"Anh, anh Song Tử?"

"Song Tử? Cậu trực nhật xong rồi à?"

"Đúng vậy, còn cậu đang làm gì thế?"

"Song Ngư gặp chút rắc rối nên tôi định giúp con bé..."

"Nó đã là học sinh lớp 10 rồi chứ không phải trẻ con, cậu đừng có lo chuyện bao đồng."

"Biết rồi. À, nếu cậu đã ở đây rồi thì chờ Song Ngư một chút rồi hai người cùng về đi. Trời cũng tối rồi, để con bé đi một mình thì nguy hiểm lắm."

"Tôi có hẹn với Thiên Bình rồi. Nếu cậu lo lắng thì cậu dắt nó về đi."

Nói rồi, Song Tử với vẻ mặt thờ ơ quay sang nhìn Song Ngư.

"Tối nay tôi không về, cô nói với hai người kia như vậy đi."

Thấy Song Tử nói vậy, Song Ngư liền hiểu 'Hai người kia' mà anh vừa nói là bố mẹ mình nên nhíu mày rồi đáp.

"Không được!"

"Sao?"

"Anh đã ba ngày không về nhà rồi, bố mẹ lo cho anh lắm đó! Còn nữa, hôm nay là-..."

"Tôi không quan tâm. Nếu cô không nói thì thôi, tôi sẽ tự nói." - Song Tử cộc cằn cắt lời Song Ngư rồi bực bội bỏ đi.

Nhìn bóng dáng ngày càng đi xa kia, Song Ngư liền trầm lặng. Liệu anh có còn nhớ, hôm nay là tròn 7 năm anh về sống cùng gia đình cô không...?

...

"Hôm nay Sư Tử nghỉ học sao?" - Nhân Mã tròn mắt nhìn Bảo Bình khi cô nói vậy.

"Ủa, cậu không biết à? Hôm nay cậu ấy bị ốm nên nhờ tôi xin nghỉ giúp đó. Cậu có đúng là bạn thân của Sư Tử không vậy?" - Bảo Bình cũng ngạc nhiên không kém với câu hỏi của Nhân Mã.

Trước ánh mắt đầy ngờ vực của Bảo Bình, Nhân Mã liền bỏ đi mà chẳng nói gì thêm. Sư Tử muốn tránh mặt anh đến vậy sao?

Có lẽ lúc ấy anh không để ý rằng, có một người con gái với ánh mắt phức tạp đang nhìn chằm chằm mình.

...

Sư Tử vốn là một học sinh cá biệt nên việc trốn học đối với cô là quá đỗi bình thường.

Hôm nay cũng vậy. Do tâm trạng bản thân không tốt nên sau khi tiết học thứ 2 kết thúc, Sư Tử liền nhờ Bảo Bình nói với cô chủ nhiệm rằng mình bị ốm nên sẽ về nhà.

Sau một tiếng ngồi trên xe buýt, Sư Tử đã dừng chân trước bãi biển nổi tiếng của thị trấn X. Bãi biển này vốn là thuộc quyền sở hữu của một gia đình giàu có ở đó. Nhưng một thảm kịch xảy ra khiến gia đình đó không một ai sống sót nên bãi biển nghiễm nhiên trở thành một địa điểm nổi tiếng của thị trấn X.

Vì hôm nay là ngày thường mà còn là thời điểm đầu đông nên bãi biển này hầu như ít người tới. Huống chi nơi Sư Tử chọn lại là một góc vắng vẻ nên cô không mảy may nghĩ ngợi mà trực tiếp ngồi xuống bãi cát trắng mịn phía dưới luôn.

"Phù... Dạo này có nhiều chuyện xảy ra thật...!" - Sư Tử khẽ thở dài rồi lẩm bẩm.

Cô và Nhân Mã đã cãi nhau được 2 tuần rồi, ấy vậy mà họ vẫn chưa thể làm hòa với nhau được. Thật lòng, Sư Tử cũng muốn nói lời xin lỗi trước lắm chứ. Nhưng cô lại không muốn phải nói trước vì sĩ diện của bản thân. Rốt cuộc phải làm sao mới ổn? Sao mà rắc rối quá vậy?

Đôi mắt của Sư Tử chỉ nhìn một cách mông lung về phía biển. Mặc cho cơn gió lạnh thổi qua mình, Sư Tử vẫn chỉ nhìn về phía chân trời kia. Có lẽ, đây là cách duy nhất giúp cô bình tĩnh trở lại.

Dòng suy nghĩ rối ren làm Sư Tử chẳng để ý đến thời gian nên lúc có tiếng người bảo vệ đi đến và nhắc nhở cô thì Sư Tử mới nhận ra trời đã sẩm tối rồi.

"...Cháu hãy đi bộ về phía trước rồi rẽ trái, trạm xe buýt ở đó là chỗ duy nhất còn hoạt động vào giờ này." - Người bảo vệ với vẻ mặt hiền từ nói.

"Cảm ơn bác ạ, cháu đi đây!" - Sư Tử lễ phép cảm ơn người nọ rồi xoay người bước đi.

Tuy nhìn cô vẫn bình tĩnh vậy thôi nhưng thực tế, trong lòng cô đang rất run sợ đó! Hiện tại đã là gần 8 giờ tối rồi và còn gì xui xẻo hơn khi giờ giới nghiêm mà mẹ cô yêu cầu là 5 giờ chiều?

Nhìn khung cảnh của thị trấn qua cửa kính xe buýt, Sư Tử liền nhớ đến ngày cô biết mình sẽ đến nơi này.

Ban đầu, khi biết bố mẹ cô chọn chuyển đến nơi này ở thì Sư Tử rất bất ngờ. Thị trấn X chỉ là một thị trấn nhỏ ở ven biển phía Nam mà thôi. Nơi đây chắc hẳn sẽ không thể hợp với hai con người yêu thích cuộc sống ở thành phố lớn như bố mẹ của Sư Tử cô được. Thế nhưng, câu trả lời của mẹ mình lại càng làm cô bất ngờ hơn.

"Lý do nhà mình chuyển đến thị trấn X á? Là vì mẹ muốn cả nhà chúng ta gần nhau hơn."

"Gần nhau hơn ạ?"

"Đúng vậy, từ khi con lên tiểu học, mẹ đã quá ích kỉ khi nghĩ rằng để con ở với bảo mẫu còn bản thân tập trung vào công việc là được rồi. Thế nhưng, sau khi thấy con bị bắt nạt ở trường như vậy, mẹ biết mình đã hoàn toàn sai lầm..."

"..."

"Vậy nên mẹ đã thương lượng với bố con về việc chuyển đến một nơi khác để sống. Mẹ muốn dành cho con nhiều thời gian nhất để bù đắp cho thời gian qua, tất nhiên là cả bố con nữa!"

...

Những ký ức về ngày hôm ấy liền trào ra khiến Sư Tử chìm trong hạnh phúc.

Sau khi đến nơi này, Sư Tử đã dần thay đổi. Cô không còn là cô nàng nhút nhát bị bắt nạt nữa mà lại trở thành người mà cả trường đều muốn tránh xa. Vì sự hiểu lầm hôm đó mà cả khu phố nơi cô sống đều đồn thổi lên 1 lời đồn.

'Sư Tử là một cô gái yêu thích bạo lực.'

Nghĩ đến đây, gương mặt Sư Tử thoáng qua nét u buồn. Phải chăng hôm ấy, cô không nắm lấy tay cô bạn kia thì mọi chuyện sẽ khác?

Tuy vậy nhưng trong rủi cũng có may. Chuyện Sư Tử bị bạn bè bắt nạt là không thể vì ai gặp cô cũng đều né tránh cô hết. Đúng vậy, ai cũng thế trừ cậu ấy...

"Nhân Mã..." - Sư Tử khẽ gọi tên cậu con trai với nụ cười ấm áp đang hiện lên trong tâm trí mình, ánh mắt cô ánh lên sự buồn bã, một cảm xúc khó tả nên lời len lỏi trong tim cô.

"Này cô bé, đây là trạm cuối rồi đó, mau xuống xe đi!" - Bác tái ngồi ở ghế lại lớn giọng nói. Nghe thấy vậy, Sư Tử liền giật mình đứng dậy, nói lời cảm ơn với bác tài rồi xuống xe.