Nhân Gian Băng Khí

Chương 668: Bắt cóc Thanh Ngữ (3)

Đang trên đường thì đồng hồ trên tay Mười Một đột nhiên vang lên. Hắn nối máy, đặt bên tai nhưng không lên tiếng.

Trong điện thoại quả nhiên là thanh âm cười khổ của Tửu Quỷ: "Ngươi cũng quá liều lĩnh đi. Ban ngày tông xe đụng người vượt đèn đỏ, vội vàng đi đầu thai a."

Cũng không kỳ quái, chỉ là hơi có chút kinh ngạc khi Tửu Quỷ nhận tin tức rất nhanh thôi, hiệu suất Long Hồn đúng là thực sự rất cao. Hắn vừa mới vượt đèn đỏ được chưa đến hai phút, thì Tửu Quỷ đã gọi điện thoại tới đây.

Mười Một nhàn nhạt nói:" Ngươi biết chuyện Thanh Ngữ chứ ?"

"Cô bé hàng xóm nhà ngươi chứ gì ? Đã biết. Ta nói, nếu ngươi muốn nhanh chóng đi cứu người có thể đi đường tắt, hoặc đường ngõ, cần gì phải xông pha nơi ngã tư đường làm chi ? Ngươi đúng là làm khó ta mà."

Mười Một hỏi:" Có biết là ai làm hay không ?"

Tửu Quỷ tức giận nói:" Biết thế nào được. Dù sao có thể khẳng định là nhắm vào ngươi. Cừu gia của ngươi nhiều như vậy, hạ thủ với người bên cạnh ngươi cũng không kỳ quái. Chuyện này ngươi tự túc a, ta mặc kệ. Ta cũng sắp chết tới nơi rồi, ngươi không cho ta thanh nhàn một chút thì thôi còn bắt ta chạy đông chạy tây."

Tửu Quỷ còn đang thao thao bất tuyệt thì "Cụp" Mười Một đã ngắt máy.

"Mẹ." Tửu Quỷ đang cầm máy tức đến nổ đom đóm mắt. Lại đụng vào cái hạng đánh không được mắng cũng không xong nữa chứ. Lão rốt cuộc cũng minh bạch tại sao Liệt Hỏa cũng bị hắn chọc đến ngay cả tuổi thọ củng phải giảm hai năm.

Ngồi ở bên kia bàn, Liệt Hỏa từ nãy vẫn xem kịch vui, ánh mắt, miệng lão lộ ra một tia cười nghiền ngẫm.

Bất mãn, Tửu Quỷ sờ sờ mũi, quyết định uống sạch cục tức này. Lão nghểnh cổ tu sạch hơn phân nửa bình rượu còn lại rồi nói:" Thống khoái! "

Liệt Hỏa trừng con mắt kinh hô:" Mẹ ơi, lão già ngươi uống một ngụm hết sạch rượu ta cất kỹ hai năm nay rồi."

Tửu Quỷ đem vỏ chai rượu đặt lên bàn, nói:" Đừng tiếc một chai rượu chứ.

Ngươi không biết ta vừa bị thuộc hạ dắt mũi tinh thần đang nản lòng khó chịu

sao ?"

Liệt Hỏa hừ hừ hai tiếng:" Tâm tình không tốt. Hình như phải đến vài chục năm rồi tâm tình ngươi không tốt. Lão quỷ đáng chết ngươi căn bản bày ra cái bộ mặt đáng thương ấy nhưng lại có chủ ý moi móc của của ta."

Tửu Quỷ trợn trắng mắt nói:" Rượu là để uống, mấy lão bất tử ngươi đem rượu ngon mà cất giữ để làm chi ? Chờ tương lai vẩy lên mộ a."

Liệt Hỏa bĩu môi tức giận không ngớt, hắn và Tửu Quỷ không ngớt cãi nhau nhưng lúc nào thắng cũng là tên kia.

Tửu Quỷ cười cười, chuyển hướng câu chuyện:" Được rồi, chuyện này ngươi thấy thế nào ?"

Liệt Hỏa tức giận nói:" Chuyện gì ?"

"Biết rõ rồi còn hỏi. Không phải là cái cô người yêu của Băng bị bắt cóc chứ còn chuyện gì ? Ngươi cảm thấy đây là do ai làm ?"

Nói đến chính sự, lập tức Liệt Hỏa liền đem chuyện vừa bị Tửu Quỷ uống hết rượu để qua một bên, trầm tư nói:" Tiểu tư này đắc tội toàn với mấy tên tai to mặt lớn."Tủy tiện cử ra một người đều có khả năng."

Tửu Quỷ sờ cằm hỏi:" Có thể là Từ Đại Thương không ?"

Liệt Hỏa suy nghĩ một chút rồi lắc đầu:" Chắc là không. Từ Đại Thương không phải nhận được điện thoại của cháu hắn xong liền tổ chức người đi cứu viện sao ?"

"Cùng không loại trừ khả năng diễn trò a. Ngươi cũng biết Từ Đại Thương này

mặc là chiến tranh hay làm chính trị để đạt được mục đích lão không từ bất cứ thủ đoạn nào. Ta cảm thấy lão đã cho người bắt cóc tiểu nha đầu đó rồi bản thân lão đem thằng cháu quý hóa tới cứu, để lấy hảo cảm của con bé."

"Không."Liệt Hỏa lắc đầu:"Từ Đại Thương còn đang vội vàng mượn người của lão Lưu kia kìa. Có vẻ như lão thực sự không biết chuyện."

"Vương gia ?"

"Vương, Dương đều có khả năng."

Tửu Quỷ cười khổ:"Còn chúng ta nữa..""

Liệt Hỏa giật mình:" Là sao ?"

"Còn ai nữa, Thiên Châm của Long tổ." Tửu Quỷ thở dài nói:" Tiểu tử kia

còn trơn hơn cả cá trạch, lần này không phái mấy lão già đi quả thật là thất sách."

Liệt Hỏa sâu xa nói:" Ngươi phải biết những tay từ lò đào tạo Ma Quỷ ra không phải yếu nhược đâu. Băng, Hầu Tử, còn có Hoàng Hậu nữa, bọn họ bản lĩnh ra sao ngươi cũng biết."

"Ta biết." Tửu Quỷ gật đầu:" Hoàn hảo, mà ta nghĩ hắn muốn ra tay cũng không dễ dàng như vậy. Tiểu hỗn đản nọ lúc trước ở kinh thành có người giúp đó." truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Nói đến Mười Một có người giúp, Tửu Quỷ liếc mắt nhìn Liệt Hỏa cười cười, ý là ngươi chính là người giúp hắn lúc trước.

Liệt Hỏa tức giận phản ứng: "Ngươi cảm thấy Ma Quỷ như thế nào ?"

"Ma Quỷ." Tửu Quỷ suy nghĩ một lúc lâu rồi nói:" Bọn họ hẳn là không có lá gan lớn như vậy. Về phần tiểu tử kia (DK) ta đã xem qua hồ sơ của hắn, hắn mặc dù hung hăng càn quấy, nhưng xem thường cái loại chiêu tổn hại danh dự này."

Suy tư một lát… Tửu Quỷ đột nhiên hỏi:" Cái nha đầu họ Dương hôm qua trở về ngươi biết chứ ?"

"Sớm đã biết." Liệt Hỏa gật đầu nói.

"Băng bỏ nàng một mình ở Đông Hải, mà nha đầu kỳ quái này còn cùng tiểu tử Trương gia cùng nhau trở về kinh thành. Ngươi nói tới cùng bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì ? Không phải là kiểu như chuyện tình tay ba chứ ?"

Liệt Hỏa trợn mắt:" Chuyện yêu yêu đương đương ta không muốn xen vào. Ta nói, ngươi có thể nói chuyện chính hay không ?"

Tửu Quỷ phản bác:" Không phải ta đang cùng ngươi bàn chính sự sao ?"

"Vậy ngươi nói đến việc này làm chi ?"

"A thì nghĩ đến nên thuận miệng nói một chút thôi."

"Nếu như đã nghĩ thì nghĩ xem nên bồi thường ta chai rượu kia đi."

"Bồi thường!?" Tửu Quỷ trợn trắng mắt:" Loại rượu vài mươi vạn một bình kia, ngươi có đem ta bán cũng không đủ mua nửa bình!"

"Ngươi cũng biết nó hơn mươi vạn mà vẫn rất ý tứ làm một ngụm hết sạch của ta."

"Ta nói lão quỷ chết tiệt ngươi sao mà tính toán thế. Rượu là gì ? Rượu là nước chứ sao ? Ngươi cứ giằng co ít nước như thế không sợ làm tổn thương cảm tình mấy chục năm giữa chúng ta sao ?"

"Nước ? Ngươi thử kiếm ra một chai nước giá mười vạn cho ta xem."

"Ngươi muốn cãi nhau hả ?"

Ngay tại lúc Tửu Quỷ và Liệt Hỏa đang đấu võ mồm oanh oanh liệt liệt thì một trận chiến khác không kém đồng thời xảy ra.

Cùng lúc đó, Vịt Bầu đã chạy xe đến khu công nghiệp.

Bị Tửu Quỷ cảnh cáo một hồi, Vịt Bầu đã thu liễm lại rất nhiều, chí ít không có liều lĩnh như lúc nãy nữa.

Tới khu công nghiệp rồi thì toàn bộ đầu mới cũng bị cắt đứt. Bên trong khu công nghiệp trừ những con đường quan trọng ra thì không có camera quản lý, điện thoại Nguyễn Thanh Ngữ đã tắt, Cuồng Triều như vậy coi như hết đường xoay sở. Cũng không biết là nhóm bắt cóc Thanh Ngữ có còn ở đây hay không. Bởi vì đây là nơi tiếp giáp khu vực ngoại ô, ngoại trừ vài nơi quan trọng trên đường thì đại bộ phận là không có camera quản chế mặt đường, không có camera thì thiên lý nhãn của Cuồng Triều cũng thành vô dụng.

"Lão đại, giờ thế nào ?" Vịt Bầu hỏi.

Mười Một suy tư một lát rồi hỏi Cuồng Triều:" Thử tra xem trong khu Công nghiệp này có nhà xưởng hoặc kho hàng nào bỏ hoang hay ít người chú ý đến cho ta ?"

"Chờ một chút, ta tra bản đồ và thông tin đã." Qua khoảng độ sáu bảy phút gì đó, Cuồng Triều mới nói:" Nơi này không có nhà xưởng hay kho hàng nào bỏ hoang, nhưng hiện cũng có hai mươi mốt gian hiện không dùng tới. Mặt khác phía sau khu công nghiệp là núi rác, nơi nào cũng khả nghi như lời ngươi." Cuối cùng hắn lại hỏi một câu:" Ngươi cảm thấy là bọn chúng trốn trong khu công nghiệp sao ?"

"Nga." Mười Một trả lời, đẩy cửa xe rồi cầm túi du lịch xuống.

"Vịt Bầu, chúng ta chia nhau ra tìm."

"Được." Vịt Bầu gật đầu, cũng không nhiều lời mà lái xe đi.

Còn lại một mình Mười Một, theo như lời hướng dẫn của Cuồng Triều đi tới núi rác tận cùng bên trong. Trên đường tới đó cũng có đi qua hai kho hàng không dùng tới, Mười Một kiểm tra qua cũng không phát hiện được gì.

Gọi là núi rác, quả thật không hổ là núi rác. Tất cả sản phẩm thải của các nhà xưởng trong khu công nghiệp đều chất đống lên thành từng tòa núi nhỏ, rồi tòa này chồng chất lên tòa kia. Khi đến gần đã ngửi thấy một mùi tanh tưởi làm người phải thấy buồn nôn. Đây xác thực là nơi giấu người bởi vì căn bản chẳng ai nguyện ý đến chỗ này làm chi.

Vòng quanh núi rác vài vòng nhưng Mười Một không phát hiện được gì, ngay cả cái bóng của chiếc xe kia cũng không tìm được. Là bản thân hắn đoán sai.

Hoặc là nhóm người kia trốn tại địa phương khác.

Ngay tại lúc Mười Một đang suy nghĩ xem có nên đến nơi khác tìm không thì Vịt Bầu có tin tức:" Lão đại, có tin mới."

Mười Một hỏi:" Ở đâu?"

Vịt Bầu hoan hỉ onis:" Ta có hỏi qua một người lái xe điện chở hàng, hắn nói có bắt gặp một chiếc minibus không biển số khá cũ màu trắng đi về phía Ngọc Thương lộ."

Cuồng Triều nói:" Ngũ thương lộ ở phía sau, ở đó cũng có hai gian không dùng đến. Tuy nhiên phiền phức ở chỗ là từ Ngũ Thương Lộ đi ra bốn phương đều thông suốt, nếu như bọn họ không trốn ở đó thì chúng ta muốn tìm rất khó khăn."

Trong đầu Mười Một dần hiện ra toàn bộ bản đồ của khu công nghiệp, hắn có một thói quen là mỗi khi đến bất cứ nơi nào đều cố đem toàn bộ đường đi nhớ kỹ trong đầu, để vạn nhất gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn thì mặc kệ là thủ, công hay bỏ chạy cũng không lâm vào cục diện quá bị động. Mà chính cái thói quen này cũng cứu hắn không ít lần.

Phạm vi khu công nghiệp cực lớn, đường đi chằng chịt như mạng nhện, thường xuyên giao nhau. Mặc dù lấy trí nhớ biến thái của Mười Một nhưng để ghi nhớ được đường đi trong khu cũng có chút khó khăn. Trong đầu hắn dần hiện ra Ngọc Thương Lộ, nếu như từ Ngọc Thương Lộ đi tới đường lớn trước mặt thì quả thật rất khó tìm, bởi vì con đường đó nối với rất nhiều đường khác, đường nào cũng có thể bỏ chạy được.