Nhân Gian Băng Khí

Chương 789: Bố Cục (Thượng)

Tạm thời đã xử lý xong chuyện của Long Hồn, còn việc bọn họ sẽ xử lý như thế nào thì Mười Một cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ cần trong mấy ngày này họ đừng làm ảnh hưởng đến việc của hắn thì mọi người đều sẽ được bình an, nếu không thì đành tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột thôi.

Mười Một lái xe về nhà, khi hắn mở cửa thì Vịt Bầu đã không còn ở trên ghế sa lon, nhưng từ căn phòng u ám kia liên tục vang lên tiếng va đập, xem ra hắn đang tập luyện với cầu tốc độ.

Mười Một không quấy rầy hắn mà trở lại phòng ngủ của mình ngay. Hắn đóng kỹ cửa, bật máy tính, nói: "Cuồng Triều, gửi hồ sơ các trưởng lão còn lại của Vương gia cho ta."

"Biết rồi." Tiếng bàn phím vang lên từ tai nghe, mấy phút sau Cuồng Triều mới lên tiếng: "Đã gửi."

Hắn vừa dứt lời, trên màn hình máy vi tính của Mười Một bỗng hiện lên một cửa sổ, hắn liền mở ra, trong đó là những tấm ảnh, dưới mỗi tấm ảnh đều có tên. Mười Một tùy ý kích chuột vào một tấm hình, hồ sơ cá nhân của người này liền hiện lên, đầy đủ thông tin từ khi sinh ra đến tận bây giờ, tât cả những việc của người này đều được ghi chép chi tiết. Mười Một di chuột, đọc cực nhanh.

Thông tin của những người này ít hơn thông tin của cả một gia tộc nhiều, Mười Một chỉ mất hai giờ đã nắm được sơ bộ thông tin, thói quen, sở thích,.. của các trưởng lão này. Nhưng có một hồ sơ mà hắn không đọc đó là hồ sơ của Vương Đức. Không phải Mười Một không có hứng thú với Vương Đức hay tôn trọng sự riêng tư của hắn mà là khi trước khi Mười Một tìm hiểu về Vương Thiên Ngân đã nắm được hết thông tin về Vương Đức rồi. Mười Một không thích đánh mà không chắc thắng, nếu như không chắc chắn sẽ thuyết phục được Vương Thiên Ngân thì Mười Một sẽ không đi tìm hắn.

Khi Mười Một xem hết tất cả tư liệu thì cũng đã hơn ba giờ chiều, Vịt Bầu đã mặt mũi bầm dập ra khỏi phòng tập từ lâu, hắn nghỉ ngơi một lúc sau đó tiếp tục tập luyện từ những thiết bị trong phòng khách. Có thể thấy Vịt Bầu đang rất nỗ lực, trong Hắc Ám Thập Tự thì hắn là kẻ vô dụng nhất, những người khác đều vô cùng lợi hại, ngay cả Đạo Duy Nhĩ tay không đánh cho hắn tơi tảu.

Áp lực như vậy làm cho Vịt Bầu không lúc nào dám buông lỏng, đáng tiếc năng lực của hắn có hạn, dù có luyện tập khắc khổ đến đâu cũng không thể trở thành cao thủ. Việc này Vịt Bầu cũng hiểu, hắn biết sở trường và cũng là giá trị duy nhất của mình chính là điều khiển các loại phương tiện, vì vậy lúc ở căn cứ hầu hết thời gian hắn đều đều tập điều khiển trên thiết bị mô phỏng. Lúc này không có công cụ để luyện tập điều khiển nên hắn đành luyện tập cơ bắp.

Mười Một đóng cửa sổ thông tin lại, suy tính xem sau khi nhân được điện thoại của Vương Thiên Ngân hắn nên hành động như thế nào. Mười Một không hề lo lắng Vương Đức sẽ quyết định như thế nào, Vương Đức là một kẻ có dã tâm rất lớn, chỉ cần hắn đủ thông minh thì sẽ không từ chối việc tốt từ trên trời rơi xuống như vậy. Hắn chẳng phải làm việc gì, ngồi mát ăn bát vàng, sau khi xong việc cũng chỉ cần giữ quan hệ tốt với Mười Một, chuyện tốt như vậy chỉ có kẻ ngốc mới từ chối.

Hiện giờ Mười Một đang tính nên giết những trưởng lão kia như thế nào, phải biết những kẻ đó bị vụ tấn công của lính đánh thuê đêm hôm đó dọa cho sợ vỡ mật, tất cả đều trốn trong gia tộc không dám ló đầu ra. Không phải Mười Một không thể đột nhập vào Vương gia để giết người, có điều như vậy quá mạo hiểm, chẳng may bại lộ thì kế hoạch sẽ hoàn toàn toàn thất bại. Nhất định phải nghĩ cách dụ những người kia ra ngoài.

Khi Mười Mộ vẫn đang suy nghĩ, trong một biệt thự ở ngoại ô kinh thành.

Mười Ba ngồi ở trên sa lon, cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve Huyết Sát. Huyết Sát là một thanh đoản kiếm, nó được rèn bởi một thợ rèn vô danh ở U Châu vào cuối thời Đông Hán. Theo Thần Binh Phổ ghi lại, cuối thời Đông Hán, có người mang một khối Huyết San Hô đến chỗ thợ rèn này, yêu cầu hắn dùng khối Huyết San Hô này để chế tạo một cây đao. Sau khi cẩn thận quan sát, vị thợ rèn này biết đây không phải là một khối Huyết San Hô mà là một khối Thâm Hải Hàn Thiết, nhưng không biết tại sao trên khối hàn thiết này lại có vân đỏ, hơn nữa hình dạng quả thât rất giống san hô.

Thợ rèn nhận tiền đặt cọc sau đó bắt đầu tinh luyện, sau nhiều lần tinh luyện cuối cùng hắn đã thu được một khối kim loại nguyên chất. Hắn dùng hơn nửa khối kim loại đó kết hợp với những nguyên liệu khác, tốn hơn bảy tháng đã rèn được một thanh tuyệt thế thần binh, bởi vì trên thân đao có vân đỏ nên gọi tên là Huyết Ẩm.

Khi người kia đến lấy đao khen ngợi thanh đao kia không ngớt, không hề biết tên kia thợ rèn kia đã ăn bớt nguyên liệu. Nếu sử dụng cả non nửa khối kim loại nguyên chất kia, chất lượng thanh đao còn có thể cao thêm một bậc. Hắn lại càng không biết thanh Huyết Ẩm này sau đó đã tỏa sáng rực rỡ trong thời Tam quốc, trăm ngàn năm sau được xếp vào Thần Binh Phổ, xếp thứ bảy mươi sáu, tên đao là Huyết Ẩm.

Trăm ngàn năm sau, cây đao này rơi vào tay một nhân vật truyền kỳ là Lỗ bán tiên, Lỗ bán tiên tặng đao này cho nhị đệ tử mình là Hồ Nhất Hiếu, Hồ Nhất Hiếu tung hoành khắp nơi cùng với thanh đao này, được người đời xưng là Phong Đao. Sau khi Hồ Nhất Hiếu qua đời, đồ đệ của hắn là Đán Đao chôn Huyết Ẩm cùng hắn, từ đó về sau thanh thần binh này không còn xuất hiện nữa.

Sau kia người kia đi khỏi, thợ rèn lấy ra khôi kim loại nguyên chất còn lại ra, đắn đo hồi lâu sau đó quyết đúc ra một thanh thần binh còn vượt qua cả Huyết Ẩm. Thế nhưng lượng kim loại còn lại không đủ đúc một thanh đao hoặc một thanh kiếm, Nếu như kết hợp quá nhiều nguyên liệu thì lại khiến chất thép mất đi sự tinh khiết, thứ đúc ra chỉ là phế phẩm. Vì vậy, vị thợ rèn này quyết định rèn một thanh đoản đao mô phỏng theo hình dạng ruột cá, vậy nên thanh Huyết Sát trong tay Mười Ba mới ra đời.

Huyết Sát, Huyết Ẩm tuy đều do một người đúc nên, hơn nữa dùng chung một loại nguyên liệu chính, nhưng bởi vì sử dụng phụ liệu khác nhau, vậy nên chất lượng cũng không giống nhau. Có câu áp súc tinh hoa, Huyết Sát tựa như Huyết Ẩm đã được áp súc, bởi vậy vị trí của nó trên Thần Binh Phổ vượt xa Huyết Ẩm, đứng thứ ba mươi bảy. Thanh đao này cũng không hề kém cạnh Thiên Trảm của Mười Một, vậy nên lúc trước khi Mười Ba đoạt được Thiên Trảm cũng không chiếm nó làm của mình bởi hắn đã có một vũ khí không kém gì Thiên Trảm.

Binh khí là sinh mạng thứ hai của người luyện võ, những lời này không sai chút nào, Mười Ba thậm chí quý trọng Huyết Sát hơn cả sinh mạng của mình còn coi trọng, lúc rảnh rỗi hắn đều ngồi im lặng, vuốt ve nó. Huyết Sát không giống Như Thiên Trảm, khi có ánh sáng chiếu vào nó tỏa ra một ánh sáng trắng quỷ dị. Nhìn kỹ có thể thấy trên thân đao có những đường vân đỏ bất quy tắc, những đường vân này chính là vân của khối ''Huyết San Hô'' kia.

Dù là Huyết Ẩm hay Huyết Sát thì khi ra lò cũng đều có những đường vân này.

Trong biệt thự, Mười Ba tỷ mẩn lao đao. Mà Lục Đạo đang đứng trước quầy ba, tự rót cho mình một ly rượu đỏ. Khi rượu đã đầy ly hắn liền ngừng lại, nâng ly lên, khẽ nhấp một ngụm rồi nói: "Thực ra không phải không có cách nào."

"Chúng ta có thể hẹn bọn họ ra, như vậy thì Mười Một sẽ có cơ hội ra tay."

Mười Ba rốt cục ngừng tay, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt không chút cảm tình, nhìn Lục Đạo.

Lục Đạo nói ra: "Ngươi nghĩ xem, việc gì có thể khiến đám trưởng lão Vương gia kia không thể từ chối?" nguồn TruyenFull.vn

"Tộc trưởng." Mười Ba khẽ gật đầu, thản nhiên nói.

Lục Đạo bưng ly rượu đi tới, ngồi xuống bên cạnh Mười Ba, nói: "Không sai, chính là là tộc trưởng. Vương gia nội đấu chính là vì vị trí tộc trưởng này, bọn họ đuổi giết Mười Một cũng chính vì vị trí này. Tuy kẻ nào cũng muốn ngồi lên vị trí này, nhưng thực lực bọn họ không hơn kém nhau là bao, do vậy không ai chịu phục ai, vậy nên việc này bị bế tắc mãi. Mỗi người đều như vậy, trong thời gian ngắn Vương gia khó lòng chọn được tộc trưởng mới."

Mười Ba yên lặng nghe hắn, Lục Đạo lại nhấp một ngụm rượu đỏ, chép miệng tặc lưỡi tiếp tục nói: "Thật ra mấy lão già đó cũng biết cứ tranh giành như vậy thì không thể có kết quả trong một thời gian ngắn, nhưng bọn họ cũng không muốn từ bỏ lợi ích của mình để giúp cho kẻ khác. Vậy nên trận nội đấu này vẫn sẽ tiếp tục, thế nhưng nếu lúc này đột nhiên có một thế lực nhúng tay vào, dốc sức giúp đỡ một người trong số đó thì sao?"

Không đợi Mười Ba nói gì, Lục Đạo đã nói: "Nó sẽ phá vỡ thế cân bằng giữa bọn họ, bất kể thế lực đó giúp ai thì khả năng người bọn họ giúp sẽ lên làm tộc trưởng là rất ca. Ngươi nghĩ xem, nếu quả thật có một thế lực như vậy liệu bọn họ có bỏ qua cơ hội để lôi kéo không?"

Mười Ba hỏi: "Thế lực ngươi nói không phải là chúng ta chứ?"

Lục Đạo lắc đầu cười nói: "Đương nhiên không phải, dù Vận Mệnh là một đoàn lính đánh thuê hàng đầu thế giới, nhưng gốc rễ chúng ta không phải ở đây. Vậy nên tại Trung Quốc, bọn họ cũng sẽ không coi trọng chúng ta. Hơn nữa, ngươi cũng đừng quên Vương gia có thù với chúng ta, dù thế nào bọn họ cũng sẽ không đi cầu xin sự giúp đỡ từ kẻ thù."

Mười Ba lạnh nhạt hỏi: "Vậy thế lực mà ngươi nhắc đến là gì?" Lục Đạo nở nụ cười âm hiểm, Mười Ba khẽ nhíu mày, hỏi dò: "Thanh bang?"

"Bốp!" Lục Đạo vỗ tay, tán dương: "Lão đại quả không hổ là lão đại, quả nhiên ngươi đoán được ngay."

Mười Ba thản nhiên nói: "Đừng nịnh bợ nữa, nói kế hoạch của ngươi xem."