Nghe lời này, mắt Hoa Vũ Lâu sáng hơn vài phần, cảm thấy mình được khẳng định. Nguyễn Thanh Tuyết hơi kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng sư phụ không nhận kiểu yêu linh mà chỉ có mấy cô bé mới thích này.

Nhưng sư phụ rất sủng ái đồ đệ, rất ít cự tuyệt yêu cầu của đồ đệ, lúc mình tuổi còn nhỏ cũng vô cùng dính sư phụ, chỉ là theo tuổi tăng lên, chậm rãi trở nên độc lập, cũng bớt ỷ lại sư phụ.

Ngón tay Nguyễn Thanh Tuyết vừa động, cởi dây nhỏ ẩn núp trên cổ chân điệp yêu nhỏ bé, cùng Hoa Vũ Lâu rút khỏi phòng.

Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, Hiên Khâu Thiên Giác dường như căn bản không thèm để ý trong phòng nhiều thêm một con tiểu yêu, tiếp tục mở quyển sách trong tay ra tinh tế đọc.

Trên bàn thấp, hương trà lượn lờ không tan, đằng sau ấm tử sa chậm rãi thò ra một cái đầu nhỏ. Long Tiểu Chi nghiêng đầu quan sát Hiên Khâu Thiên Giác một hồi, phát hiện hắn con mắt cũng lười được nâng một cái, chậm rãi đi từ đằng sau ấm trà ra.

Hiên Khâu Thiên Giác vẫn là dáng vẻ là mây trôi nước chảy thanh thản kia, ngẫu nhiên đưa ngón tay thon dài ra lật một trang sách, hoặc là bưng chung tử sa lên nhấp một ngụm trà xanh.

Long Tiểu Chi chậm rãi di chuyển thân thể bé nhỏ, lặng lẽ nhảy xuống bàn, dùng mũi chân chạy về phía cửa gỗ chạm trổ, người sau lưng vẫn không phản ứng, Long Tiểu Chi thầm nói cơ hội tốt, mở cánh ra phóng tới ngoài cửa sổ.

Bay ra khỏi cửa sổ, Long Tiểu Chi còn hơi không dám tin, thật không ngờ mình trốn thoát đơn giản như vậy. Trong đình viện ngoài cửa sổ có một gốc cây lê khổng lồ sum xuê, tán cây mở ra cơ hồ chiếm một phần ba sân nhỏ.

Long Tiểu Chi bay qua cây lê, chọn một phương hướng bay ra sân nhỏ ngoài, độ cao tường viện căn bản không tạo thành quấy nhiễu với nàng, mắt thấy tự do đang ở trước mắt, Long Tiểu Chi tăng nhanh tốc độ, để tránh bị hai tu sĩ kia phát hiện.

Sau đó, Long Tiểu Chi bịch một tiếng, đầu đụng vào bức tường vô hình, lập tức choáng váng đầu hoa mắt rớt xuống, không đợi ngã trên mặt đất, Long Tiểu Chi chỉ cảm thấy không gian chung quanh vặn vẹo một trận, mình đã xuất hiện ở trên bàn thấp bằng gỗ quen thuộc, chén trà bên cạnh phát ra từng sợi khí nóng như cũ. Long Tiểu Chi đề phòng đứng lên, lại bởi vì choáng váng đầu lại ngã ngồi xuống.

Người trước bàn cuối cùng dời tầm mắt lại đây, bàn tay trắng nõn như ngọc mở ra  trước mặtLong Tiểu Chi, một cái vòng vàng thẫm có hoa văn mây mờ xuất hiện trên tay Hiên Khâu Thiên Giác, vòng tay hào quang chợt lóe, dần dần biến nhỏ lại, thành Long Tiểu Chi có thể đeo vừa.

Giọng nói ôn hòa của Hiên Khâu Thiên Giác đồng thời truyền đến."Ngoan ngoãn mang lên, ngươi có thể rời khỏi lê viện."

Long Tiểu Chi đề phòng lui về phía sau một bước, mặc dù nàng không biết rõ tác dụng cụ thể của vòng tay, nhưng vừa đã thấy tác dụng của ẩn hình võng và dây nhỏ, vòng tay này dùng để làm cái gì cũng có thể đoán được một hai.

Thấy Long Tiểu Chi không có dấu hiệu phối hợp, Hiên Khâu Thiên Giác cũng không nói thêm lời nào, nhanh chóng đưa tay kia ra, động tác nhanh đến mức Long Tiểu Chi căn bản không kịp phản ứng.

Hiên Khâu Thiên Giác bóp cánh Long Tiểu Chi thành áo choàng rồi nâng nàng lên, đồng thời cầm lấy vòng dựa vào gần cổ chân Long Tiểu Chi, Long Tiểu Chi như thế nào lại ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, dùng sức đạp chân ngắn nhỏ của mình mưu đồ ngăn cản động tác của Hiên Khâu Thiên Giác.

Hiên Khâu Thiên Giác tựa hồ bị động tác của Long Tiểu Chi chọc cười, khóe miệng khẽ giơ lên, không khỏi cười khẽ một tiếng.

Tiếng cười thanh thanh đạm đạm lại khiến người mê mẩn khiến Long Tiểu Chi thất thần trong nháy mắt, tê tê dại dại trong đáy lòng không cách nào hình dung, hết sức thoải mái. Long Tiểu Chi ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện mắt Hiên Khâu Thiên Giác chứa ý cười nhìn mình, khẽ mở môi mỏng."Đeo lên rồi."

Long Tiểu Chi trong nháy mắt hoàn hồn, cúi đầu phát hiện trên cổ chân trái đã của mình đã bị mang lên một cái vòng nho nhỏ màu vàng kim, Long Tiểu Chi không chút suy nghĩ, bay tới chỗ mặt Hiên Khâu Thiên Giác, tay vốn mập mạp thịt thịt trong nháy mắt biến ra móng tay bén nhọn vô cùng, sau đó vung trảo cào xuống.

Hiển nhiên Hiên Khâu Thiên Giác không có đoán được tính tình Long Tiểu Chi vội vàng xao động như thế, theo lý thuyết tử điệp thiên tính ôn hòa, cho dù bị mang lên vòng Phược Linh nhiều lắm là đau lòng một trận, cũng không thể nào trực tiếp phát động công kích, hơn nữa tử điệp tại sao có thể có móng vuốt sắc bén như thế.

Tay Long Tiểu Chi vừa mới đụng phải gò má Hiên Khâu Thiên Giác, đầu ngón tay lập tức truyền đến một trận đau nhức sắc bén, Long Tiểu Chi cắn răng nhịn xuống, tay kia cũng vung xuống, lại bị Hiên Khâu Thiên Giác duỗi tay nắm lấy.

"Không cần móng vuốt nữa sao." Công kích của Long Tiểu Chi căn bản phá không rách phòng ngự của Hiên Khâu Thiên Giác, ngược lại làm bị thương bản thân mình. Hiên Khâu Thiên Giác bóp cánh tay mập mạp của Long Tiểu Chi, phát hiện móng tay Long Tiểu Chi rất sắc bén, chỉ là này lúc đã lật ngược lại đâm vào trong thịt.

Hình thể Long Tiểu Chi quá nhỏ, một ngón tay Hiên Khâu Thiên Giác đã chống đỡ được bàn tay của Long Tiểu Chi, Hiên Khâu Thiên Giác vô pháp, đành phải từ tay lấy ra phù triện chữa khỏi, tay Long Tiểu Chi lập tức được chữa khỏi.

Hiên Khâu Thiên Giác lại nhéo nhéo móng vuốt béo của Long Tiểu Chi, kiểm tra thân thể Long Tiểu Chi một chút, phát hiện xác thực là một con điệp yêu nhỏ, chẳng lẽ là dị chủng?

Cái gọi là dị chủng, chính là linh thực và linh thú biến dị, phương hướng biến dị chia làm tiến hóa và thoái hóa, cũng là một phương thức sinh vật tiến hóa, nhưng dị chủng vô cùng ít ỏi, biến hóa lại càng hiếm thấy.

Long Tiểu Chi đứng thẳng lắc đầu, thu móng tay về, móng tay này là lúc nàng mới tới sơn cốc, dùng một nửa vỏ linh chi của mình cất giữ đổi với một con Tầm Dược Thử đào động hết sức lợi hại.

Tầm Dược Thử cũng là linh thú tương đối ít ỏi, có thể thoải mái đào xuống đất mấy ngàn thước, hơn nữa có thuộc tính tăng thêm tổn thương cho linh thực, có thể phá vỡ phòng ngự của phần lớn linh thực. Độ sắc bén của móng vuốt Tầm Dược Thử ở linh thú nằm trong top trăm, độ hiếm có còn là top mười.

Bộ móng vuốt này lúc trước đào hốc cây dùng thật là tốt, bình thường hái quả cũng là vô cùng sắc bén, không nghĩ tới thế nhưng phá không rách phòng ngự của Hiên Khâu Thiên Giác, cuối cùng Long Tiểu Chi biết được chênh lệch khổng lồ giữa mình và Hiên Khâu Thiên Giác.

Mắt Hiên Khâu Thiên Giác nhìn điệp yêu nhỏ bé đắm chìm trong bi thương vô pháp tự kiềm chế cũng hơi bất đắc dĩ. Rõ ràng là nàng chủ động công kích, hiện thời còn uất ức vô hạn, vẻ mặt ngươi bắt nạt ta, ngươi là người xấu.

Hiên Khâu Thiên Giác duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng sờ sờ đầu Long Tiểu Chi, giọng nói nhẹ nhàng "Đi theo ta có gì không tốt chứ, chút bản lãnh ấy của ngươi nếu thật đụng phải người xấu, chỉ có chờ bị bóp chết."

Long Tiểu Chi pằng một cái đánh bay tay Hiên Khâu Thiên Giác ra. Thở phì phì phồng má lên. Yêu linh phần lớn sống trong rừng núi, thiên tính tự do, phóng đãng không kiềm chế được, mặc dù kí khế ước với con người có lợi cho tu luyện, nhưng phần lớn yêu linh không thích bị trói buộc như cũ, bởi vì chuyện này trái ngược thiên tính của bọn họ.

Long Tiểu Chi cũng tính là tộc ‘trạch’* trong yêu linh, nhưng mình tự trạch và bị buộc trạch lại là hai khái niệm hoàn toàn tương phản. Nhưng nàng cũng hiểu, hiện thời xem ra mình muốn thoát khốn là vô vọng, cũng may ngụy trang tử điệp rất bình thường, người kia không có trực tiếp khế ước với mình, nếu không thân phận sẽ bị bại lộ, nghĩ đến hậu quả bị bại lộ, Long Tiểu Chi rùng mình một cái.

*nhà, giống trạch nữ là cô gái thích ở nhà đấy ^_^

Một luồng mùi thơm ngọt ngấy câu về suy nghĩ đã bay xa của Long Tiểu Chi, ngẩng đầu nhìn lại, Hiên Khâu Thiên Giác cầm trong tay một hộp gốm sứ nhỏ màu nâu đậm, nắp hộp đã mở ra, mùi thơm mật hoa nồng đậm không ngừng quyến rũ vị giác của Long Tiểu Chi.

"Hoa là cực phẩm hoa lan ba lá, mật là ong chúa thượng phẩm." Nói xong, Hiên Khâu Thiên Giác đẩy lọ mật nhỏ tới trước người Long Tiểu Chi, sau đó lại ung dung lật xem khởi quyển sách trên tay.

Cuối cùng Long Tiểu Chi biết người dùng ô mai hối lộ mình là kế thừa từ ai, nhưng sư phụ hắn rõ ràng cao siêu hơn nhiều. Long Tiểu Chi chỉ ăn qua mật hoa, đối với mật ong chỉ có thể nhìn xa, bởi vì nàng đánh không lại một đám ong mật.

Nhiều lần giãy giụa, Long Tiểu Chi vẫn là úp sấp lên lọ mật, hộp mật này đối với con người mà nói có chút ít, nhưng đối với Long Tiểu Chi mà nói là thì lớn hơn nhiều, Long Tiểu Chi cần nhón chân mới có thể lộ cái đầu nhỏ ra.

Đưa ra đầu ngón tay mập mạp, Long Tiểu Chi dính chút ít mật ong, sau đó ngậm lấy. Lập tức miệng đầy mùi ngọt, trừ mùi mật ngọt đậm đặc mà không ngấy, còn có vị ngọt ngào mang hương hoa lan nhàn nhạt tuyệt không thể tả tan ra, thật sự là quá ngon, Long Tiểu Chi không khỏi nheo hai mắt lại.

Dư quang trông thấy điệp yêu bé nhỏ vui vẻ chỉ thiếu nước vỗ cánh, Hiên Khâu Thiên Giác chậm rãi lật trang sách hơi vàng thật mỏng, trong mắt là dịu dàng vui vẻ mỏng manh.

Tựa như là phát giác ánh mắt Hiên Khâu Thiên Giác, Long Tiểu Chi kiêu ngạo hừ một tiếng, dự định đổi chỗ từ từ ăn, hai tay ôm lọ mật lên dùng lực, sau đó chậm rãi nghẹn đỏ mặt, lọ mật cũng không có di chuyển một chút.

"Ha ha." Hiên Khâu Thiên Giác nhịn không được cười khẽ một tiếng.

Mặt bánh bao của Long Tiểu Chi lập tức càng đỏ, cuối cùng đành phải dạo một vòng quanh lọ mật, cuối cùng lựa chọn đổi hướng khác, đưa lưng về phía Hiên Khâu Thiên Giác.

Hiên Khâu Thiên Giác thấy vậy thì không để ý, nhưng cũng không có ý định nói cho Long Tiểu Chi, lọ mật kia nhìn như nhỏ bé nhưng cũng có nặng ba trăm cân*.

1 cân = 0,5kg

Ánh nắng giờ ngọ, hương trà trong phòng dần dần nhiễm lên tia ngọt, trên bàn thấp bằng gỗ, bên cạnh bình tử sa nhiều ra một lọ mật và một con yêu linh nhỏ. Cứ yên tĩnh không tiếng động như thế, một người thưởng trà đọc sách, một yêu vùi đầu ăn ăn ăn.

Sắp tới hoàng hôn, cuối cùng Hiên Khâu Thiên Giác để quyển sách trên tay xuống, cúi đầu nhìn lại, điệp yêu nhỏ trên bàn thấp đã ngủ, gò má đầy thịt áp trên mặt bàn, cho dù ngủ trầm trầm, một tay còn vững vàng nửa ôm lọ mật, ý kia cực kì rõ ràng: Nếu đã cho ta, thì là của ta.

Mật ong Hiên Khâu Thiên Giác lấy ra sao lại là phàm phẩm, một hộp linh mật này ở bên ngoài cũng là trân phẩm hiếm có, linh mật là thuốc trung hòa không thể thiếu của luyện đan sư, có công hiệu điều hòa dược tính của các vị thuốc, dùng đơn giản cũng có công hiệu khôi phục linh lực, cho nên tu sĩ thích cất giữ linh mật, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

Long Tiểu Chi vừa ngủ là ngủ suốt cả hai ngày, linh lực ẩn chứa trong linh mật mới tiêu hóa hoàn toàn. Khi tỉnh lại đúng là hoàng hôn, mình vẫn trên cái trên bàn thấp đó như cũ, nhưng nhiều ra một cái chén bạch ngọc, bên trong trải sợi bông và vải mềm thật dày, mình đang nằm ở phía trên, trên người còn che kín một chiếc khăn màu trắng mềm mại.

Long Tiểu Chi vỗ vỗ gò má của mình, lại cúi đầu nhìn nhìn chén bạch ngọc, chén bạch ngọc tựa hồ có công hiệu giữ ấm, ngủ rất thoải mái, nhưng tổng cảm thấy mình giống như một món ăn, chỉ chờ bị ăn sạch.

Trong phòng không có ai, Long Tiểu Chi nhảy xuống khỏi chén bạch ngọc, chạy đến bên cạnh lọ mật, phát hiện nắp đã được đậy, Long Tiểu Chi lại thử một chút, xác định lọ mật này không thể bỏ vào trong linh phủ, nói cách khác lọ mật này có chưa xóa đi thần thức, thuộc về có chủ. Long Tiểu Chi đi quanh lọ mật mấy vòng, không thể không buông tha cho suy nghĩ thu lọ mật vào linh phủ.

_Hết chương 6_