Nguyệt vương phủ xảy ra chuyện lớn khiến mọi người không tránh khỏi xôn xao, thế nhưng chuyện có lớn đến đâu cũng đều bị ém nhẽm đến không có ai dám lời ra tiếng vào.

Chỉ trong một ngày Nguyệt quận chúa bị sát hại, tam Nguyệt tiểu thư lại mất tích không tìm thấy. Hoàng cung cùng Nguyệt vương phủ loạn thành một mớ, thế nhưng vẫn không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có duy nhất Nguyệt thế tử Nguyệt Linh Phi vẫn còn chưa tỉnh lại, khiến tất cả thái y đều phải chạy đến thức trực hết một đêm.

Huỳnh Hoa nhìn xem Linh Phi đã qua một đêm vẫn chưa tỉnh, nàng nóng ruột không muốn chờ mới kéo tay Văn Hiên ra ngoài để tránh làm ảnh hưởng đến các thái y còn đang xem bệnh: “ Không phải nói bên cạnh Nguyệt thế tử vẫn luôn có người bảo vệ hay sao, vậy thật ra đã xảy ra chuyện gì?”

“ Ta đã nói chuyện với Thái Lâm về chuyện này.” Văn Hiên trầm giọng: “ Những người được an bài bên cạnh thế tử vẫn luôn canh chừng bên ngoài Duy Hương cư, bảo vệ chặt chẽ. Lúc đó ngoại trừ thế tử cùng với Nguyệt quận chúa, người ra vào trước khi a hoàn của Nguyệt vương phủ phát hiện ra chỉ có một mình Nguyệt Đan Na.”

“ Ngươi đừng nói đùa.” Huỳnh Hoa lớn tiếng: “ Đan Na có thể làm những chuyện như vậy được hay sao? Điều ta lo lắng bây giờ chính là muội ấy đã xảy ra chuyện gì, hiện thời lại đang ở đâu.”

“ Hiện tại tất cả những gì chúng ta biết chỉ có như vậy, thái y cũng đã nói thế tử không sao cả, có thể chỉ là quá sợ hãi mới ngất đi, cứ chờ người tỉnh lại rồi mới nói đi.”

“ Đã một đêm vẫn không tỉnh, Đan Na cũng không có tin tức, chúng ta còn phải chờ?”

“ Công… tứ công chúa.” Sở Lan mừng rỡ chạy ra từ bên trong mới nói vội: “ Công chúa, thế tử tỉnh lại rồi.”

“ Tỉnh rồi sao?” Huỳnh Hoa vừa xoay lưng đã bị kéo tay lại, nàng tâm trạng lúc này không được tốt mới hơi nhíu mi mắt nhìn hắn: “ Làm gì vậy?”Văn Hiên vội thả tay ra, hắn bình tĩnh nói: “ Nguyệt thế tử chắc đã chịu phải đả kích lớn, xin công chúa trước tiên đừng hỏi quá nhiều chuyện, cần để thế tử nghỉ ngơi trước.”

Huỳnh Hoa không nói, nàng chỉ lướt mắt qua hắn như vậy lại đi vào tẩm phòng. Nguyệt Linh Phi đã tỉnh, y ngồi tựa lưng trên giường, tinh thần nhìn xem cũng không đến nỗi tệ.

Linh Phi không để tâm đến Sa Lan đang vừa khóc vừa mừng vì mình, y ngước mắt nhìn thấy Huỳnh Hoa thì chỉ nhẹ giọng hỏi: “ Đại tỷ của ta… tỷ ấy sao rồi?”

Nơi này có cung nhân, thái y cùng một số người khác như Văn Hiên đều im lặng không thể trả lời. Riêng Huỳnh Hoa lại cảm thấy có gì đó không đúng, nàng cũng không biết là chuyện gì, chỉ là cảm thấy Nguyệt Linh Phi có chỗ khác lạ. Huỳnh Hoa lên tiếng: “ Đại tỷ của ngươi, không thể cứu được.”

“ Không cứu được? Ra vậy…” Không giống như mọi người vẫn nghĩ, Nguyệt thế tử thậm chí không có cảm xúc gì khi nghe thấy đại tỷ của mình đã chết. Nguyệt Linh Phi đôi mắt trống rỗng, y lại hỏi: “ Còn tam muội thì sao?”

Nghe thấy y hỏi như vậy, Huỳnh Hoa cũng không còn tâm trạng nghĩ đến Nguyệt Linh Phi thật ra có chỗ nào khác lạ nữa. Nàng ngồi xuống bên giường, lại lo lắng lên tiếng hỏi: “ Đan Na mất tích rồi, ta đã cho người tìm kiếm muội ấy khắp nơi. Nguyệt thế tử, thật ra ở vương phủ lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Nguyệt Tử Liên vì sao mà chết, còn có ngươi…”

“ Là tam muội…”

“ Cái gì cơ?” Huỳnh Hoa tưởng như mình không nghe rõ, nàng cố ý giữ im lặng chờ đợi câu trả lời.

Nguyệt Linh Phi gương mặt có chút xanh xao hơi ngước lên, y chậm nói: “ Lúc đó ta cùng với đại tỷ to tiếng qua lại, đại tỷ lại có chút không giữ được bình tĩnh mới xảy ra giằng co. Tam muội lúc đó nhìn thấy mới chạy vào phòng, muội ấy có thể là vì sợ đại tỷ khiến ta bị thương nên mới…”

“ Ngươi nói… là Đan Na muội ấy…”

Linh Phi lại cúi đầu nhìn xuống, y nói tiếp: “ Lúc đó ta vì quá hoảng sợ liền ngất đi, không ngờ bây giờ lại nghe nói tam muội không tìm thấy. Có thể là vì muội ấy sợ bị mọi người biết được, cho nên…”

“ Nguyệt Linh Phi.” Huỳnh Hoa đột nhiên lớn tiếng, nàng không dám tin nhìn Linh Phi vẫn như vậy tựa như không có chút cảm giác gì: “ Ngươi có biết mình đang nói cái gì hay không?”

Không khí trở nên im lặng và nặng nề đến ngợp thở, Văn Hiên lúc này lại thở dài một tiếng mới ra lệnh: “ Nguyệt thế tử đã tỉnh lại, cũng không sao nữa. Các ngươi đều lui xuống cả đi.”

“ Vâng thưa đại nhân.”

“ Nô tỳ cáo lui.”

Các thái y và cung nhân hầu hạ tại Thái Dương điện đều lui đi, hiện tại cũng chỉ còn lại ba người Văn Hiên, Đường Huỳnh Hoa cùng Nguyệt Linh Phi. Văn Hiên lúc này mới lên tiếng: “ Nguyệt thế tử chỉ vừa mới tỉnh lại, nên để người nghỉ ngơi…”

“ Đó là tam muội của ngươi.” Huỳnh Hoa vẫn không để tâm đến lời của Văn Hiên, nàng chân mày hơi nhíu lại nghiêm giọng: “ Đan Na từ nhỏ đến lớn cả một con kiến cũng không nỡ giết hại, ngươi lại nói muội ấy cầm dao giết người. Muội ấy thế nào ngươi còn không hiểu rõ hay sao?"

“ Tứ công chúa…” Văn Hiên định lên tiếng khuyên Huỳnh Hoa nên bình tĩnh trước, lúc này lại nghe thấy Nguyệt Linh Phi trả lời.“ Ta chỉ nói những gì mình biết.” Linh Phi hơi nghiêng đầu nhìn Huỳnh Hoa, y bình tĩnh nói: “ Tứ công chúa còn muốn ta trả lời thế nào? Là vì muội ấy là tam muội của ta, thế nên ta mới phải bao che việc muội ấy tự tay giết chết đại tỷ?”

“ Ngươi…” Huỳnh Hoa từ trước đến nay luôn là ôn hòa nhã nhặn, nàng lần đầu tiên như vậy cảm thấy nóng giận còn là với Nguyệt Linh Phi. Lúc này lời vẫn chưa kịp nói ra đã bị Văn Hiên kéo lại, nhìn thấy cái lắc đầu của hắn nàng cuối cùng cũng chỉ có thể im lặng không thể nói tiếp.

Văn Hiên cúi người trước Linh Phi mới nói: “ Là ta làm việc không chu toàn, khiến Nguyệt thế tử chịu kinh sợ. Ngươi vẫn nên nghỉ ngơi đi, một lát nữa thái y sẽ mang thuốc đến.”

Linh Phi không trả lời mà chỉ nhẹ gật đầu, chờ người đi khỏi đã lâu cũng không thấy y gọi cung nhân trở vào. Nguyệt Linh Phi khóe môi đột nhiên nâng lên một chút, y đưa tay kéo đi chăn đang phủ trên người mình rồi xuống giường, cứ như vậy bước đi một vòng xung quanh tẩm phòng ở Thái Dương Điện.

“ Hóa ra đây chính là Thái Dương điện.” Nguyệt Linh Phi ngước đầu nhìn khắp nơi một lần, sau đó mắt lại đưa trở về chiếc giường lớn mình vừa nằm trên đó. Y đôi mắt ẩn hiện vẻ sắc lạnh: “ Tam muội, muội vẫn là đừng nên trở về nữa.”

“ Tất cả những thứ này vốn dĩ đều là của ta, chính là của ta.”

- ----------------------------------------------------------------------

“ Các ngươi nghe nói gì chưa? Chiến sự ở Bách quốc cuối cùng cũng kết thúc rồi, nghe nói hoàng thượng không bao lâu nữa sẽ trở về.”

“ Thật sao?” Một ngôi làng nhỏ bên ngoài hoàng thành, nông phu lúc trời trưa nắng lại tụ tập dưới gốc cây cười đùa, tìm chuyện bàn tán: “ Nếu như vậy Bách quốc từ này xem như đã trở thành thuộc địa của Ân Ly quốc ta.”

“ Ta nói cũng không quan trọng những thứ đó. Các ngươi nhìn xem hoàng đế của chúng ta hiện tại uy dũng như thế nào, Vấn Ấn của người đã vượt qua tất cả các bậc đế vương từ xưa đến nay, Ân Ly quốc ta thống nhất thiên hạ, e chỉ là điều sớm muộn.”

“ Ha ha ha, ta nói Thượng vương Bách quốc không biết đã làm ra chuyện ngu ngốc gì để có thể chọc giận được đến chỗ hoàng thượng, diệt quốc là rất đáng.”

“ Các ngươi chắc là chưa từng thấy qua hoàng thượng đi, ta nghe nói là người vô cùng anh tuấn.”

“ Không cần biết có anh tuấn hay không, chỉ cần nghĩ đến có thể gặp mặt hoàng thượng thì đã là diễm phúc lớn rồi.” Một vị cô nương mang nước lại nói: “ Hoàng thượng mang quân trở về hoàng thành, ta đã hỏi rất kỹ nghe nói hai ngày nữa sẽ đi qua huyện Kim Lang, ta cách nào cũng phải chạy đến đó nhìn xem một lần.”

“ Ngươi nói thật sao?” Mấy vị cô nương chân tay bùn đất khác nghe nói cũng muốn nháo nhào lên ồn ào: “ Vậy chúng ta nhất định cũng phải đi, bỏ lỡ cơ hội này chỉ e cả đời cũng không thể nhìn thấy được hoàng thượng một lần.”

Mấy chàng trai nghe nói vừa muốn cười các nàng mơ mộng viễn vong, cho dù đến được cũng có gan dám ngước đầu nhìn hoàng đế sao?

Trong số những người ở làng nhỏ, có một vị cô nương y phục nâu thô sơ ngồi một góc, tóc tai có chút rối bời chỉ biết cúi đầu. Vì chỉ là người qua đường muốn nương nhờ bóng mát, thế nên không giống với mấy vị cô nương kia có thể tham gia cười đùa.

Một đại thẩm cũng chú ý đến bên này, bà thế nên mang chén nước đầy qua đó mà cười nói: “ Trời nắng thế này cô nương chắc là khát lắm, hay là uống chút nước đi.”

Nghe thấy người nói chuyện với mình, cô nương kia mới giật mình một chút rồi khơi cử động người. Đầu vẫn luôn cúi xuống né tránh kẻ khác lại ngước lên nhìn vị đại thẩm kia, Đan Na còn bị bùn đất làm cho gương mặt trắng trở nên lem luốt, nàng tay run run đưa đến nhận chén nước trước mặt mình, giọng nói khô khốc vì khát: “ Đa tạ đại thẩm.”