Cảnh Long điện,

Hàn Thiên đế uy nghiêm ngồi trước long án, nghiêm mặt nhìn bốn người đang quỳ phía dưới.

“ Rốt cuộc là chuyện gì, mau nói”

Chu hoàng hậu khóc nấc, ngã sang một bên, may có thái tử đỡ kịp. Vân Nhạc im lặng, khinh thị nhìn tất cả. Cuối cùng, Hạ Phùng Hiên lên tiếng.

“ Vân Nhạc công chúa tự dưng chạy đến Phượng Nghi cung mà gây sự, mạt sát hoàng muội và trưởng bối, không có tôn ti trật tự, Sau đó nàng ta chửi mắng hoàng hậu nương nương, gì mà tiện nhân, hồ ly tinh, tam công chúa không nhịn được đã tát nàng ta một cái, vậy mà nàng ta mang ngay ấm trà nóng đổ lên đầu tam công chúa.”

“Doanh nhi, hức, dung nhan là tài sản quý giá nhất của nữ nhân, vậy sau này Doanh nhi phải thế nào?” Chu hoàng hậu khóc đến lả người đi.

“Phụ hoàng, Vân Nhạc phạm vào hoàng quy, phải nghiêm trị để làm gương, kẻo quần thần không phục” Thái tử Lãnh Song Từ tức giận nói, vị hoàng muội này, hắn vốn không vừa mắt từ lâu, nay có dịp trả thù, hắn quyết không tha cho nàng ta.

“Câm hết miệng lại” Hàn Thiên đế tức giận quát. “Hy nhi, sao con lại làm như vậy?”

“Lãnh Minh Doanh quyến rũ Hiên ca ca, lại dám đánh con…”

“ Câm miệng, tại sao con có thể vô pháp vô thiên như vậy? Có phải ta đã nuông chiều con quá mức, nên bây giờ con hư hỏng như vậy”

“ Phụ hoàng nếu xót xa cho tiểu tiện nhân đó thì cứ việc, con không quan tâm.”

“Lãnh Minh Hy, con, con, con tưởng ta không dám làm gì con sao? Người đâu, chiếu theo hoàng quy, mang Vân Nhạc công chúa ra ngoài, đánh mười đại bản, cấm túc trong Ngọc Phượng cung ba tháng, chép phạt kinh thư một ngàn lần”

“Phụ hoàng, rõ ràng là con không sai…” Vân Nhạc mím môi, lớn giọng.

“ Người đâu.” Hàn Thiên đế ôm đầu, khẽ chau mày. Có lẽ nữ nhi này, hắn đã chiều hư nàng.

Tuy vẫn thấy xử phạt như vậy là nhẹ, Chu hoàng hậu và thái tử vẫn vui vẻ không thôi. Doanh nhi bỏng không nặng lắm, lại có thuốc quý do Tây Vực tiến cống, thái y cũng nói sẽ không có dấu vết gì. Qua chuyện này, có lẽ đã tác động được đến lòng nghi kị của Hàn Thiên đế với Vân Nhạc công chúa, có lẽ lần sau sẽ có cơ hội tốt hơn.

Ngọc Phượng cung,

Tiếng đổ vỡ vang ra liên tiếp. Các nô tài đều bảo nhau tránh xa nơi này để tránh tai họa.

“Khốn kiếp, khốn kiếp..” Vân Nhạc đưa tay gạt đổ bình hoa Kim Phượng quý hiếm, khiến nó vỡ tan thành từng mảnh.

“Tỷ bình tĩnh đi, ai bảo tỷ chạy đến đó làm gì!” Nhẩn nha uống trà ở bên cạnh, Lãnh Song Kỳ nhấp thêm một ngụm. Trà ngon, hảo, không hổ là Ngọc Phượng cung, đồ gì cũng đều là thượng đẳng. Lát nữa về phải cầm chút trà Bích Loa Xuân của Tây Vực này về uống mới được.

“Vậy đệ bảo ta làm gì? Hiên ca ca tự dưng lại đến Phượng Nghi cung, ta đến đó trút giận có gì sai chứ?” Thở phì phò ngồi xuống chiếc ghế quý phi, nàng hậm hực nhìn Lãnh Song Kỳ, hắn cứ nhởn nhơ uống trà khiến nàng càng tức giận.

“Uống gì mà uống, muốn uống thì cút về cung của đệ mà uống”

“Ai da, tỷ tỷ à, chỉ một chút trà mà tỷ cũng keo kiệt với đệ sao?” Đặt ly trà trong tay xuống, hắn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn nàng.

“Tỷ đến đó là sai, nhục mạ hoàng hậu là sai, mạt sát tam công chúa cũng là sai, không chịu nhận lỗi với phụ hoàng lại càng sai. Tỷ nghĩ thế nào?”

“Ta không có sai, là do mẫu tử hồ ly tinh đó chọc giận ta trước. Hiên ca ca còn đánh ta…”

“Đệ đã nói tên ấy không tốt đẹp gì, tỷ cứ quấn lấy hắn làm gì. Bây giờ hay chưa, vì hắn mà tỷ bị cấm túc, lại còn chép kinh thư. Kiểu gì phụ hoàng cũng thấy tỷ được nuông chiều sinh hư, đảm bảo sau này sẽ…”

“Đệ im đi, đừng có mà khoét nỗi đau của ta ra nữa.”

“Tóm lại, trong chuyện này, là tỷ sai. Đúng không, Cẩm Tú tỷ?” Lãnh Song Kỳ gật gù cái đầu với người thứ ba trong phòng. Nữ nhân phía sau tấm rèm bước ra, khẽ lắc đầu nhìn hai kẻ đang nhìn nhau chằm chằm.

“Minh Hy, rõ ràng là muội được nuông chiều quá mức. Ta vốn đã khuyên muội bao nhiêu lần, đừng chọc đến hoàng hậu. Ả ta vốn không hề đơn giản.”

Liên tiếp bị chỉ trích, Vân Nhạc bĩu môi, nằm dài ra ghế.

“Nhưng, muội…”

“Tỷ sai rồi, tóm lại chung quy tổng thể mọi chuyện là như thế. Và tỷ bị phạt, thế thôi.”

Vương Cẩm Tú nhìn đường muội của mình, khẽ lắc đầu. Trước kia, khi cô cô còn sống, nàng luôn được vào cung, ngồi nghe cô cô kể chuyện, thật thích.

Nhưng càng về sau, cô cô càng lúc càng trầm lặng, rồi khi mang thai, người chẳng nở lấy một nụ cười. Chuyện đấu đá hậu cung ngày đó nàng còn quá nhỏ để hiểu hết mọi chuyện. Rồi một ngày, lần cuối cùng nàng vào cung thăm cô cô, người đã nắm lấy đôi tay nhỏ bé của nàng, khẽ thì thầm.

“Tú nhi, con, con hứa với ta, một chuyện, được không?”

“Cô cô, chuyện gì vậy ạ?”

“Tú nhi, ta có lẽ sẽ không gắng gượng được bao lâu nữa, ta cầu xin con, hãy chăm sóc cho nhi tử của ta, dù nó như thế nào, hãy đảm bảo rằng nó bình an hạnh phúc mà trưởng thành.”

“Cô cô, sao người lại nói chuyện này? Người sẽ sống lâu trăm tuổi, người sẽ nhìn thấy đệ đệ muội muội lớn lên mà.”

“Con hứa với ta không? Cô cô chỉ cầu xin con chuyện ấy…”

“Con hứa.”

“Cẩm Tú, Cẩm Tú, tỷ sao vậy?” Vân Nhạc thấy nàng ngây người, lo lắng hỏi.

“Nếu không khỏe để đệ đi tìm thái y…” Lãnh Song Kỳ cũng lo lắng đề nghị.

Nhìn hai đứa trẻ trước mắt, nàng khẽ thở dài. Hy nhi cũng đã mười bảy tuổi, Chu hoàng hậu vốn không vừa mắt nàng, muốn gả nàng ấy đi sớm. Cũng may là có hoàng thượng áy náy chuyện mẫu hậu của nàng mà cưng chiều nàng, không muốn để nàng ấy đi. Tuy nhiên, chuyện lần này, nếu để người của phe quốc cữu nắm được thóp, chuyện hôn sự của Hy nhi sẽ khó mà để nàng ấy tự quyết định được. Còn Kỳ nhi, cũng là một câu chuyện dài.

Ngày ấy, khi Hy nhi mười ba tuổi, khi nàng đi dạo trong ngự hoa viên, vô tình đi qua ngự thiện phòng. Lúc đó, Kỳ nhi mới mười một tuổi đang bị đánh chửi vì đã ăn trộm bánh bao. Khi cứu hắn về, nàng và Hy nhi đã giật mình khi biết đó là Tam hoàng tử. Từ đó, nàng và Hy nhi đều coi hắn như đệ đệ ruột. Hai đứa trẻ này lớn lên, một đứa thì bướng bỉnh không nghe lời, một đứa thì nghịch ngợm, thỉnh thoảng lại trốn khỏi cung đi chơi. Thật khiến cho người khác không thể yên lòng mà.

“Cẩm Tú, tỷ sao vậy?”

Dứt khỏi mạch suy ngẫm, nàng mỉm cười nhìn hai khuôn mặt lo lắng đang nhìn nàng “Tỷ không sao, chỉ đang nhớ lại chút chuyện xưa…”

Nghiêm túc nhìn Vân Nhạc, nàng hơi chau mày “Muội vẫn cứ cố chấp với tên tiểu tử họ Hạ đó?”

“Muội thích huynh ấy.”

“Hắn vì Lãnh Minh Doanh mà đánh muội, trước mặt hoàng thượng kể tội muội, đáng không?”

“Muội,…”

“Theo tin báo từ Hoài Văn quốc đưa về, nhị vương gia Hoài Văn quốc sẽ đến đây cầu thân.” Lạnh nhạt nói, Vương Cẩm Tú nhìn ra ngoài cửa sổ. Sắp đến mùa đông rồi, có lẽ sẽ có một trận tuyết lớn đầu mùa.

“Đệ nghe nói nhị vương gia này là một phế vật, luôn ốm yếu, lại không tinh thông bất cứ thứ gì.” Lãnh Song Kỳ chống cằm.

“Thì sao chứ?” Ngơ ngác nhìn đường tỷ và hoàng đệ, Vân Nhạc hỏi.

“Sao muội ngốc vậy?” Gõ một cái lên trán nàng, Cẩm Tú lo lắng. “Cả hoàng cung này có muội mười bảy tuổi và nhị công chúa Lãnh Minh Nhu đã đến tuổi cập kê là có thể gả đi, vốn nghĩ chắc chắn sẽ là vị công chúa kia đi hòa thân, nhưng chuyện vừa rồi xảy ra chắc chắn muội sẽ bị cân nhắc.”

“Muội mặc kệ, muội không gả thì có ai làm gì được muội chứ?” Ôm trán xoa xoa, nàng bướng bỉnh.

“Trong mấy ngày này, muội liệu hồn ở nguyên trong Ngọc Phượng cung cho tỷ, đừng hồ nháo làm loạn..”

“Vậy thì chán chết mất…”

“Vậy muội muốn đi hòa thân? Hay được định hôn sự luôn hả?”

“Muội,…”

“Nghe tỷ đi, không gây sự làm loạn sẽ không để cho hoàng hậu nắm được đuôi, vậy mới có thể an tâm được.”

“Muội biết rồi, nhưng mà hình như phụ hoàng không thương muội nữa, hôm nay muội bị đánh tới mười đại bản…”

“Thế còn may đấy, nếu chiếu theo hoàng quy, tỷ phải bị phạt đánh năm mươi trượng và bị tước bỏ danh hiệu công chúa cơ, thành dân thường đó.”

Lãnh Song Kỳ bĩu môi ở một bên “Rõ ràng được cưng chiều mà còn bày đặt…”

Một cái ấm sứ Kim Hòa mạ vàng bay về phía hắn, Lãnh Song Kỳ nhẹ nhàng nghiêng người tránh được, nhưng vẫn bị chút nước nóng hắt vào. Chiếc ấm rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

“Tỷ xuống tay độc ác vậy, đệ còn nhỏ đấy, thảo nào tỷ không lấy được chồng…”

“Đệ còn nói nữa là ta cho đệ thành phế nhân luôn” Vân Nhạc trợn mắt đe dọa.

“Aaa, Cẩm Tú tỷ tỷ, tỷ xem, nữ nhân như thế này phải bị gả đi sớm…”

Bốp.

“Ối, đau quá….tỷ xuống tay nặng quá.” Ôm đầu vì bị gõ, Lãnh Song Kỳ ngồi thụp xuống, rên rỉ.

“Cho đáng đời đệ.”

“Thôi nào, hai người đừng náo loạn nữa.” Vương Cẩm Tú bước ra cửa, gọi một nô tài đến dọn dẹp trong phòng.

Vương cô nương là đường tỷ của Vân Nhạc công chúa, vốn ra vào cung tùy tiện, lại có tiếng nói với trưởng công chúa nên các nô tài trong Ngọc Phượng cung vô cùng kính trọng nàng.

“Trời đã muộn rồi, tỷ về nhà đây.” Cẩm Tú quay đầu nói với hai người trong phòng “Đừng gây chuyện, đừng hồ nháo, đừng đi lung tung. Tốt nhất là hai người ngoan ngoãn ở lại trong cung cho tỷ.”

“Nhưng…”

“Không ý kiến. Mấy ngày nữa tỷ có việc bận, không vào cung được. Chuyện của nhị vương gia Hoài Văn quốc cũng nên cẩn thận, nếu tránh được gì thì tránh đi.”