" Ông làm cái gì mà lâu quá vậy, hẹn bảy giờ mà ông xem bây giờ là lúc nào rồi?" Chỉ tay lên chiếc đồng hồ lớn chỉ mười giờ kém treo ở phòng khách, Uyên Vi bực mình cằn nhằn: " Ngủ mà đến giờ này, ông có cần ăn trưa rồi đi luôn không?"

" Xin lỗi... tối qua ngủ trễ quá." Thường Hy gượng cười, đi lại ghế salon ngồi xuống bên cạnh cô bạn thân của mình. Cậu vừa rót một ly nước lọc vừa nói: " Bình thường cũng không có dậy muộn như vậy."

" Ông lại ôm điện thoại cả đêm chứ gì? Giờ có đi cũng chẳng kịp giờ sinh nhật Mỹ Quyên nữa, thế nào mai nó cũng la hét đòi từ mặt nhau cho xem."

" Sinh nhật Mỹ Quyên?" Thường Hy ngạc nhiên bỏ ly nước còn chưa uống tới miệng xuống bàn, cậu suy nghĩ một hồi tưởng mình nhớ nhầm rồi nhìn Uyên Vi lên tiếng hỏi: " Không phải đến thăm Bảo Quân bị bệnh, sao lại thành sinh nhật của Mỹ Quyên rồi?"

" Bảo Quân?" Uyên Vi trong mắt ánh lên một tia kinh ngạc, ngay cả sắc mặt cũng có chút thay đổi. Sau đó liền như không có gì, cô hoài nghi nhìn Thường Hy nói: " Ông đang nói ai, chúng ta có quen ai như vậy sao?"

" Ai là sao? Thì chính là Bảo..." Thường Hy chợt ngừng lại, tại sao cậu không thể nhớ ra Bảo Quân là ai?

Hình Như đúng là không có người nào tên Bảo Quân cả, Thường Hy không rõ mình đột nhiên sao lại cứ mơ hồ như vậy. Cậu đêm qua sau khi nói chuyện với Uyên Vi thì đã lên giường ngủ, nhưng cứ như thời gian một đêm lại quá dài: " Tại sao cứ cảm thấy có gì đó không đúng... chẳng lẽ là do giấc mơ kỳ lạ đó sao?"

Uyên Vi nhìn Thường Hy như vậy lại thở dài: " Mấy hôm nữa ông lên thành phố học rồi, chắc là cảm thấy áp lực quá nên suy nghĩ lung tung thôi. Sắp mỗi đứa một ngã, ít nhiều cũng làm tiệc chia tay đi."

" Cũng phải." Thường Hy lẩm bẩm: " Cuộc sống sinh viên... mình cũng chẳng có thời gian mãi lo những chuyện mộng mị đó làm gì."

" Mộng mị?" Uyên Vi hứng thú, cô vỗ vai Thường Hy hỏi: " Đêm qua ông mơ thấy gì à, từ nãy đến giờ cứ như người mất hồn nói chuyện không đâu."

Cậu lắc đầu: " Cũng không rõ là sao, chỉ cảm giác như bản thân bỏ quên điều gì đó. Còn có lúc nào cũng cứ như có tiếng người gọi bên tai mình."

" Gọi bên tai? Nhưng là gọi cái gì?" Uyên Vi tỏ vẻ tò mò.

" Không biết, nhưng không quen người đó." Thương Hy nhăn mày, hình như mơ màng thấy người đó là nam, lại nhất định nói muốn ai đó quay về. Cậu cũng không nhớ rõ là ai gọi, gương mặt ra sao và đang gọi cái gì: " Dù sao cũng chỉ là mơ thôi, không cần quá để ý đên."" Ông thật là, nói chuyện cũng càng lúc càng lạ." Uyên Vi lại tươi cười vỗ vai cậu nói: " Mà dù sao cũng muộn giờ sinh nhật Mỹ Quyên rồi, có đến đó cũng không kịp, tui với ông ra ngoài tìm cái gì ăn đi."

" Vậy cũng được, đợi mình đi lấy áo kh..."

" Đến đây đi."

" Ai vậy?" Thường Hy giật thót mình vì một tiếng nói nghe trầm đục vang vọng, cậu đứng bật dậy nhìn khắp nơi, trong phòng khách vẫn chỉ có hai người, không thấy ai khác lạ: " Mình nghe nhầm sao?"

" Đến đây đi, chúng ta cần ngươi."

" Á." Lại vẫn tiếng nói đó rõ ráng ngay bên tai, Thường Hy hoảng sợ lui lại thì chân đụng mạnh vào cạnh bàn, làm mấy cái ly trên đó rơi xuống đất mà vỡ ra: " Các người là ai?"

Thấy Thường Hy đột nhiên tỏ ra hốt hoảng la lớn, Uyên Vi lo lắng kéo tay cậu: " Thường Hy, làm sao vậy?"

" Có... có người."

" Có ngươi? Làm gì có ai khác chứ." Uyên Vi cũng đảo mắt tìm kiếm, cô nói: " Bộ ông gặp ma sao?"

" Nhưng..." Nghe Uyên Vi nói, cậu lại nhìn xung quanh tìm kiếm: " Vừa rồi mình rõ ràng nhìn thấy có rất nhiều bóng người đứng xung quanh... sao lại không thấy nữa."

" Ông nói cái gì lạ vậy, nãy giờ ngoài tui ra làm gì có ai ở đây."

" Nhưng..." Thường Hy vừa rồi thật sự nhìn thấy nhiều bóng người, còn nghe được tiếng nói phát ra trong đầu mình.

Nắm cổ tay Thường Hy thì thấy nhiệt độ của cậu không bình thường, Uyên Vi lo lắng lớn tiếng nói: " Ông nóng quá, hình như bị sốt rồi."

" Mình không có." Thường Hy kéo tay mình lại, cậu tin bản thân không có nhìn lầm: " Là thật, mình nhìn thấy cũng nghe thấy."

Nghe tiếng đồ bị vỡ, còn có tiếng của con trai mình nên bà Ngọc Thảo mới từ dưới bếp chạy lên xem thử: " Hai đứa làm gì mà ồn ào quá vậy, không phải đã muộn rồi à, sao vẫn còn chưa đi nữa?"

" Dì." Thấy bà Ngọc Thảo đi ra, Uyên Vi vội vàng nói: " Chắc không đi được rồi, Thường Hy hình như bị sốt."

" Sốt?"

" Dạ, còn nói mớ lung tung cái gì thấy nhiều bóng người nữa."

" Để dì xem, không phải mới rồi còn khỏe lắm sao?"

Bà Ngọc Thảo vừa sờ trán cậu thì Thường Hy vội kéo tay mẹ mình ra: " Không phải đâu, con nhìn thấy thật mà."

Không thèm quan tâm đến lời nói kỳ lạ của con mình, bà lại nói: " Sao lại nóng như vậy, người mày ướt mồ hôi rồi kia kìa. Nhanh vào phòng nằm nghỉ, mẹ đi mua thuốc cho mày."

" Con không sao thật m..."

" Thường Hy." Chưa nói hết lời thì Thường Hy đã đứng không vững mà ngã xuống, Uyên Vi vội đỡ lấy cậu, cô lo lắng hỏi: " Chóng mặt à?"

" Ừm."

" Đã nói mà không nghe, mày như vậy làm sao mẹ an tâm để mày lên thành phố học một mình hả?" Bà Ngọc Thảo trách mắng: " Con với cái, lớn đầu cũng chẳng bao giờ khiến cha mẹ hết lo được."

" Mẹ đừng nói mấy chuyện đó được không, con đang là người bệnh đó."" Xem như mày cũng tự biết đang bệnh đi." Bà Ngọc Thảo lại nhìn sang Uyên Vi nói: " Làm phiền con đỡ Thường Hy vô phòng nằm nghỉ giùm dì, dì đi mua thuốc cho nó."

" Dạ." Uyên Vi gật đầu đáp rồi đỡ Thường Hy vào phòng, để cậu nằm trên giường cô mới loay hoay tìm kiếm: " Phòng ông có dầu không, tui bắt gió cho."

Thường Hy mệt mỏi nói: " Kệ đầu giường kìa."

" Ừm." Vừa đảo mắt đã trông thấy ngay vật có hình kỳ lân nằm trên kệ giường, Uyên Vi tái mặt không biết là suy nghĩ gì. Hồi lâu cô bình tĩnh lại nhìn sang người bạn thân của mình: " Thường Hy, cái này ông lấy ở..."

" Thường Hy." Gọi vẫn không nghe thấy trả lời, nhìn mồ hôi ướt dẫm trên trán cùng hơi thở nặng nhọc của Thường Hy, Uyên Vi lắc đầu: " Thì ra là ông sao... đó là lý do ông vẫn còn nhớ Bảo Quân mặc dù cậu ấy đã không còn nữa?"

" Ư..."

" Vất vả hết mười tám năm ta lại không ngờ người mình luôn tìm kiếm lại ở quá gần như vậy, tất cả đều chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên hay đã có sự sắp xếp từ trước." Uyên Vi thở ra: " Cả ông cả Bảo Quân?"

Không khí trở nên nặng nề không tiếng động, đột nhiên có một giọng nói vang lên: " Uyên Vi."

" Phụ thân." Uyên Vi khẽ giật mình, cô cầm lên miếng ngọc bội trên đầu giường: " Thật là người?"

" Nếu đã tìm được rồi, ngươi phải nhanh chóng trở về. Chúng ta đã không còn thời gian nữa."

" Thật sự là Thường Hy?" Uyên Vi lắc đầu: " Nhưng không phải con và cậu ấy mười tám năm lớn lên cùng nhau, lúc nào cũng ở cạnh, làm sao có thể lại là cậu ấy được chứ?"

" Thời không hai thế giới tồn tại khác nhau, không có sự song song vận chuyển. Ngay cả ta cũng vô năng đoán biết sẽ có chuyện gì. Đối với ngươi chỉ mười tám năm ngắn ngủi, đối chúng ta lại kéo dài hết bảy ngàn năm... tuyệt đối không thể kéo dài hơn nữa."

" Bảy ngàn năm?" Uyên Vi tưởng như mình nghe nhầm, cô siết ngọc kỳ lân trong tay: " Mới đó đã bảy ngàn năm, những người khác... mọi người không lý nào đã..."

" Không có thời gian để tiếc thương đâu, đã tìm được y thì lập tức mang người trở về Mộc Ức Thiên."

" Phụ thân... có thể nhầm lẫn chăng, Thường Hy làm cách nào có khả năng gánh vác trách nhiệm nặng nề..."

Giọng nói lại chậm phát ra: " Chỉ mười tám năm sống dưới thân xác đó, ngươi có phải đã quên mình là ai?"

" Ta..."

" Muốn cứu lại tất cả thì người này chúng ta không thể thiếu, đừng quên cả người mà ngươi muốn bảo vệ cũng nằm trong số đó, lý nào ngay cả y ngươi cũng đã quên rồi?"

" Tiểu Hỷ." Uyên Vi giật mình gọi một tiếng, đôi mắt tinh nghịch lém lĩnh của cô gái mới lớn thật nhanh trở nên băng lạnh đến đáng sợ, gương mặt chỉ một chút đột biến từ biểu hiện đã giống như trở thành một người hoàn toàn khác.

Cô khóe môi kéo lên độ cong quỷ dị: " Bớt nói lời thừa thải đi, ta bản thân có thể quên nhưng... để quên y lại tuyệt đối không thể."

Giọng nói ngừng lại giống như đang phân vân điều gì mới khẳng định lên tiếng: " Ngươi là... Dạ Minh?"

Chẳng quan tâm đến kẻ gọi là phụ thân kia nữa, Uyên Vi lướt mắt qua Thường Hy cả người ướt mồ hôi nằm trên giường, xong lại giơ hai tay mình ra nhìn xem: " Uyên Vi này vẫn cho rằng đã có thể hoàn toàn nắm giữ ý thức của ta, hiển nhiên dám quên mình từ đâu được tạo ra? Còn dám có gan tự ý dùng sức mạnh của ta để đưa tên nhóc đó Bảo Quân đó đến Mộc Ức Thiên, đúng là không biết sống chết."

" Chỉ là một ý thức giả, ngươi việc gì phải so đo chính mình."

" Câm miệng." Quát lớn một tiếng, Uyên Vi nắm lấy cổ tay Thường Hy kéo lên, cô giọng nói thể hiện đầy huyết khí: " Đây chính là kẻ mà tên khốn đó dù dùng cả thiên hạ chúng sinh cũng muốn đánh đổi?"

" Thân thể có thể không cần nhưng linh hồn vẫn chính là y, nếu ngươi muốn mang người của mình nguyên vẹn cứu trở lại thì không được khiến y có thương tổn gì."

" Không cần lão lắm lời, người này ít nhiều đối với ý thức mười tám năm của ta không phải vô nghĩa, cho dù nhàm chán mới xuống tay cũng chẳng có hứng thú." Cầm ngọc kỳ lân phát sáng kỳ lạ, cả căn phòng bị bao phủ một màu trắng xóa, trong mắt Uyên Vi hiện lên ý cười: " Ta sắp trở về rồi đây, Tiểu Hỷ."