Hôm nay thành phố A có gió có sao, còn một hàng đèn đường dài trong đêm.

Xe Chu Diệu cứ yên tĩnh đứng dưới đèn đường như vậy, ánh sáng vàng nhè nhẹ chiếu vào xe; trong xe cũng mở một ngọn đèn nhỏ, hai ánh sang giao hòa cùng chiếu vào gương mặt góc cạnh rõ ràng của Chu Diệu, hình dáng đường cong như nước chảy biến đổi bất ngờ.

Khoang xe vang lên tiếng nhạc, là bài hát Chu Diệu thích nghe nhất.

Bàn tay nhẹ gõ gõ trên tay lái, tâm tình Chu Diệu không kém nhịp giai điệu. Vóc dáng Chu Diệu cao, tỉ lệ dáng người lại rất hài hòa; tay dài chân dài, ngón tay tự nhiên cũng thon dài vô cùng, các đốt ngón tay lịch sự tao nhã lại đầy sức sống.

Đa Ninh ngồi vào xe, Chu Diệu hơi mệt, bên miệng bứt lên một chút ý cười, sau đó anh vươn một bàn tay đến. Đa Ninh cũng cười cười, chủ động đón nhận lòng bàn tay Chu Diệu, cùng anh mười ngón đan xen.

Chu Diệu thu tay lại, ho khan một tiếng nói: "Dây an toàn."

À... Thì ra Chu Diệu vươn tay là muốn thắt dây an toàn cho cô. Đa Ninh vừa xấu hổ lại ngọt ngào, sau đó tay phải giơ lên nắm lấy bàn tay Chu Diệu; tay trái và cả người kỳ quái xoay sang bên phải tìm dây an toàn... Lại gian nan tìm kiếm.

Về phần tay phải vẫn luôn nắm, là có người cố ý không buông tay.

"... Buông tay thôi." Đa Ninh bất đắc dĩ nói.

"Không buông, lên xe lâu như vậy rồi, phải nắm một chút." Chu Diệu cười đáp lời, sau đó lại càng nắm chặt hơn.

Đa Ninh cong cong môi, cảm giác ngọt ngào phảng phất có thể từ lòng bàn tay hai người truyền đến trái tim; đồng thời tiến vào sâu trong đáy lòng đầy ấp ngọt lành. Trong một buổi đêm như vậy, trong xe còn có bài nhạc hai người đều thích, cô và Chu Diệu nắm tay nhau, dường như cùng trời cuối đất cũng không có gì hơn cái này.

Thế nhưng, cuộc sống luôn có phiền toái không ngừng cần phải giải quyết, giống như trong trò chơi cần phải luôn đánh quái để thăng cấp.

"Chu Diệu, em có việc muốn hỏi anh." Đa Ninh mở miệng hỏi, tầm mắt dừng trên mặt Chu Diệu.

"Về Nhất Nguyên sao..." Chu Diệu chủ động nói ra, ánh mắt cùng lúc nhìn cô.

Đa Ninh gật đầu, hỏi chuyện đêm nay Dương Vi nói: "Thiên Tín bên kia là muốn thu mua Nhất Nguyên sao?"

Chu Diệu gật đầu, cũng nói ra: "Thiên Tín đích xác là muốn từ trong tay Derrick mua cổ phần Nhất Nguyên, Derrick cũng có ý bán tháo với giá cao."

Đa Ninh biết Derrick là ai, cổ đông lớn nhất của Nhất Nguyên; cũng có thể hiểu nếu Derrick chuyển nhượng cổ phần cho Thiên Tín thì đối với Nhất Nguyên có ý nghĩa gì, đối Chu Diệu cũng là ý gì.

"Có thể ngăn cản Derrick không?" Đa Ninh hỏi Chu Diệu.

Chu Diệu lắc đầu, giờ phút này đối mặt với chuyện như vậy cũng không phải rất vội, cong khóe môi cười với Đa Ninh, sau đó thả tay nói: "Thiên Tín ra bảng giá rất cao, Derrick là một thương nhân."

"Nhưng giá trị sau này của Nhất Nguyên khẳng định sẽ cao hơn Thiên Tín ở hiện tại." Đa Ninh vội vã nói chuyện. Không có chút gì là an ủi Chu Diệu, là sự tin tưởng hoàn toàn mà cô giành cho Chu Diệu.

Đa Dương tin tưởng là chuyện càng làm anh vui mừng hơn. Khóe môi Chu Diệu bỗng dưng nhấp ra một độ cong rất nhỏ, đôi mắt hẹp dài hơi hơi chớp động, giống như ánh trăng trong hồ trong veo đang xao động nổi lên sóng nước.

"... Thiên Tín bên kia ra giá bao nhiêu?" Đa Ninh lại hỏi Chu Diệu.

Trước mắt Chu Diệu cũng không biết, nhưng đại khái có thể căn cứ tin tức Derrick lộ ra tính được giá Thiên Tín đưa ra. Vừa khéo trong di động hiện lên tin tức... Xem ra Thiên Tín bên kia ra bảng giá cùng với dự đoán của anh không khác lắm.

Sau đó, Chu Diệu lại nói lợi thế của Thiên Tín ra cho Đa Ninh.

Về chuyện Nhất Nguyên Chu Diệu không muốn Đa Ninh lo lắng, nhưng nếu cái gì anh cũng không nói, sau này khi anh bắt đầu thực hành kế hoạch Đa Ninh có thể sẽ càng lo lắng; nếu thật sự cái gì cô cũng không biết.

Con số này so với suy nghĩ của Đa Ninh còn nhiều hơn. Đa Ninh vốn tưởng rằng căn hộ ở Tinh Hải Loan đã có giá trị nhất rồi.

"Chu Diệu, nếu Thiên Tín thật sự mua cổ phần của Nhất Nguyên..." Đa Ninh nói khả năng tệ nhất ra: "Có phải sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của Nhất Nguyên không?"

"Phải." Chu Diệu trả lời, giọng chắc chắn.

"Nhưng mà, Thiên Tín không nhất định có thể nuốt được Nhất Nguyên." Chu Diệu còn nói, về phần độ chắc chắn trong lời nói, cho dù sau này anh có thể mua lại cổ phần, cũng không có lòng tin tuyệt đối bảo đảm kế hoạch sẽ trăm phần trăm thành công.

Nhưng anh vẫn còn một chút thời gian đi đánh thắng trận này. So với việc chiến thắng, nếu thua cá nhân anh ngược lại có thể có được một số tiền lớn; thắng mới là sở hữu hết thảy.

Thậm chí cuối cùng, Nhất Nguyên còn có khả năng phá sản.

... Vừa rồi, Chu Diệu là đang nghĩ đến chuyện này.

Nếu anh chỉ có một mình, anh nhất định sẽ không chút do dự cùng với Thiên Tín so đấu một phen, nhưng hiện tại anh phải chăm lo cuộc sống cho Đa Ninh và Thiểm Thiểm, anh thật sự không thể quá mạo hiểm... Đa Ninh đã nắm lấy tay Chu Diệu, cô hiểu được sự do dự trong ánh mắt và lời nói cuối cùng của Chu Diệu, cho nên cô muốn tiêu trừ do dự trong lòng anh.

Để anh không còn lo trước lo sau.

"Chu Diệu, nếu anh lo lắng cho em, còn giống trước kia bỏ em qua một bên, anh có tin em sẽ không bao giờ ở cạnh anh nữa không." Đa Ninh mở miệng nói, trong lời nói mang theo uy hiếp, giọng nói chắc chắn, thần sắc nghiêm túc; sau đó, Đa Ninh lại tiếp tục nói, "Nếu anh lo lắng Thiểm Thiểm, càng không cần phải lo. Chờ Thiểm Thiểm lớn lên, nếu con bé biết ba ba từng vì bé mà từ bỏ lý tưởng, chắc chắn con bé sẽ không vui."

"Về phần tiền sữa bột tiền và giáo dục của Thiểm Thiểm, anh càng không cần lo lắng. Khoản tiền năm đó anh trả lại cho em, sau khi sinh Thiểm Thiểm sẽ dung để chi trả một phần phí học tập, cũng đủ chi trả chi phí sinh hoạt cho Thiểm Thiểm đến khi trưởng thành."

Huống chi, còn có cô mà! Cô nuôi gia đình, những lời này không chỉ là nói suông mà thôi.

...

Đa Ninh và Chu Diệu về tới căn hộ, nắm tay; vừa vào cửa, Đa Ninh liền mang dép lê đến đến trước tủ lạnh tìm bia, sau đó ôm hai lon bia trong ngực. Chu Diệu đứng ở phía sau hỏi: " Khuya rồi còn muốn uống bia?"

"Giải sầu." Đa Ninh quay đầu nói, đặt bia vào tay Chu Diệu. Sau đó vào phòng bếp, lại đi ra. Cuối cùng vẫn là ở trong tủ lạnh lục ra nửa gói đậu phộng.

"Đồ nhắm." Đa Ninh lại giơ lên, cười hì hì nói.

Trước kia mỗi lần trước cuộc thi Chu Diệu vẫn thường dẫn cô uống trộm hai ngụm bia, nói là cho cô thêm can đảm; vậy thì đêm nay cô sẽ cho anh thêm can đảm.

Sương đêm nặng, thời gian đã qua, may mắn là họ vẫn như vậy vẫn ở cùng nhau. Phòng khách, hai người cùng nhau ngồi xếp bằng trước cửa sổ sát đất, đều tự uống một lon bia, ăn đậu phộng.

"Chu Diệu, anh còn có thể đọc 《 Tương Tiến Tửu 》 không?" Đa Ninh đột nhiên hỏi.

Chu Diệu cười cười, nhìn người trước mắt nói: "Em đọc trước một câu."

"Được." Đa Ninh đọc trước ra một câu, miệng tươi mát mang theo chút hương bia, "Sầm Phu Tử, đan khâu sinh, Tương Tiến Tửu, chén đừng ngừng. Cùng quân ca một khúc, thỉnh quân vì ta lắng tai nghe. Chung cổ soạn ngọc không đủ quý..."

Chu Diệu bỗng nhiên cười, sau đó gật gật đầu, nắm lon bia trong tay, cũng đọc ra một câu: "Say những lúc khi ta đắc ý, dưới trăng vàng chớ để chén không."

Đa Ninh và Chu Diệu chạm lon, đưa mắt nhìn Chu Diệu, tiếp được câu của Chu Diệu: "Trời sinh ta tài tất có dùng, ngàn vàng tiêu hết rồi lại đến!"

Chu Diệu mím môi, thở một hơi thật sâu; nhìn Đa Ninh cong mi, đôi mắt trong trẻo, lồng ngực tràn ngập ấm áp và mềm mại, cùng tín niệm cô cho anh.

Đa Ninh cúi thấp đầu, lại lấy mấy hạt đậu cho Chu Diệu.

Chung cổ soạn ngọc không đủ quý, ngàn cân tan hết còn phục đến... Trên đời này có nhiều chuyện so với tích lũy tài phú càng quan trọng hơn, tỷ như nguyên tắc kiên trì, tỷ như theo đuổi lý tưởng.

Chu Diệu thành lập Nhất Nguyên không chỉ là vì kiếm tiền, để có cuộc sống phú quý. Đây là chuyện Đa Ninh vẫn luôn biết. Sự thật tiền tài đạt tới mức nào đó, nó cũng không thay đổi được bao nhiêu cuộc sống, dù nghèo khó hay giàu có, cũng không bằng sống trọn một lần. Cho nên, mặc kệ là khi nào, cô hi vọng Chu Diệu sẽ không từ bỏ lý tưởng và Nhất Nguyên.

Dồn toàn lực để bảo vệ, thoải mái chiến đấu. Mà cô, sẽ vĩnh viễn đứng ở bên cạnh anh.

"Ngũ Hoa mã, thiên kim áo, hô nhi sắp xuất hiện đổi rượu ngon, cùng ngươi đồng tiêu vạn cổ sầu." Đa Ninh lại đọc ra câu cuối trong《 Tương Tiến Tửu 》của Lí Thái Bạch, ánh mắt lờ mờ như  say, cười mỉm nhìn Chu Diệu.

《 Tương Tiến Tửu 》 là bài thơ khi đi học mà Chu Diệu thích nhất, cũng là bài thơ duy nhất mà cô thấy Chu Diệu thuộc. Đa Ninh thật sự rất vui, hồi nhỏ cùng côlớn lên, hiện tại lại là người đàn ông nắm tay cô sau này.

Chu Diệu đối diện ánh mắt Đa Ninh, giống như ánh trăng dịu dàng chiếu xuống. Ánh trăng không có ánh sáng lộng lẫy, lại cất giấu tín niệm kiên định. Không có gì nói, anh nâng cằm Đa Ninh, sau đó nâng đầu cô, dùng sức hôn xuống.

Đa Ninh đưa tay vòng qua vai Chu Diệu, đáp lại nụ hôn của anh. Miệng hai người đều mang theo mùi rượu, mang theo khí lạnh ban đêm, hoàn toàn phân không ra hơi thở của ai...

Ban đêm Đa Ninh nằm trong lòng Chu Diệu, cùng anh thương lượng một việc: "Chu Diệu, chúng ta bán Tinh Hải Loan được không?"

Chu Diệu vỗ tấm lưng trơn nhẵn của Đa Ninh, thanh âm trầm thấp lại mang theo ý cười nói: "Đa Ninh... Bây giờ còn chưa cần thiết đến nỗi bán nhà. Nếu sau này cần bán, cũng là bán căn hộ này."

"Đến lúc đó em nuôi anh." Chu Diệu bỏ thêm câu này.

"Được, vậy thì quyết định vậy." Đa Ninh cầm lấy ngón tay cái tay Chu Diệu, vui tươi hớn hở ngoéo tay với anh. Vậy thì một lời đã định rồi. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.

- -

Đối mặt với nguy cơ Nhất Nguyên bị Thiên Tín thu mua, Đa Ninh có thể cùng Chu Diệu đứng chung một chỗ, cũng không thể thật sự bày mưu tính kế cho Chu Diệu. Sau đó Nhất Nguyên liền tiến nhập chiến lược phản kích cường độ cao, trong một tháng này gom góp nguồn tài chính lớn nhất.

Đa Ninh cũng muốn chuẩn bị một vài việc cho cửa hàng thú bông Alice trước khi khai trương ở Bách Gia, cùng với đó là tiếp tục đăng chuyện cổ tích về mấy con thú lên weibo. Trong khoảng thời gian này, cô liên tục tăng vài ba fan, mặc kệ là đăng bài hay trả lời tin đều thành gia tăng từ trăm đến một ngàn.

Cô cho là Nhan Nghệ lại mua cho cô, Nhan Nghệ lắc đầu tỏ vẻ xác định - - không có, tuyệt đối không có.

Sau đó nhìn đến không ít nội dung nhắn lại, Đa Ninh mới hiểu lượng fan này từ đâu mà có. Tốc độ truyền bá Internet thật sự rất nhanh, lưu lượng lại lớn; cũng là có Internet này làm nền tảng, hợp chất giản đơn biến thành hợp chất phức tạp rất nhiều, rất nhiều người có cơ hội bộc lộ tài năng.

Ông chủ Hoàng trên lầu chủ động tìm cô, đưa tới một phần hợp đồng xuất bản, tự mình đưa tới tay cô, không cần cô tự trả tiền in ấn xuất bản, bản in đầu còn không thấp. Sau đó, ông chủ Hoàng hơi thở dài một hơi, khó xử: "Đa Ninh, về sau cũng không thể giống Nhất Thành như vậy!"

Nói xong, ông chủ Hoàng lại thở dài một hơi. Trong khoảng thời gian này nhất nguyên gặp phải nhiều chuyện như vậy, cô và Chu Diệu cũng không giống ông chủ Hoàng thở dài nhiều đến vậy.

"Hai người nói xem Nhất Thành sao lại tùy hứng như vậy chứ!" Ông chủ Hoàng ngồi trong văn phòng của Alice, oán giận nói với cô và Nhan Nghệ: "Nói đi là đi, cũng không nói cụ thể khi nào thì trở về! Tôi còn chuẩn bị cho cậu ta mấy buổi ký tặng, toàn bộ ngâm nước nóng hết rồi."

Đa Ninh rót cho ông chủ Hoàng ly nước, ông chủ Hoàng uống từng chút từng chút  một. Nhan Nghệ không đành lòng nhìn thẳng hất mặt, ông chủ Hoàng ủy khuất giải thích nói: "... Nóng."

Nhan Nghệ tiếp tục uống cà phê, lật xem sách trên tay. Quyển sách này cô đã đọc vài lần, mỗi lần xem xong cũng cảm giác mình càng thêm đi vào trong thế giới của Cố Gia Thụy. Kỳ thực Cố Gia Thụy là một người đàn ông đơn giản, ước muốn đơn giản, sống cũng đơn giản, cố tình lại có một trái tim tinh tế, lý trí nhìn rõ mọi việc.

Ông chủ Hoàng lại hỏi: "Đúng rồi, hai người có nhận được tin nhắn Nhất Thành gửi không?"

Nhan Nghệ ngẩng đầu hỏi ông chủ Hoàng: "Hoàng tổng cũng nhận được hả?"

"Đúng!" Ông chủ Hoàng lại thở dài, "Xem ra là bị trộm điện thoại di động thật... Nhất Thành đáng thương, cũng không biết ở bên ngoài có bị đói hay không."

Nhan Nghệ: ...

Đa Ninh: ...

"Hoàng tổng, ông và Cố Gia Thụy quan hệ tốt lắm hả?" Nhan Nghệ nhịn không được hỏi.

Ông chủ Hoàng nhìn các cô, hỏi lại: "Trước khi hoàn tục tôi và Nhất Thành là tăng hữu tốt nhất; hiện tại sáng lập công ty xuất bản, Nhất Thành là cơm cha áo mẹ của tôi, cô nói chúng tôi có quan hệ tốt không?"

Tăng hữu! ?

"Đúng vậy, trước kia tôi từng làm hòa thượng vài năm ở Thiên Lũ Sơn, kể ra thì Nhất Thành còn phải gọi tôi một tiếng sư thúc."

Đa Ninh và Nhan Nghệ tiếp tục nói không ra lời, ông chủ Hoàng lại nhe răng cười, tiếp tục vui mừng nhìn về phía Đa Ninh nói: "May mắn hiện tại tôi lại có Tiểu Hứa."

"Sư thúc..." Đột nhiên một tiếng hô nhẹ nhàng từ miệng Nhan Nghệ thoát ra, cô trực tiếp gọi ông chủ Hoàng là sư thúc.

Ông chủ Hoàng: "..." Có chút ngây người, Tiểu Trịnh sao lại gọi ông là sư thúc!

Khụ! Đa Ninh cúi thấp đầu, yên lặng nhìn hợp đồng của ông chủ Hoàng, làm bộ không nghe được câu sư thúc kia... Sư thúc, thực mệt cho Nhan Nghệ có thể gọi ra miệng.

Nhưng mà, Cố học trưởng thật sự mất tích mấy ngày.

Từ tất cả mọi người nhận được tin nhắn gửi tiền của Cố học trưởng, Cố học trưởng thật sự không liên hệ được. Thẳng đến một tuần sau, Cố học trưởng đăng một bài viết lên: "Tôi là Nhất Thành, di động mất rồi, mọi người chớ gửi tiền, thiện tai thiện tai."

Cung phản xạ của Cố học trưởng! Còn chậm hơn so với cô...

Đa Ninh vốn tưởng rằng còn phải một thời gian nữa mới gặp được Cố học trưởng, không nghĩ tới sáng sớm hôm sau, Cố học trưởng đã trở lại, còn xuất hiện tại khu Viên, chỉ là... Cô và Nhan Nghệ thiếu chút nữa cũng không nhận ra được.

Cô và Nhan Nghệ vừa khéo từ phòng làm việc đi ra, trong tay ôm những con thú bông hàng mẫu chuẩn bị đưa ra thị trường; còn không để ý, chỉ thấy trước cửa Nhất Nguyên cửa đậu một chiếc Bentley dài đen nhánh.

Chỗ tay lái xe cửa mở ra, xuống xe trước là tài xế.

Hai mắt Đa Ninh và Nhan Nghệ toàn bộ nhìn phía đối diện không nhúc nhích, chủ yếu bảng số chiếc xe này có chút quen, là xe của Bách Gia. Đúng lúc này, cửa sau xe Bentley mở ra, vừa khéo gió thu thổi qua, thổi qua hàng cây bên khu Viên, tới bên chân.

Gió thổi, tâm tựa hồ đã co rút lại.

Một giây sau, một người đàn ông trẻ tuổi tây trang thẳng thớm từ trong xe đi xuống, áo mũ chỉnh tề, dung mạo tuấn lãng.

Đa Ninh và Nhan Nghệ ngưng thở, không thể tin được một màn trước mắt này - -

Nếu người đàn ông này không để đầu trọc, cùng với động tác thản nhiên khi xuống xe giống với phong cách và khí độ của Cố học trưởng, cô và Nhan Nghệ thật sự không dám tin người này là... Cố học trưởng!

Sau đó, Cố học trưởng lơ đãng hướng tới phía hai người các cô đang ngây ra như phổng.