Nhân Gian Băng Khí

Chương 801: Chẳng qua chỉ là một trò chơi (Trung)

Mười Một lạnh lùng nhìn thoáng qua ba thi thể, nếu là người bình thường có lẽ đã bị dọa chạy mất tăm, nhưng thậm chí Mười Một còn chẳng có hứng thú nhìn bọn họ. Đối với những người như hắn, đừng nói là ba thi thể, cho dù phía trước là núi xương biển máu, hắn cũng chẳng thèm nhíu mày.

Chết không đáng sợ, cái đáng sợ chính là sự sợ hãi cái chết. Bởi vì sợ chết nên mới sợ hãi. Nếu ngay cả chết cũng không sợ thì trên đời này còn có gì đáng sợ? Truyện được copy tại Truyện FULL

Mười Một rời mắt khỏi ba thi thể, nhìn một vòng quanh phòng. Phòng ở cũng không rộng, một phòng khách, hai phòng ngủ, nhà bếp, nhà vệ sinh, nhìn một lượt là thấy ngay. Bếp ngăn với phòng khách bằng cửa kính, nhìn qua là thấy trong bếp không có ai. Cửa một phòng ngủ và nhà vệ sinh đóng chặt, cửa phòng ngủ còn lại chỉ khép hờ.

Mười Một nhìn thoáng qua nhà vệ sinh, khẽ nhíu mày. Với thính lực vượt trội hơn nhiều so với người thường, hắn đã sớm chú ý đến tiếng thở dốc trong nhà vệ sinh. Không cần mở cửa nhìn hắn cũng biết người trong nhà vệ sinh chính là Vương Tung. Hơi thở Vương Tung dồn dập, tràn ngập sự bất an, rõ ràng lúc này hắn đang phải chịu áp lực tâm lý cực lớn. Không biết DK đã làm gì mà khiến cho hắn phải sợ hãi như vậy.

Mười Một chỉ liếc qua nhà vệ sinh sau đó liền nhìn vào cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ, không chút do dự đi về phía phòng ngủ.

"Bộp bộp bộp..." Mười Một vừa đi đến cửa phòng thì trong phòng ngủ vang lên tiếng vỗ tay. Mười Một vươn tay đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy DK đang đứng bên cửa sổ, vừa vỗ tay vừa nhìn hắn cười. Tuy nụ cười của DK rất tươi nhưng ánh mắt hắn không chút ý cười, ánh mắt của hắn rất lạnh lùng, lạnh đến mức không thể thấy được bất cứ tình cảm nào của con người.

DK vừa vỗ tay vừa cười với Mười Một, khen ngợi: "Được lắm, còn tốt hơn ta nghĩ."

Mười Một lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Ta không đến để nghe ngươi khen ngợi."

DK chớp mắt, dở khóc dở cười nói: "Ngươi luôn thích tự kỷ như vậy sao?"

Mười Mổ bước vào trong phòng, vứt túi du lịch xuống, nhìn hắn, ánh mắt không khác gì DK, lạnh lùng nói: "Ta đến rồi."

DK gật đầu nói: "Ta thấy rồi."

"..." Mười Một trầm mặc hồi lâu, sau đó nói: "Ngươi thật tẻ nhạt."

Hắn đứng lù lù ở đó, không nhìn thấy mới là lạ. Câu "ta đến rồi" kia cũng không phải là khách sáo với DK, chẳng qua là Mười Một muốn nói với hắn muốn làm gì thì làm nhanh đi, không biết DK ngu thật hay ngu giả mà lại trả lời bằng một câu như vậy.

"Ha. Cuối cùng ngươi cũng nhận ra ưu điểm của ta."

"..."

DK cười nói: "Không nên lo lắng như vậy, chẳng qua là một trò chơi thôi."

Mười Một lạnh lùng nhìn hắn, hỏi: "Làm sao ngươi biết kế hoạch của ta?"

"Kế hoạch gì?" DK lộ ra vẻ khó hiểu, đột nhiên lại vỗ trán, nói: "À, ngươi nói đến kế hoạch lôi kéo Vương gia? Hừm, Lục Đạo quả thật là một thiên tài, có thể nghĩ ra kế hoạch tuyệt vời như vậy, ngay cả ta cũng không thể không bội phục. Trước khi ngươi đến đây ta còn nghĩ xem có nên lôi kéo hắn hay không, nếu hắn gia nhập Ma Quỷ thì chắc chắn sẽ là một kẻ hữu ích. Hoặc là..."

Bàn tay của DK khẽ lướt qua cổ chính mình, cười nói: "Nếu không thể sử dụng vậy thì ta sẽ giết chết."

"Ta không có hứng thú biết suy nghĩ của ngươi." Mười Một lạnh lùng nói.

DK nói: "Chẳng lẽ ngươi không muốn biết vì sao ta bắt Vương Tung để dụ ngươi đến đây?"

''Lục Đạo bảo ngươi làm như vậy đúng không?"

DK giơ ngón cái lên, khen ngợi: "Ngươi cũng giỏi thật, có thể đoán được nhanh như vậy."

"Hắn có ý đồ gì?"

DK nhún vai nói: "Ai biết, ta đang khổ công tìm Mười Ba, không ngờ Lục Đạo lại đột nhiên chủ động tìm ta, nói nếu như ngay cả ngươi mà ta cũng không thắng được thì không có tư cách khiêu chiến với Mười Ba." DK nhếch miệng, nói: "Vậy nên ta đành phải tới tìm ngươi."

Mười Một nheo mắt, hắn không hiểu Lục Đạo muốn làm gì, một mặt để hắn lôi kéo Vương gia, mặt khác lại để cho DK đến quấy rối, rốt cục Lục Đạo muốn gì? Không lẽ muốn mượn tay DK để giết hắn? Hay là muốn mượn tay hắn tiêu diệt DK? Khả năng đầu tiên có vẻ hợp lý, nhưng tên DK này luôn hành động khác thường, Lục Đạo có thể chắc chắn DK sẽ nghe lời hắn? Huống hồ cho dù DK muốn giết Mười Một thì cũng không dễ, tựa như dù DK kém hơn Mười Ba nhưng Mười Ba cũng khó mà giết được hắn. Cũng như vậy, cho dù hiện tại Mười Một không bằng DK nhưng DK muốn giết hắn cũng không dễ. Tin rằng Lục Đạo cũng hiểu rõ điểm ấy, do vậy hắn sẽ không đưa ra quyết định thiếu lý trí như thế. Nếu Lục Đạo muốn mượn tay Mười Một giết DK thì càng nực cười, hiện giờ Mười Một không phải đối thủ của DK, điều này ai cũng hiểu rõ, Lục Đạo cũng không thể không biết. Nếu hắn bày ra một kế hoạch hoàn mỹ, sắp xếp Mười Một đi ám sát DK thì còn có cơ hội, nếu trực tiếp đối mặt với DK phần thắng của Mười Một chưa tới một phần.

Vậy nên ý đồ của Lục Đạo khi âm thầm báo cho DK chắc chắn không phải như vậy, nhưng Mười Một không đoán ra được ý đồ thật sự của hắn. Suy nghĩ của Lục Đạo quả thật khó nắm bắt, chỉ sợ con giun trong bụng hắn cũng không biết hắn đang nghĩ gì.

"Đang nghĩ gì?" DK hất cằm hỏi hắn.

Mười Một lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Rốt cục ngươi muốn làm gì?"

DK nhún vai, nói: "Chỉ muốn chấm dứt trò chơi không có kết quả này thôi." Nói xong hắn nhìn về phía nhà vệ sinh, bĩu môi nói: "Người ngươi muốn giết đang ở trong đó, nếu ta là ngươi thì ta sẽ không mở cửa đi vào. Căn cứ tư liệu của ngươi khi ở Ma Quỷ ta phát hiện thính lực của ngươi rất tốt, nghe nói cách một cánh cửa ngươi có thể dựa vào âm thanh mà biết được trong phòng có bao nhiêu người, vị trí mỗi người,... Sau đó, bùm..."

DK mô phỏng động tác nổ súng, cười nói: "Vậy nên ta không thể không đề phòng chiêu đó của ngươi, đành phải đặt lượng lớn thuốc nổ trong nhà vệ sinh, ngươi có tin dù mình nổ súng ở bất kỳ góc độ nào đều bắn trúng thuốc nổ không?"

Mười Một vẫn lạnh lùng nhìn hắn, khó trách hơi thở của Vương Tung gấp gáp bất an như vậy, ở giữu một đống thuốc nổ lúc nào cũng có thể nổ tung thì có ai mà lại không sợ hãi.

Đôi mắt xanh thẳm của DK híp lại, hắn nhe hàm răng trắng như tuyết, cười nói: "Không cần sợ, chỉ cần ngươi không nổ súng, không mở cửa, số thuốc nổ đó sẽ không phát nổ. Có điều nếu ngươi quyết mở ra thì ta nói cho ngươi biết, số thuốc nổ đó có thể thổi bay hai tầng lầu, ngươi không thể chạy kịp. Đương nhiên, ngươi có thể thử nhảy xuống, nếu như ngươi chắc mình sẽ không ngã chết."

"Vậy còn ngươi?"

"Ta?" DK không chút quan tâm, cười nói: "Nếu như ngươi muốn điên cuồng thì ta cũng không ngại điên cuồng cùng ngươi. Chết cùng ngươi còn tốt hơn chết mộ mình. Vậy thì ngươi muốn chết hay muốn chơi với ta? Ngươi có thể lựa chọn."

Mười Một thản nhiên nói: "Ta được chọn sao?"

"Rất tốt." DK gật đầu nói: "Ngươi đã chọn cách chơi trò chơi với ta, vậy thì hãy theo quy tắc của ta. Đầu tiên, ném hết vũ khí trên người ngươi đi."

Mười Một khẽ động ngón tay, DK lập tức nói thêm: "Đừng nghĩ có thể đánh lén, tin ta đi, hậu quả của việc không tuân theo quy tắc rất nghiêm trọng." Những lời này khiến cho Mười Một do dự, vừa rồi quả thật hắn có ý định này.

"Nghiêm trọng đến mức nào?"

"A...." DK xoa cằm nói: "Nếu như ngươi ăn gian, vậy ta đành kích nổ ngay lập tức."

Mười Một im lặng nhìn hắn, một lúc sau mới rút một khẩu súng ngắn giảm thanh vứt xuống đất, sau đó vứt một khẩu nữa. Tuy không thấy bộ điều khiển từ xa trong tay DK nhưng Mười Một biết hắn nói thật. Hàng năm Ma Quỷ đều dùng bảy mươi phần trăm đến tám mươi phần trăm ngân sách để nghiên cứu khoa học, mà bộ phận nghiên cứu khoa học mỗi năm sẽ sản xuất ít nhất vài phát minh mới, hiện nay khoa học kỹ thuật của Ma Quỷ đã vượt trội hơn rất nhiều quốc gia. Chẳng hạn như súng ngắm chuyên dụng MG16 của Ma Quỷ, không có quốc gia nào có thể chế tạo được nó trong thời gian ngắn. Ngoài ra bộ phận nghiên cứu khoa học còn có nhiệm vụ cải tạo chiến sỹ mà bên ngoài thường gọi là chiến sỹ gien, kỹ thuật về mặt này của họ có thể nói là hàng đầu thế giới. Vậy nên trong tay DK có một bộ điều khiển từ xa siêu nhỏ hay ẩn hình cũng là rất bình thường, Mười Một chọn cách tin DK chứ không liều lĩnh, bởi hắn biết nếu liều lĩnh chắc chắn sẽ thất bại. Tuy Mười Một biết sẽ có lúc mình phải chết, nhưng hắn muốn chết trên chiến trường chứ không muốn chết kiểu này, đó là sự sỉ nhục với một người chiến sỹ.

DK trợn mắt nhìn Mười Một rút hàng loạt khẩu súng ngắn giảm thanh ra, vừa bực vừa buồn cười, hỏi: "Ngươi mang nhiều súng như vậy làm gì?"

Mười Một vứt khẩu súng thứ tư đi, thản nhiên nói: "Không liên quan đến ngươi."

DK bất đắc dĩ lắc đầu, hất cằm với hắn: "Ngươi còn có hai con dao, đừng giấu. Ngươi thuộc hệ cận chiến, ta chẳng dám đấu dao với ngươi."

----------oOo----------

Đây là một bài hát do Fan sáng tác tặng Khát Trí, các bạn nghe thử nhé.

Dịch nghĩa:

Hắn

Sáng tác/ thể hiện: Tán Tán

Nàng ngồi bên giường, sắc mặt tái nhợt

Tựa nhẹ vào vai hắn

Khóe môi đầy vẻ ngọt ngào

Hắn khẽ vuốt khuôn mặt nàng, trong lòng bối rối

Đột nhiên hắn đẩy nàng ra

Không thấy máu tươi bên khóe môi hắn

Ông trời đã định hai người cả đời vô duyên

Nếu không phải nàng quyết tâm

Sao có thể thay đổi vận mệnh cô tinh đầy máu của hắn

Nếu không phải hắn giận dữ hướng quan vì hồng nhan

Nếu không phải hắn bất chấp tất cả để xuất hiện

Thì sao có câu chờ anh vĩnh viễn

Nàng tình nguyện vứt bỏ hết thảy

Vì hắn sáng tác khúc ca ''anh đang ở đâu ''

Sự tịch mịch dập dờn như thuyền trúc

Là độc dược ăn mòn trái tim

Nhắm hai mắt lại cảm nhận nhịp đập trái tim nàng

''Anh đang ở đâu'' quẩn quanh trong lòng hắn.