Không gian tựa như ngừng lại.

Thẩm Quân Nghị hít một hơi thật sâu.

- Được! Tôi biết rồi.

Cụp máy xuống, anh thẫn thờ vài giây.

Cô ta...!vậy mà tỉnh lại rồi!

Thẩm Quân Nghị khoác áo của mình đi ra hướng cửa.

Phía bên Lãnh Tuyết Vy, cô đang rất đau đầu.

Rốt cuộc thì bản hợp đồng đó đang ở đâu chứ?

Reng~

Chuông điện thoại của Lãnh Tuyết Vy vang lên.

- Lãnh tiểu thư....

- Ai?

- Bệnh viện A....

- Ngươi....!

Tút tút!

Tiếng cúp máy vang lên, rốt cuộc là kẻ nào chứ?

Bệnh viện A.

- Xin hỏi, bệnh nhân Đào Nhã Tịnh nằm ở phòng bao nhiêu?

- Thẳng hành lang, phòng 305.

- Đa tạ.

Thẩm Quân Nghị đi dọc theo con đường hành lang.

Dừng trước phòng 305, anh có hơi chần chừ.

Cạch!

Rốt cuộc vẫn phải mở cửa đi vào.

- Nghị...!

Thẩm Quân Nghị nhìn quét qua người con gái đang nằm trên giường bệnh đó.

Sắc mặt cô ta yếu ớt, xanh xao nhưng vẫn cố gắng gượng cười.

- Ừm...!tỉnh rồi sao?

- Nghị, anh lại gần em...!chút được không!

Thẩm Quân Nghị tiến lại gần, Đào Nhã Tịnh bắt đầu bật khóc.

- Nghị, quanh năm nay anh sống có tốt không?

- Vẫn tốt.

- Anh có nhớ em không?

Thẩm Quân Nghị khựng người lại, anh hơi nheo mắt.

Kể từ ngày anh điều tra ra được sự việc năm đó, đối với Đào Nhã Tịnh bây giờ, anh chẳng còn chút tình cảm nào, đừng nói chi là nhớ.

Đào Nhã Tịnh vẫn đang chờ đợi câu trả lời từ Thẩm Quân Nghị, ánh mắt mong chờ.

Qua vài phút sau, Đào Nhã Tịnh thay đổi sắc mặt, cô ta bắt đầu rưng rưng.

- Nghị, anh không nhớ em sao.

Thẩm Quân Nghị vẫn im thin thít.

- Nghị, anh không yêu em nữa sao?

Cạch.

Lúc này, Lãnh Tuyết Vy bước vào, Đào Nhã Tịnh lặng người, thái độ chuyển sang tức giận.

- Cô...!5 năm rồi vẫn không buông anh Nghị?

Vốn dĩ Lãnh Tuyết Vy đến đây cũng chỉ vì cuộc gọi đó, xem ra chút manh mối về dự án đó không có mà lại gặp cái tình huống cẩu huyết này?

Lãnh Tuyết Vy liếc sang Thẩm Quân Nghị.

- Ồ, vẫn không buông? Cái này vẫn phải hỏi người tình của cô.

Đào Nhã Tịnh tức anh ách, nhưng căn bản cô ta không thể cử động được thân thể, chỉ có thể lớn tiếng về phía Lãnh Tuyết Vy.

- Cô, cô thật vô liêm sĩ, lại dám cướp anh Nghị.

Thẩm Quân Nghị hoảng hốt kêu lên.

- Tuyết Vy, không...

Lãnh Tuyết Vy không quan tâm lời anh sắp nói, nhún vai một cái, nở nụ cười khiêu khích về phía Đào Nhã Tịnh.

- Tôi đây không cần đồ đã qua sử dụng, trả lại cho cô.

Bà đây không cần.

Nói đoạn, cô xoay người đi, không quên vẫy tay về phía Đào Nhã Tịnh.

Thẩm Quân Nghị lúc này nhịn không nổi nữa, anh quay sang lớn tiếng.

- Đào Nhã Tịnh, tôi đã cố gắng không ra tay với cô rồi, cô không còn tự tôn nữa à.

Đào Nhã Tịnh lúc này mặt trắng bệch, cô run rẩy.

- Nghị, anh nói gì vậy? Không còn tự tôn?

- Đừng kêu tôi là Nghị, rất kinh tởm.

Đào Nhã Tịnh, chuyện tôi đuối nước, có thật là cô cứu tôi?

- Anh...

Thẩm Quân Nghị lạnh lùng cắt ngang.

- Đây là lần cuối tôi và cô gặp nhau, tạm biệt.

Đào Nhã Tịnh lúc này khốc nấc lên.

- Không, Thẩm Quân Nghị, đừng bỏ em, chỉ vì em quá yêu anh thôi mà.

- Thẩm Quân Nghị...

Tiếng khóc vang vọng cả hành lang.

Thẩm Quân Nghị không quan tâm, anh vội vã chạy theo Lãnh Tuyết Vy.

Lãnh Tuyết Vy đang thong thả ra nơi gửi xe.

Chợt, cánh tay cô có một hơi ấm truyền đến.

Thẩm Quân Nghị vòng người qua ôm chầm lấy cô.

Đầu gục vào hõm cổ cô.

- Tuyết Vy, đừng đi mà, nghe anh giải thích được không em?.