.

Thất Nhàn ngẩng đầu nhìn Vân Lẫm, nhưng lại không giải thích được. Hắn nên cùng trấn quốc Đại tướng quân ở bên ngoài tiến công mới đúng! Sao lại chỉ có một mình xuất hiện ở nơi này?

Không biết rằng, sau khi Nhạc nhi bẩm báo với Vân Lẫm, Vương phi một mình tiến cung, Vân Lẫm liền sinh nóng lòng nên chạy tới. Vân Lẫm quét mắt về phía Lục Phúc: “Ngươi muốn giết Vương phi của Bổn vương sao?”

Sát khí lạnh lùng lập tức bắn về phía Lục Phúc đang ngồi trên ghế ngọc. Lục Phúc lập tức từ trên ghế nhảy xuống, núp ở đằng sau ghế ngọc, lạnh run. Ánh mắt người này, làm sao so với khối băng còn lạnh hơn, so với lưỡi đao còn lợi hại hơn nữa? Làm như muốn từ trên người của mình mà khoét nhiều lỗ vậy.

Hắc y nhân cảnh giác nhìn về phía Vân Lẫm. Bọn họ đương nhiên không dám xem thường người có thể xông phá đội quân trùng trùng điệp điệp bao vây hoàng cung.

Ở nơi này không khí trở nên khẩn trương hết sức, ai cũng đều không chú ý đến bóng dáng nhỏ đang mặc áo tím kia từ từ, lén lén lút lút đi xuyên qua đám hắc y nhân kia.

“Dực Vương gia, ngươi tới vừa lúc. Tiết kiệm thời gian bọn ta phải tìm ngươi.” Đầu lĩnh Hắc y nhân cười lạnh một tiếng, “Hôm nay nơi này chính là mồ chôn thân của các người.”

Vừa nói, mấy người bên cạnh liền vung đao về phía Vân Lẫm.

Thất Nhàn ở phía sau phất tay, mấy tinh vệ của Độc Cô gia lập tức tiến lên giúp đỡ.

Thất Nhàn tất nhiên là có nhân vật quan trọng cần phải chú ý. Khóe mắt liếc về hướng Hắc y nhân không động đậy kia. Quả nhiên nhìn như những người đó bảo hộ cho Lục Phúc, trên thực tế lại vây kín tạo ra tường thành bảo vệ Hắc y nhân phía sau.

Đột nhiên, nàng nhìn thấy một tiểu quỷ nào đó đang rón ra rón rén làm chuyện mờ ám phía sau người kia, lập tức khóe mắt nhảy lên vài cái. Bất động thanh sắc xoay chuyển con ngươi. Vị “Cố nhân” kia , nhất định sẽ gặp khó khăn trên tay đứa con trai lớn của nàng rồi!

Vân Lẫm vốn trong lòng cảm thấy tức giận, những người này dám nói muốn giết Thất Nhàn! Cho nên hắn dốc hết sức lực, làm cho đám Hắc y nhân xông lên căn bản cũng không chiếm được chỗ tốt gì.

Vân Lẫm chưởng một chưởng lên ngực của tên đầu lĩnh, miệng người nọ phun ra máu tươi, lảo đảo lui về phía sau.

Thất Nhàn dư quang liếc về phía vị “Cố nhân” trốn trong đám hắc y nhân kia, thấy hắn ngầm một ra dấu tay, tất cả Hắc y nhân đều chuyển động.

Sát chiêu! Hết thảy hướng về phía Vân Lẫm!

Thất Nhàn ở phía sau phất tay, tinh vệ cũng chuyển động. Mọi người đối chiến với Hắc y nhân.

Cuối cùng là do sát khí của Vân Lẫm giúp cho khí thế của Tinh Vệ, vốn bọn họ rơi vào hoàn cảnh xấu lúc này khí thế đã được dâng cao, lại có thể cùng Hắc y nhân đánh chẳng phân biệt được trên dưới.

Hai chân Lục Phúc run run, tránh né đao kiếm, ôm đầu liền hướng về phía cửa chạy đi. Đáng sợ a! Đao kiếm không có mắt! Vạn nhất làm hắn bị thương thì làm sao bây giờ ? Hay là thừa dịp không ai chú ý chuồn đi vậy!

Đột nhiên, phía sau một cái tay duỗi lên, một phát bắt được cổ áo của hắn: “Ngươi muốn đi đâu? Phúc Vương điện hạ!” Thanh âm vô cùng lạnh lẽo.

Lục Phúc ngẩng đầu nhìn lên, ba hồn thì hai hồn cũng đã bay mất: “Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Nhưng nơi này quá kinh khủng!” Đang nói, liền bị Vân Lẫm bay đến đánh gãy đùi.

Lục Phúc kêu lớn một tiếng, trừng mắt quan sát, liền vùng vẫy muốn chạy ra ngoài trốn.

Hắc y nhân bắt được hắn hét lớn một tiếng: “Đồ vô dụng!” Vừa nói, liền đem Lục Phúc ném về phía trước.

“Phanh” một tiếng, đầu của Lục Phúc nặng nề mà đụng vào góc trên ghế ngọc, cái trán một mảnh đỏ sẫm, ngã trên mặt đất.

Thất Nhàn bình tĩnh nhìn về phía hắc y nhân kia: “Phúc Vương vô dụng, không phải là thái tử gia nhìn trúng hắn sao? Nếu không phải vô dụng, thái tử gia còn có thể khống chế một cách đơn giản vậy sao?”

Hắc y nhân rốt cục giơ tháo lỏng trên đỉnh đầu, nắm cái mũ kéo xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn về Thất Nhàn: “Nàng quả nhiên rất hiểu ta!”

Người này, chính là “Cố nhân” Bắc Đường Tẫn.

Thất Nhàn cười một tiếng: “Bất quá thật đáng tiếc, việc này Thái tử gia đã bàn tính vô ích rồi!”

Trong mắt Bắc Đường Tẫn hiện lên ánh sáng nhạt: “Vô ích hay không không phải là do nàng nói. Hiện tại so sánh với tốc độ này. Nhìn xem rốt cuộc là bên ngoài người mau, hay là Bổn vương mau!” Dừng lại một chút, trong mắt phát ra ánh sáng thú tính, “Hôm nay quyền hành đều do bổn vương tiếp nhận, nàng, Bổn vương cũng muốn bắt!”

Vừa nói, hắn bay vọt lên, hướng đến gần Thất Nhàn đánh tới.

Vân Lẫm mắt thấy thế, trong tay lại càng không chút lưu tình, chỉ nghe cả điện hét thảm bi thương.

Thất Nhàn nhưng lại khoan thai nhàn rỗi, một bộ dáng như đang xem kịch vui, nhìn thẳng Bắc Đường Tẫn.

Đột nhiên trong lòng Bắc Đường Tẫn có dự cảm xấu. Quả nhiên, vừa nhảy thân lên, đã bị lực hút ở dưới kéo xuống.

Lập tức dùng chân khí, mới không té xuống từ giữa không trung, nhưng hắn cũng bị kéo quỳ nửa người trên mặt đất.

Bắc Đường Tẫn cau mày, nhìn về phía sau. Lại kinh ngạc mà phát hiện phía sau vạt áo của mình thắt chung với bức màn che bên cạnh bằng dây thừng tạo thành một nút chết. Khó trách lên tới một nửa, đã bị lực kéo xuống . Thì ra là như vậy! Nhưng là, nhưng là, rốt cuộc là người nào nhàm chán như vậy, làm nên chuyện như vậy? ( Funny: ta biết =))

Đang lúc này, một tiếng cười trẻ con xuyên tới đây: “Bình thân! Phụ thân, không cần hành lễ này! Tiểu Nhàn ta thật xấu hổ nga!” Vừa nói, tiểu tử trưng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, một bộ dáng thật không có ý tốt.

Bắc Đường Tẫn ngẩng đầu, bước lên phía trên, đối diện tiểu quỷ kia, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi, cho dù trong mộng hay ngoài mộng cũng hận không thể chém tên tiểu tử này.

Cả người Thất Nhàn cảm thấy lạnh lẽo. Xấu hổ? Trong từ điển của tên tiểu tử này có từ đó sao?

Đỉnh đầu Vân Lẫm liền nổi giận. Phụ thân? Tiểu tử này dám gọi Bắc Đường là phụ thân?

Bắc Đường Tẫn con ngươi sắc bén đến cực hạn, “Vèo vèo” một tiếng, xé vạt áo phía sau mình. Vọt người, liền nhắm về Tiểu Ái Nhàn ở phía trước nhào tới.

Tiểu tử xoay người đạp hai chân lên: “Cứu mạng a!” Ai ai, không cần đùa như vậy nha!

Bên cạnh Thất Nhàn cùng Vân Lẫm lo lắng lập tức vọt lên, chặn lại hai cánh tay công kích của Bắc Đường.

Bắc Đường Tẫn đạp lên không trung lui về phía sau. Hắn dĩ nhiên biết, một người như hắn không thể nào là đối thủ của hai người trước mắt. Đảo mắt, muốn kêu mấy người đến hỗ trợ, nhưng lại đột nhiên phát hiện đội nhân mã mình mang đến đây đều bị Vân Lẫm làm cho bị thương nghiêm trọng, lúc này vẫn như cũ đang cố gắng chống chọi với tinh vệ Độc Cô gia.

Vân Lẫm xoay người, liền ngăn chặn đường lui của Bắc Đường.

Ba người đấu cùng nhau, mất cả ngày ở trong cung mà vẫn chưa kết thúc.

Thất Nhàn, phối hợp với Vân Lẫm, dĩ nhiên sức lực của Bắc Đường không đủ. Vừa tiếp được mấy chưởng, đã tổn thương nội tạng.

Vân Lẫm lại một chưởng không quên dùng lực đánh ra, Bắc Đường lảo đảo hộc máu lui về phía sau.

“Tê” một tiếng, lại là âm thanh của đao đâm vào da thịt.

Đau đớn xuyên qua não, chạy thẳng lên đầu dây thần kinh.

Bắc Đường cúi đầu vừa nhìn, thấy có một mũi đao xuyên qua bắp chân của mình.

Đảo mắt, nhất định là tên tiểu quỷ mà mình thống hận nhất kia. Đột nhiên nhớ lại ngày đó Long Hành Phong trong hoàng cung Nam Vũ, chính là bị phá hủy trong tay tiểu tử này. Không lẽ hắn cũng gặp phải tình cảnh giống vậy sao?

Tiểu Ái Nhàn lại là vẻ mặt kinh ngạc. Lúc này chuyện thật sự không liên quan đến hắn a. Hắn chẳng qua là nhặt cây đao đứng lên vui đùa một chút mà thôi, bắt chước người khác giơ đao lên, thì cái “Phụ thân” này liền nhắm về phía hắn lao đến.

Đây gọi là vừa khéo sao?

Vân Lẫm cũng không bỏ qua khe hở này, bay vọt lên, liền điểm đại huyệt của Bắc Đường.

Bắc Đường muốn ngăn cản, nhưng lại không thể ra sức nữa.

Một trận chiến trong cung, sau khi Trấn Quốc đại tướng quân mang theo đại quân đến đã hoàn toàn kết thúc.

Bắc Đường Tẫn bị Vân Lẫm phế bỏ võ công, sau đó cùng bọn người liên can bị áp giải đến đại lao. Chỉ chờ cùng Bắc Hãn thương lượng.

Sau khi Lục Phúc đập đầu mạnh vào góc của ghế ngọc, đầu bị thương nặng, không kịp cứu chữa, đã đi đời nhà ma.

Trên đại điện có rất nhiều đại thần bị liên lụy và gặp tai ương vì nhân mã đánh nhau , cũng có rất nhiều người bị hôn mê, đều được khiêng xuống để cứu trị.

Trong điện một mảnh hỗn độn.

Độc Cô Hồng dẫn Tiểu hoàng đế ra, đi tới trước chân Vân Lẫm, duỗi tay đưa Long Ấn lên: “Nhi tử của ta thật không đủ khả năng làm đế vương, tương lai Thiên diễm hoàng triều, thiếp thân cung thỉnh Tường Vương lên ngôi vị, chủ trì triều chính!”

Lời này vừa nói ra, lập tức nhận được ủng hộ của các đại thần.

Trải qua một trận biến cố như vậy, các vị đại thần cũng không có gan nảy sinh tâm tư khác. Ai cũng có thể nhìn ra được năng lực cùng thế lực của Tường Vương phân bố như thế nào . Huống chi Độc Cô Thái hậu đã tỏ vẻ muốn tiểu hoàng đế thoái vị.

Chim khôn biết chọn cây mà đậu. Hiển nhiên bọn họ có thể thấy rõ tình thế.

Mà mấy người trấn quốc Đại tướng quân cùng Tả Tướng, bản thân cũng hi vọng Tường Vương Gia trở lại chủ trì triều chính, cảnh tượng lúc này, lại càng làm cho bọn họ mừng rỡ.

Cho nên, đại điện mới vừa trải qua trận tẩy huyết, lúc này triều thần quỳ trên đại điện, dập đầu lạy: “Hi vọng Vương gia vì dân chúng Thiên diễm mà suy nghĩ, lên ngôi hoàng đế!”

“Mong Vương gia lên ngôi hoàng đế!”

Tiểu Ái Nhàn từ sau lưng Thất Nhàn lò đầu ra : “Ơ? Cha con muốn trở thành hoàng đế, con đây không phải là hoàng tử sao?”

Vân Lẫm đi ngang một bước, hắn còn nhớ tiểu tử này mới vừa rồi gọi Bắc Đường là phụ thân đấy!

Cái nhìn hoàn toàn uy hiếp chuyển đạt lại cho tiểu tử. Tiểu tử lui lui lui, rúc vào sau cây cột, hoàn toàn ngăn cách ánh mắt khiếp sợ của cha. Trong lòng vẫn đang buồn bực, hắn khi nào đã đắc tội với lão cha đây.

Thất Nhàn nhìn Vân Lẫm cười, thời khắc này, cuối cùng đã tới đây!

Vân Lẫm nhận lấy Long Ấn, thắm thiết nhìn về phía Thất Nhàn, hướng về phía nàng vươn tay ra.

Thất Nhàn sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền hiểu rõ ra. Nụ cười càng ngày càng nồng hậu, cầm lấy bàn tay vươn ra của Vân Lẫm. Hắn là Long, nàng chính là Phượng. Hắn là Đế, nàng chính là Hậu. Tâm tư của người nam nhân này cho tới bây giờ đơn giản luôn là cố chấp như vậy, hắn muốn nàng cùng hắn ngồi lên ngôi vị kia.

Vân Lẫm dìu Thất Nhàn từng bước từng bước bước lên bậc thang bằng vàng kia, cho đến khi cao cao tại thượng đứng trên —— đứng ở trước ghế rồng.

Phía dưới một mảnh ngạc nhiên. Từ xưa tới nay, cho tới bây giờ bậc thang cát lợi này chỉ ình thiên tử bước lên. Mặc dù không có quy định xác thực, nhưng cũng đã là ước định quy cũ.

Coi như là Độc Cô Thái hậu buông rèm chấp chính, cũng vẫn là từ phía sau mà đi ra. Lúc này, làm sao vị Hoàng đế của bọn họ có thế chấp nhận cùng một nữ nhân bước lên trên cùng người?

Nhưng, cũng chỉ có thể nghi hoặc, không ai dám lên tiếng dị nghị.

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Tiếng vọng giống như tiếng trống hô to ở trên đại diện.

Phủ Phúc Vương, đèn lồng treo cao.

Hách Liên Tâm Nhụy ngồi ở trên xa lăn, hai cánh tay đã bị phế bỏ đang khẽ run.

Nàng kìm nén kích động ở trong lòng. Chỉ cần qua hôm nay, Phúc của nàng sẽ chiếm được ngôi vị kia, nàng sẽ gặp trở thành nữ nhân tôn quý nhất hoàng triều. Đây là việc mà mọi nữ nhân ở thời đại này đều mơ ước, lúc này rốt cục cũng thực hiện được.

Nhưng mà, Phúc Nhi, làm sao tới giờ còn chưa trở lại?

Ngẩng đầu, nhìn ánh trăng khuyết trên bầu trời một chút, làm sao đã một ngày rồi mà trong cung vẫn không có phản ứng gì? Có “Người nọ” tương trợ , hẳn không xảy ra chuyện gì không may mới đúng.

Lo lắng thăm dò nhìn ra bên ngoài.

Lại hoảng sợ trông thấy bóng dáng áo tơ trắng.

“Nhị nương, thất vọng khi thấy ta sao?” Vào cửa, chính là Thất Nhàn.

Phía sau, Tiểu Ái Nhàn túm thật chặt y phục của Thất Nhàn lẩn trốn bĩu môi. Hắn đang bị cha nhà mình “Đuổi giết” đây! Không phải là kêu một tiếng “Phụ thân” với người khác thôi sao! Cha của hắn thật đúng là không thú vị gì cả, đến cuối cùng không phải là mình giúp đỡ cho lão cha mới bắt được người kia sao chứ? Mặc dù cái gọi là “Hỗ trợ” đó cũng không phải là ý định ban đầu của hắn. Nhưng bất kể thế nào, trong mục công trạng , cũng là có một phần công trạng của mình đi! Cha của hắn lại trở mặt, vì điểm nhỏ này lại đánh mình một trận, thật là không có nghĩa khí!

“Làm sao ngươi lại ở chỗ này?” Hách Liên Tâm Nhụy vẻ mặt hoảng sợ, “Ngươi cút cho ta! Cút! Phúc nhi có thể làm chủ Thiên Diễm, đến lúc đó, ngươi sẽ đẹp mặt!”

Thất Nhàn tìm một băng đá, tự ý ngồi xuống: “Làm chủ Thiên diễm?” Ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, “Nhị nương, đã nửa đêm, mộng tưởng hão huyền của người cũng không đúng lúc rồi?”