Nhân Gian Băng Khí

Chương 688: Gia gia, ông chết đi (3)

Tư Vũ nhìn về phía lão, trên mặt vui vẻ nói:" Bái kiến gia gia."

"Ai,ai, ngoan, ngồi xuống, để gia gia hảo hảo nhìn người."

Dương Thiêu Minh vẫy tay về phía nàng, động tác cùng vẻ mặt không chút nào ra vẻ, phảng phất như thật lòng quan tâm đến cháu gái này.

Dương Tư Vũ từ trên lầu đi xuống trước mặt Dương Thiên Minh, hai ông cháu đối mặt với nhau. Dương Thiên Minh mắt hơi đỏ lên, vươn tay nhẹ nhàng vuốt trán Dương Tư Vũ, nhẹ giọng nói:" Khổ người rồi."

Dương Tư Vũ cũng đỏ mắt lên, nhẹ nhàng lắc đầu, rồi vùi đầu vào trong lòng Dương Thiên Minh. Hai ông cháu ôm nhau thắm thiết.

Một màn này làm cho rất nhiều người cảm động. Mấy người hầu nữ đa sầu đa cảm lại càng quay đầu lại lén lút lau nước mắt.

Tầm mười giây sau, Dương Thiên Minh và Dương Tư Vũ mới tách ra, Dương Thiên Minh vẫn đỏ hai con mắt nói:" Chuyện cha mẹ ngươi ta đã biết, là ta có lỗi với bọn họ a. Hài tử, ngươi không trách ta chứ?"

Dương Tư Vũ lắc đầu nói:"Gia gia, người là người thân duy nhất của ta, ta sao có thể trách ngươi."

"Đúng vậy." Dương Thiên Minh nuối tiếc nói:" Ngươi chỉ còn mỗi gia gia, gia gia cũng chỉ còn mỗi mình ngươi."

"Được rồi được rồi." Trương Chấn tiến lên nói:" Lão gia tử, từ từ nói chuyện đi. Tư Vũ biết ngươi hôm nay tới nên có xuống bếp làm chút đồ điểm tâm."

Dương Thiên Minh cười hề hề:" Cháu gái ta mà cũng chịu vào bếp, ngươi giáo dục vợ tốt thật."

Trương Chấn cười:" Đúng vậy, còn phải cảm tạ lão gia tử đã sinh ra một tôn nữ tốt như thế, bằng không đời này ta cũng không tìm được lão bà tốt như vậy."

Dương Tư Vũ ngượng ngùng liếc mắt nhìn Trương Chấn, rồi kéo tay Dương Thiên Minh nói:" Gia gia, ngươi đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn đi."

"Tốt tốt, ăn ăn. Ha ha, ta muốn tự tay nếm thử đồ cháu gái ta làm xem."

Nhà bếp của biệt thự nằm ở sau phòng khách, là một gian phòng lớn nằm biệt lập. Bàn ăn kiểu tây dài chừng vài thước, rộng chừng hơn một thước (chắc nhầm, bàn bé tí tẹo thế này chỉ có ngồi ăn bún riêu thôi), ba người ngồi mà thấy trống không.

Trên bàn không có đồ ăn, VIP khi đi ăn không có đồ ăn để trên bàn trước mà chỉ khi tề tựu đông đủ mới đưa lên. Trên bàn chỉ bày bảy tám bộ đồ ăn, không có đũa, chỉ có dao nĩa.

Ba người phân ghế chủ khách xong, Dương Thiên Minh đương nhiên ngồi ở ghế sếp, Dương Tư Vũ cùng Trương Chấn ngồi ở hai bên trái phải. Ba người vừa ngồi xuống, nhiều loại thức ăn ngon miệng liền được đưa tới. Tất cả đều là đồ Tây, trong đó đa phần đều là thịt nướng, khó trách tại sao không có đũa.

Lúc này, một người nữ phục vụ đã đem một chai rượu vang tới, rót vào ba cái ly chân dài mỗi ly một ít rượu.

Rượu vang được coi là rượu quý tộc ở phương Tây, rượu vang tốt chỉ có quý tộc mới được uống. Ở phương Tây, người ta thưởng thức rượu như người phương Đông phẩm trà, có rất nhiều trình tự phép tắc. Đầu tiên là trước khi khui rượu, vài để rượu dựng thẳng trong một thời gian, để cặn lắng xuống, tránh ảnh hưởng đến vị ngon của rượu. Sau khi khui nắp, còn phải để rượu trong khoảng ba tiếng trước khi uống, gọi là "tỉnh rượu". Khi khui rượu, sẽ ngửi được một mùi lạ, một lúc sau mùi này sẽ bay đi, lúc này rượu trong chai chính là rượu ngon. Lúc rót rượu cũng cần phải chú ý. Tuyệt đối không được cầm tay nắm lấy bình rượu, bởi hơi ấm ở tay có thể truyền vào chai làm ảnh hưởng tới chất lượng rượu. Cho nên rượu ngon đều có vải bao ngoài, hoặc là giá đỡ để cầm.

Phẩm rượu cũng cần phải chú ý, đầu tiên là xem, sau đó là ngửi, cuối cùng mới uống. Người phẩm rượu tư thế vô cùng ưu nhã, đầu tiên là dùng đầu lưỡi nếm, rượu ngon là có vị ngọt hơi chát, Sau đó lại đẩy đầu lưỡi đưa rượu đến hai bên miệng, dùng mé lưỡi hai bên để thưởng thức, lúc này mùi vị rượu càng rõ ràng. Sau vài lần mới chậm rãi "hạ hầu."

Tại Trung Quốc, nhiều người uống rượu vang như uống rượu thường, một ly rót đầy sau đó là cạn, hào sảng. Cực kỳ lãng phí, uống vào như vậy không cảm nhận được chút gì,giỏi lắm chỉ cảm thấy đắng chát. Như vậy không bằng đi uống bia cho lành, quý tộc chân chính không dùng rượu vang như vậy. Mà rượu quý tộc uống đều là tính bằng ngàn đô, thưởng thức như vậy chẳng bằng ném tiền qua cửa sổ.

Khi rượu vang đỏ tươi ướt át từ miệng bình đi ra, một mùi hương nồng nàn mang chút chan chát tràn ngập khắp căn bếp.

Dương Thiên Minh không nhịn được hít hít, miệng khen không dứt:" Rượu tốt a, có phải là phách đồ tư không ? "(Bordeux - em chỉ uống Vodka hà nội thôi, không rành lắm) Bởi vì bên ngoài bình rượu có vải trắng bao lại, không thấy nhãn, chỉ có thể từ mùi hương mà suy đoán.

Trương Chấn cười:" Lão gia tử quả nhiên là người chuyên nghiệp. Đã ủ được trăm năm."

Dương Thiên Minh mở lớn miệng, giật mình không khép lại được. Phách đồ tư ủ lâu năm. Mẹ, thứ đồ này phải nói là vô giá, cháu rể ngoan cũng quá là chịu chơi đi.

Cái tên phách đồ tư, người sành rượu đều công nhận là vua trong các loại rượu. Có người từng nói:" Có rượu một ngày có thể uống một lần, có loại một năm uống một lần, nhưng có loại cả đời mới có thể uống một lần." Những lời này đã gián tiếp cho thấy sự trân quý của phách đồ tư, hàng năm cả thế giới chỉ có thêm từ 25000-30000 chai. Tại Trung Quốc nó đáng giá cả vạn đồng, một chai kém năm cũng có thể bán được một vạn ba ngàn đồng. Còn chai ủ được năm đã bán được giá trên trời từ ba vạn đến bốn vạn đồng, quả thực là chỉ có đại gia mới có thể uống. Phách đồ tư còn có một đặc điểm, đó là độ ngon của rượu phụ thuộc vào thời gian sử dụng, cho nên không có sản xuất phách đồ tư đã ủ lâu năm. Sở hữu phách đồ tư chính là tượng trưng cho thân phận cùng địa vị, chỉ có người trong xã hội thượng lưu mới có thể nhìn thấy nó.

Một chai trước mặt lão, chính là món đồ " Trăm năm có một" chất lượng thậm chí còn vượt xa những chai phách đồ tư khác. Một chai ủ trăm năm, giá phải qua bốn nghìn đô la, chuyển qua Long quốc tệ phải tính bằng chục vạn. Nhưng đây là thứ đồ vô giá, có muốn mua cũng không được. Bởi vì phách đồ tư lâu năm đã sớm bị các nhân vật nổi tiếng, giám định viên cùng những người thưởng rượu tranh nhau mua không còn.

Dương Thiên Minh cũng là người mê rượu, đương nhiên phách đồ tư trăm năm vô cùng trân quý. Hắn đưa ly đến gần mũi, cố sức ngửi, nhất thời một mùi hương ngào ngạt mang theo hương quả xông thẳng đến não, kéo lão nhấm nháp một chút. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Làm một ngụm nhỏ vào miệng, hương thơm lan tỏa tới từng kẽ nhỏ trong miệng, dư hương vừa lan tới cổ họng là Dương Thiên Minh đã không nhịn được nuốt xuống. Sau đó vừa cảm thấy mỹ mãn vừa thấy lưu luyến mà thở dài.

Vua rượu không hổ là vua rượu, mới một ngụm nhỏ thôi đã phê như vậy. Chỉ chốc lát sau cả thân mình đã phát nóng, dịch rượu dường như theo mạch máu lan tỏa khắp toàn thân. Nhắm mắt lại, cảm giác như đang đứng giữa một cánh đồng rộng lớn, mũi chỉ ngửi thấy mùi vị của thiên nhiên.

Dương Thiên Minh mở mắt, không khỏi tán dương:" Thật là rượu tốt."

Trương Chấn cười:" Lão gia tử thích là tốt rồi. Rượu này là ta mang từ Hà Lan qua hiếu kính ngài."

"Ha ha, có lòng, có lòng." Trong lúc nói, hai mắt của lão lại nhìn chằm chằm người nữ phục vụ, thầm muốn cô ta rót thêm cho lão một ly nữa.

Trương Chấn giơ ly nói:" Tới, kính lão gia tử một ly."

"Tốt, tốt. " Dương Thiên Minh cũng giơ ly lên đáp lễ:" Chúc vợ chồng ngươi trăm năm hòa hợp."

"Ha ha, cảm ơn cảm ơn lão gia tử đã chúc tốt."

Dương Tư Vũ cũng mỉm cười giơ ly rượu lên. Bất quá nàng chỉ nhấp một chút rượu, coi như là làm ướt môi một chút.

Buông ly rượu xuống, Dương Thiên Minh hỏi:" Được rồi, các ngươi định bao giờ kết hôn?"

Trương Chấn nhìn Dương tư Vũ, nói:" Ta sẽ tạm thời ở Long quốc một thời gian nữa, xem xét qua nghiệp vụ của gia tộc ở đây, Không lâu sau thì ta cùng Dương Tư Vũ sẽ trở về Hà Lan thành hôn."

"Vậy à." Dương Thiên Minh gật đầu:" Cũng tốt, thanh niên còn trẻ nên học thêm chút kiến thức. A được rồi, ngươi cũng cho Tư Vũ giúp một tay nhé, để nàng học chút kinh nghiệm quản lý."

"Được." Trương Chấn gật đầu, rồi chỉ tay vào miếng thịt bò sẫm màu trước mặt Dương Thiên Minh:" Lão gia tử, ngươi nếm thử đi, miếng thịt bò này từ nguyên liệu đến chế biến đều là Tư Vũ tự mình làm đấy."

"Vậy sao ?" Dương Thiên Minh cầm lấy dao nĩa cười nói:" Ta phải hảo hảo nếm thử mới được."

Dương Tư Vũ nói:" Ta lần đầu tiên làm món này, nếu như khó ăn, mong gia gia đừng chê cười."

"Sẽ không, sẽ không." Dương Thiên Minh cắt một miếng nhỏ, đưa vào miệng nhai, tán thưởng:" Ừm, rất ngon."

Dương Tư Vũ hài lòng cười:" Gia gia thích là tốt rồi."

Dương Thiên Minh lại cắt mấy miếng thịt bò, lại nhớ tới vài hồi ức, chậm rãi buông dao nĩa thở dài.

Trương Chấn hỏi:" Lão gia tử không ăn nữa sao?"

Dương Tư Vũ cũng hỏi:" Gia gia, không vừa miệng sao?"

"Không, món bò rất ngon." Dương Thiên Minh lắc đầu, vẻ mặt sầu khổ:" Chỉ là tự nhiên nghĩ tới cuộc sống của ngươi mấy năm trước không như ý, từ nhỏ đến lớn ngay cả một miếng thịt bò cũng chưa được nếm qua, trong lòng cũng thấy khó chịu a."

Dương Tư Vũ trong mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm, ngoài miệng lại nói:" Không, sống cũng rất tốt."

"Ngươi đừng gạt gia gia, gia gia biết cuộc sống của ngươi như thế nào. Ai, ngươi có trách gia gia cũng được, kỳ thực ta cũng có khổ trong lòng." Dương Thiên Minh đau khổ nói:" Năm đó cảm tình của ta với bà ngươi cũng rất tốt, là một đôi trong nhà ai cũng hâm mộ. Thế nhưng từ sau khi Phùng Đán Toàn trở về, tất cả đều đã thay đổi."