Sau một ngày được thái y tận tình cứu chữa. Sốt cao trên người dần hạ, Du Nguyệt dần tỉnh lại. Thùy mi cố mở lên nhìn xung quanh…

Đêm cô tịnh, ánh đèn lờ mờ từ ngọn nến lung linh mờ nhạt cũng không làm sáng cả tịch gian. Nói mạng người tựa như một ngọn nến, có chút gió lay động liền sẽ tắt. Nếu không tắt cũng sẽ lưu mờ một cõi không ai chú tâm đến.

Lại thấy Tiểu Viên Tử gục đầu bên song giường. Hắn đêm nào cũng như vậy, nói không ngủ, phải thức canh y, nhưng thân người là phàm nhân, cũng có lúc không tự chủ mà gục xuống. Chỉ là hắn cần gì phải khổ thân như vậy a, nghĩ đến Du Nghuyệt có chút cảm thương gọi hắn: “Ngốc tử…”

Giọng nói thì thào yếu ớt bên tai, nhưng rõ là giữa đêm thanh tịnh, đây chính là thứ tiếng dễ làm người thức giấc nhất. Tiểu Viên Tử nghe tiếng choàng người tỉnh dậy ngơ ngác nhìn quanh. Du Nguyệt nở nụ cười hỏi: “Ngươi là nhìn đi đâu?”

Nghe giọng nói thân quen, hắn quay lại hướng Du Nguyệt mừng rỡ nói: “Chủ tử, chử tử ngươi tỉnh lại rồi a? Thực tỉnh lại rồi a.”

Du Nguyệt nhẹ gật đầu nở nụ cười nói: “Ân… thực vất vả cho ngươi.”

“Chủ tử…” Lời vừa nói ra, nước mắt uất nghẹn cũng tuôn xuống đầm đìa, thoáng nhìn chủ tử như vậy hỏi hắn sao không đau lòng, lại sao không vui mừng gào khóc nói: “Chủ tử, ngươi hù chết ta a. Ngươi như vậy đã từng tuổi này, lại không biết lo thân. Ngươi hù chết ta a… ô… ô… ô…”

Hài tử này, chỉ được mỗi cái thân xác là lớn. Bất quá cái tâm hắn vẫn còn là một hài tử. Chuyện có gì mà lại phải nháo nhào khóc một trận mới được. Du Nguyệt vỗ vỗ vào tay hắn nói: “Không sao… ta không sao… ngươi đừng nháo.”

“Ân…”

Tiểu Viên Tử gật gật đầu gạt đi nước mắt, Du Nguyệt nói: “Tốt rồi… Ngươi mau giúp ta ngồi dậy.”

“Ân.”

Ngay lập tức hắn đỡ y ngồi tựa vào đầu giường. Người kia sau một lúc trầm mặc nói: “Tiểu Viên Tử, ta khát nước, ngươi mau lấy nước đến cho ta đi.”

“Chủ tử… ngươi đừng nói là…”

Tiểu Viên Tử ánh mắt không thể tin tức giận nhìn người kia, y lại thản nhiên nói: “Không được a?”

“Không được!”

Hắn dứt khoát trả lời. Nói cái gì mà nước. Chủ tử hơn ba năm nay chưa từng uống nước a (=.=”). Bảo hắn đi lấy rượu không chừng lại còn dễ nghe hơn. Du Nguyệt thở ra một cái, thùy mì cũng khép xuống nhẹ khoát tay nói: “Vậy không uống nữa, ngươi liền lui ra đi.”

“Chủ tử… ngươi đừng như vậy a.” Tiểu Viên Tử nhẹ giọng nói: “Ngươi xem, ngươi bệnh nặng như vậy, vẫn còn chưa khỏi, sao lại có thể… Ta liền mang nước trà đến cho ngươi a.”

“Ta không muốn.”

Du Nguyệt lắc đầu lặng thinh không nói nữa. Người này ý đã quyết, không ai có thể xoay chuyển. Y đã không muốn, càng không thể gượng ép. Điều này hắn sao không hiểu được, chỉ là đứng nhìn y một lúc càng thấy không đành lòng liền quay đi. Sau một lúc trở lại đặt tĩnh rượu vào tay y, trầm mặc nói: “Của ngươi.”

“Ân, ngươi thực ngoan.”

Du Nguyệt không nói gì liền uống cạn một hơi. Rượu cay thấm vào cổ họng khô khốc liền dậy lên một trận kích đau. Càng uống lại càng thấy đau. Chỉ là đau rồi lại không thấy gì nữa. Trong dạ lại có chút nóng, như muốn đem cả gian bụng kia mà thiêu đốt…

Tiểu Viên Tử nhìn người kia như vậy, tâm không khỏi sinh đau, giật tĩnh rượu kia lại nói: “Chủ tử, ngươi đừng uống nữa. Ngươi tội tình gì lại tự làm khổ mình a.”

Du Nguyệt lặng một lúc nói: “Không khổ. Ta bây giờ rất tốt có gì lại khổ đây.”

“Chủ tử…”

“Ta ở đây quả là nhàn rỗi. Muốn tìm chút gì đó giải khuây, liền không được sao.”

“Ai…” Tiểu Viên Tử thở mạnh một hơi nói: “Chủ tử, ta nói không được ngươi.”

“Ân, mau trả lại cho ta.”

Hắn chịu không được nữa đặt mạnh tĩnh rượu lên giường, quay đi nói: “Ta đi lấy chút gì cho ngươi ăn.”

“Không cần, ta không đói.”

Lời nghe qua liền khiến Tiểu Viên Tử giận dữ. Y gần ba ngày rồi miên man, đã ăn được cái gì ra hồn ngoài dược. Cái bụng lý ra đã rỗng đến không còn gì. Thứ đầu tiên cần gọi nên là thức ăn, càng không phải là rượu. Người này quả là cần uống, không cần ăn. Y cứ như vậy làm thế nào sống được a. Hắn chính là không nói gì liền quay đi.

Vừa ra đến cửa lại đụng vào thân một người vội vàng đi tới liền khiến hắn ngã nhào xuống đất. Còn chưa kịp nhận ra người đã nghe thấy tiếng trách cứ: “Ngươi vội cái gì? Đi không nhìn đường sao?”

Nhận ra giọng, Tiểu Viên Tử một thân run rẩy bò dậy quỳ xuống đất khấu đầu: “Nô… nô tài tham kiến hoàng thượng.”

“Đứng lên đi.”

Tiểu Viên Tử từ từ đứng lên, hắn trầm giọng hỏi: “Chủ tử ngươi thế nào?”

“Bẩm hoàng thượng, chủ… chủ tử đã tỉnh lại.”

“Được rồi, lui ra.”

“Nô tài tuân lệnh.”

Nói rồi Tiểu Viên Tử vội vàng lui ra. Hắn từ tốn bước vào bên trong. Phía trong tịch gian, một ngọn nến lung linh mờ ảo. Ở giường kia, phía sau tấm miên liêm buông nhẹ là hình ảnh một nam tử dáng người gầy yếu nữa ngồi tựa trên đầu giường. Hắn đến bên cạnh nhẹ ngồi xuống không nói gì.

Du Nguyệt xem người đến như không. Trước đây trong mê man y đã từng trông thấy hắn đến. Những lần say rượu còn tưởng là đang nằm trong lòng hắn. Tỉnh lại rồi cái gì cũng đều không phải. Người kia nguyên lai chắc cũng là ảo giác. Một cái ảnh ảo không chờ không đợi lại đột nhiên tìm đến, đến rồi cũng hóa hư vô. Y lại nở nụ cười ảm đạm, tay đưa rượu đến bên môi uống cạn một hơi không nói. Bất chợt người kia giật lấy rượu trên tay y. Du Nguyệt cả kinh quay lại nhìn, hắn có chút giận hỏi: “Ngươi như vậy, xem trẫm không tồn tại sao?”

“Ngươi…”

Hắn mãnh kéo tay y lên gặng giọng nói: “Ngươi thành thành thật thật nói cho trẫm biết, người đêm đó chính là ngươi?”

Du Nguyệt một trận thê lương cúi đầu không nói. Càng không thể ngờ hắn như vậy lại ở ngay đây. Một nam nhân vô tình cùng có chút tàn nhẫn. Tay y thoáng chốc bị người kia bóp chặt đến từng ấn đỏ nổi lên rõ rệt. Y chính là cắn chặt môi không nói. Đột nhiên tay còn lại của hắn kéo mặt y lên nhìn cho tường tận hỏi: “Ngươi vẫn không nói? Thực không muốn nói sao? Hay ngươi muốn trẫm tự mình kiểm nghiệm?”

“Hoàng thượng…” Du Nguyệt cuối cùng cũng mở miệng, ánh mắt như sóng tuyền băng lãnh đối hắn nói: “Ngài cớ sao đi tìm người kia? Ngài thật sự nhớ cũng không thể nhớ được, nói vậy còn tìm để làm gì?”

Lời vừa nghe qua khiến tâm hắn muốn đông cứng lại, từ từ buông Du Nguyệt ra, thẩn người một lúc, không nghĩ ra. Hắn đưa tay xoa xoa thái dương mấy lượt tự vấn: “Trẫm… chính là… tìm làm gì a?”

Sau một lúc trầm mặc, hắn quay sang nhìn y giận dữ nói: “Cũng không phải chuyện của ngươi. Ngươi mau nói người đêm đó chính là ngươi!”

Du Nguyệt cả kinh nhìn hắn, châu mắt như bích triều cuồn cuộn, khẳng khái gật đầu: “Ân, là ta.”

“Thật là… ngươi…”

Hắn dần buông tay người kia ra, ánh mắt thờ thẩn quay đi, ưng mâu nhíu lại trầm mặc một lúc lâu đối y cười nói: “Ngươi… người này cũng thật là hết nói. Ngươi chẳng thà để trẫm khổ công tìm kiếm. Lại để chính mình ôm thương tích trầm trọng, cũng không nói ra. Ngươi thực cần phải hành tâm trẫm, tự hành xác mình sao?”

Lời vừa dứt hắn thở dài, nói cũng làm sao biết Du Nguyệt có bao nhiêu khổ sở. Y một lời cũng không nói, thùy mi từ từ buông xuống không muốn nhìn nữa. Nói cái gì hành tâm hắn. Tìm được thì sao? Nói cho cùng cũng là hướng tìm người vui ngoạn, khi qua rồi hắn thật sự còn lưu y lại trong lòng sao.

Hoàng y nam tử lặng thinh hướng tĩnh rượu trên tay lắc lắc mấy cái, nhìn người bên cạnh một thân tiều tụy đến nhìn đã muốn không ra, còn đem thứ này tự hành chính mình. Nói như vậy hắn làm sao không biết. Làm sao không tường tận. Chỉ không hiểu y vì sao lại phó thành cái bộ dáng như vậy. Lại nói người này cùng hắn ân tình khi xưa, hắn một chút cũng không thể nhớ. Chỉ mang máng trong đầu một vài chuyện nhàm chán rồi đem tất cả quăng ra khỏi đầu. Nghĩ đến lại càng thấy bất nhẫn, hắn liền đem rượu kia uống cạn một hơi.

“Hoàng thượng… rượu này…”

Du Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn hắn. Hắn lại ha ha cười nói: “Rượu này, trẫm uống không được sao?”

Rượu này chỉ là thứ rẻ tiền mua được ở ngoại cung, hắn nhìn đương nhiên cũng biết, cần gì phải uống đâu. Chính là Du Nguyệt không nói, hắn cũng có thể hiểu, liền một tay kéo y vào lòng hỏi: “Nói ngươi vì sao lại thích uống rượu? Ngay cả thứ rượu thấp kém như vậy ngươi cũng thích uống sao?”

“Ân…”

Du Nguyệt gục trong lòng hắn một tâm thê lãnh nói không nên lời. Hắn như vậy vẫn còn có thể ôm y sao? Nhưng y làm sao không biết, hắn đối y là loại dụng tâm gì. Nói chẳng qua cũng là thứ hứng thú nhất thời. Chỉ được một lúc thoáng qua liền sẽ quên. Hắn đã như vậy, một chút ôn nhu liền sẽ còn khiến y động tâm sao? Chính là không thể.

Người kia sau một lúc tâm cũng dịu xuống buông y ra nói: “Ngươi thích uống rượu như vậy, trẫm mỗi ngày đều sai người mang thượng tửu đến ban thưởng cho ngươi.”

Du Nguyệt thùy mi buông nhẹ một cái, tâm càng trở nên tịch mịch, đầu hạ thấp xuống nói: “Ân… tạ hoàng thượng.”

Hắn không nói gì chỉ lặng một lúc liền di bước rời khỏi Tiêu Tịch Cung. Hắn vừa rời khỏi, Tiểu Viên Tử lập tức bước vào trong, tay mang thức ăn phó để lên bàn, hướng Du Nguyệt thở dài. Hoàng y nam tử kia thấy y uống rượu nhiều như vậy còn chưa đủ sao. Lại muốn ban thưởng rượu thêm cho y. Nói thưởng cái gì, còn không phải muốn hại y sao