Nhân Gian Băng Khí

Chương 523: Tâm Sự Của Tư Vũ

Tháng ngày khổ cực của Lý Tú Châu tưởng như không có ngày chấm dứt, chỉ khi ông cậu ở nước ngoài qua đời để lại cho cô một khoản tài sản nho nhỏ, cuộc sống của Tú Châu và con trai mới dễ chịu đôi chút. Người cậu này của Tú Châu hồi trẻ cũng từng không ít lần phải chịu đựng cơn giận giữ của cha cô. Bởi gia đình mẹ Lý Tú Châu chỉ gọi là trên mức nghèo một chút, còn gia tộc họ Lý lại phú hào thượng lưu liền mấy đời, luôn xem thường bên thông gia. Cha Tú Châu tuy yêu mẹ cô song vẫn coi người thân của bà không xứng cho ông ta quan hệ.

Người cậu tính cương trực không chịu nổi ấm ức, kiếm được chút tiền bèn lấy vợ, đoạn rồng rắn đưa nhau chạy sang Anh Quốc làm ăn. Sau khi công việc của Lý lão bản đổ bể, cũng là người cậu không chấp nhặt đã đón cả hai cha mẹ cô sang Anh Quốc định cư. Thực ra ông cũng sống không được như ý, bởi luôn vấp phải sự kỳ thị của dân bản xứ, tận đến khi làm ăn có chút phát đạt mới xem như khổ tận cam lai... Đáng tiếc vợ ông không thể cùng ông hưởng phúc, bởi đã sớm mắc bệnh lị qua đời.

Người cậu không tục huyền, vì thế chút tài sản đều để lại cho Lý Tú Châu, tất nhiên đây là chuyện của rất nhiều năm sau. Trước khi nhận được tài sản của cậu thì cuộc sống của mẹ con Tú Châu vẫn vô cùng cơ cực, đứa con trai cô đến khi lớn lên chưa từng được ăn một bữa cơm ra hồn, tuy ngày nào cũng ăn no nhưng thịt cá đừng bao giờ nghĩ tới, Dương gia thà đem cá thịt nuôi chó ngựa cũng không cho hai mẹ con họ...

Cũng may con trai hiểu chuyện nên Tú Châu được an ủi phần nào, bằng không cuộc đời đối với cô thật sự chỉ là một địa ngục.

Cuộc sống của Lý Tú Châu ở Dương gia cứ bình lặng như vậy, tuy cô đơn ghẻ lạnh nhưng chí ít cũng không ai chủ động đến gây chuyện, cho đến khi Phùng Đán Toàn trở về...

Phùng Đán Toàn...

Mỗi lần nghe bà nội nhắc đến cái tên này, Dương Tư Vũ lại không kìm được xúc động. Ông là một nam nhân chân chính, điều quan trọng nhất, ông là người duy nhất trên đời một lòng yêu thương bà, vì thế Dương Tư Vũ thật hy vọng năm xưa bà nội có thể đi cùng Phùng Đán Toàn, chứ không phải là ở lại nhà họ Dương chịu khổ.

Vạch áo cho người xem lưng ư? Sai lầm! Bởi đối với Dương gia, Dương Tư Vũ vốn không có chút tình cảm nào, thậm chí chưa bao giờ xem mình là người nhà họ Dương. Trong gia tộc lạnh như băng kia không có tình thân, cũng không có yêu thương, nếu có thì chỉ là nhe nanh múa vuốt bắt nạt kẻ yếu. Ngay từ nhỏ Tư Vũ đã là đối tượng để các thiếu gia tiểu thư Dương gia bắt nạt và trút giận, ngay cả người lớn cũng thường xuyên lôi cô ra mắng mỏ. Những lúc như thế, người đứng ra bảo vệ chỉ có bà nội và cha mẹ cô, nhưng mỗi lần ra mặt bảo vệ thì bà nọi và cha mẹ cũng thường xuyên bị liên lụy vô cớ. Cả nhà họ trở thành chiếc thùng trút giận của Dương gia. nước mắt của mẹ và những tiếng thở dài của cha đã trở thành chuyện thường ngày trong cuộc sống của Dương Tư Vũ.

Cả ông nội ruột của cô nữa... Mỗi lần nhắc đến ông nội Dương Tư Vũ đều thấy cay sống mũi. Không nói việc cô và ông nội không hề có chút thân tình, hơn nữa mỗi khi nhìn thấy cô nếu không đánh thì ông ta chửi rủa, toàn những lời rất khó nghe. Một người như thế, có xứng được gọi là ông nội không?

Không thương con trai và cháu gái cũng không sao, đó là số mệnh con cháu phải chịu. Nhưng vợ là do chính ông chọn, nhìn thấy vợ bị người ta bắt nạt không những không benh vực mà còn ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, người như vậy còn đáng là đàn ông sao?

Nếu so sánh Phùng gia gia trước mặt với ông nội ruột của mình thì đúng là tốt hơn rất nhiều, rất nhiều. Tuy Dương Tư Vũ không biết mình vì sao lại đến tìm Phùng Đán Toàn, nhưng cô cảm thấy cần thiết phải đến gặp ông một lần. Không chỉ bởi ông là người đàn ông duy nhất mà bà nội đã cả đời mong nhớ, quan trọng hơn, ông là người đàn ông duy nhất trên đời luôn một lòng thương yêu bà.

Phùng Đán Toàn...

Mỗi lần nghe bà nội kể lại câu chuyện đó, Dương Tư Vũ đều không sao kìm nổi xúc động. Đối với cô, người đàn ông ấy là một anh hùng thực thụ, bởi câu chuyện ấy thực sự quá đặc sắc, quá đỗi cảm động. Truyện được copy tại Truyện FULL

Dương Tư Vũ thậm chí còn nghĩ, nếu như sau này cũng có một người đàn ông như thế cam nguyện vì cô mà đứng ra chống đối Dương gia, đối địch với Tứ đại gia tộc, thậm chí với cả thiên hạ, một mình một đao xông thẳng vào địch doanh, giữa muôn trùng vây vẫn ngang nhiên không chớp mắt. Nếu có một người nguyện ý như vậy vì cô, Dương Tư Vũ tin mình tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm như bà nội năm xưa. Nếu như thật sự có một ngày như thế, thật sự có một người đàn ông tình nguyện ra mặt đưa cô thoát khỏi Dương gia, cô nhất định sẽ không bỏ lỡ người ấy, dù phải chết cô cũng cam nguyện chết cùng người ấy. Đến chết không thay đổi!

Đáng tiếc, người đàn ông như thế trên đời chỉ có một Phùng Đán Toàn, không còn ai khác nữa!

"Tư Vũ, cháu đang nghĩ gì vậy?" Phùng Đán Toàn pha xong hai cốc trà thơm ngào ngạt, bưng lại đưa một cốc cho Tư Vũ.

"Không ạ!" Dương Tư Vũ nhận cốc trà, lắc đầu chối bay.

"Không có? Sao mắt cháu đỏ như thế?"

Dương Tư Vũ hốt hoảng lau mắt: "Cháu... chỉ là nghĩ đến bà nội...!"

"À..." Phùng Đán Toàn khẽ cảm thán, cúi đầu nhâm nhi cốc trà, sắc mặt bình thản song ánh mắt lại ẩn chứa vẻ đau đớn khó tả.

"Phùng gia gia!"

"Sao?"

Nhìn Dương Tư Vũ muốn nói lại thôi, Phùng Đán Toàn mỉm cười: "Trong lòng có gì hãy nói ra, trước mặt ta cháu khỏi phải e dè, muốn làm việc gì hãy mạnh dạn đi làm, có chọc thủng trời ta cũng có thể đỡ cho cháu."

"Không nghiêm trọng vậy đâu!" Dương Tư Vũ cười: "Cháu muốn hỏi, năm xưa có phải ông đã vì bà nội một mình đánh vào Dương gia, cả Dương gia không ai là đối thủ của ông?"

Phùng Đán Toàn khoát tay cười: "Chuyện năm xưa đừng nhắc đến nữa!"

"Vậy có phải ông hối hận vì chuyện ngày đó?"

"Hối hận?" Phùng Đán Toàn bật cười lớn: "Phùng Đán Toàn ta cả đời chưa bao giờ làm những việc hối hận, có làm rồi cũng tuyệt đối không bao giờ hối hận!"

Khẩu khí hào sảng ngút trời khiến trong lòng Dương Tư Vũ thật mãn nguyện. Bà nội quả nhiên không yêu nhầm người, Phùng Đán Toàn đáng được bà ngóng chờ cả đời, chịu khổ cả đời...

Đường đã được mở, Tư Vũ không còn gì e dè, liền hỏi: "Vậy về sau chuyện Tứ đại gia tộc đều can dự, liên thủ truy sát ông cũng là thật sao?"

"Tứ đại gia tộc à?" Phùng Đán Toàn cười khinh bỉ: "Bọn chúng là cái thá gì, nếu không phải sau này kinh động đến Long Hồn, Tứ đại gia tộc liệu làm gì được ta!"

"Long Hồn?" Dương Tư Vũ ngây người, sao lại dính dáng tới Long Hồn? Đó là tổ chức như thế nào? Hình như thanh niên tên Sở Nguyên vừa rồi cũng là người của Long Hồn, hơn nữa nghe giọng Phùng gia gia hình như có chút kiêng nể họ.

Phùng Đán Toàn thấy không nên nói quá nhiều chuyện ân oán năm xưa, bèn lảng sang đề tài khác, thúc giục: "Nhân lúc còn nóng uống trà đi. Loại trà này rất quý, có tiền cũng khó mà mua được!"

"Thường ngày cháu không uống trà." Dương Tư Vũ cười, tuy nói vậy, song cô vẫn không phụ ý tốt của ông, khẽ nhấp một ngụm. Một mùi thơm dịu dâng lên mũi, dòng nước ngọt mát theo cổ họng từ từ chảy xuống, để lại hưong vị thoang thoảng ở kẽ răng. Vốn không biết thưởng trà, Tư Vũ cũng biết đây chắc chắn là loại trà thượng hạng.

Đối với gia đình bốn người nhà Tư Vũ, trà ngon đúng là thứ xa xỉ phẩm. Dương gia dù có mang cả đống trà đi làm củi cũng không để cho gia đình họ nửa cánh. Cho đến khi bà nội nhận được di sản của cụ họ ngoại, cuộc sống của cả nhà mới xem như có chút dễ chịu, cha cô cũng dựa vào chút di sản ấy mới tách ra buôn bán kiếm được chút thu nhập, còn như muốn Dương gia cho họ tiền thì kiếp sau cũng đừng mơ! Nếu không phải danh nghĩa vẫn còn mang họ Dương, e là ngay cả một chút hoa lợi hàng tháng cũng không có, tiền học cho Tư Vũ đi nhà trẻ, tiểu học, trung học cũng không biết phải chắt bóp từ đâu ra nữa.

"Phùng gia gia, Long Hồn rốt cuộc là gì? Không lẽ không phải là thế lực của Long gia?" Dương Tư Vũ đặt cốc trà lên bàn, lấy hết dũng khí nêu ra thắc mắc trong lòng.

"Long gia?" Phùng Đán Toàn nhăn mặt: "Muốn Long hồn làm việc Long gia à? Kiếp sau cũng đừng hòng!"

Nói rồi thở dài, ánh mắt trìu mến nhìn sang Dương Tư Vũ... Cuộc sống của cô bé ở Dương gia đúng là rất không ổn. Long hồn tuy là một tổ chức bí mật nhưng đối với Tứ đại gia tộc đều không phải là chuyện lạ, chỉ là thường ngày không có cơ hội tiếp xúc mà thôi. Tại Dương gia, cả người hầu quét dọn thỉnh thoảng cũng nghe thấy chủ nhân nhắc tới cái tên Long hồn này, vậy mà Dương Tư Vũ danh nghĩa là thành viên Dương gia lại chưa từng nghe qua, từ đó có thể thấy địa vị của cả nhà cô bé trong Dương gia thậm chí không bằng cả người hầu.

Nghĩ đến đây, trong lòng Phùng Đán Toàn không khỏi dấy lên cơn giận dữ.

Dương gia! Năm xưa ta không thể dẫn Tú Châu đi, hôm nay ta nhất định phải mang theo Tư Vũ! Nhất định không để con cháu Tú Châu tiếp tục ở đó chịu khổ!

Thiên Tiêu không còn, để xem ai có thể ngăn nổi ta? Dù là Long hồn ta cũng bất chấp, thần cản giết thần, Phật cản diệt Phật!

"Phùng gia gia, Long hồn rốt cuộc là tổ chức gì vậy? Không phải Hắc bang đấy chứ?" Câu hỏi ngây thơ của Dương Tư Vũ kéo tâm tư Phùng Đán Toàn trở lại, lắc đầu giải thích: "Long hồn không phải Hắc bang, là một tổ chức bí mật của chính phủ Trung Quốc."

"Long Hồn rất lợi hại phải không?"

"Lợi hại à?" Phùng Đán Toàn cười: "Đương nhiên là lợi hại!"

"So với ba đại gia tộc hiện nay thì sao?"

Phùng Đán Toàn cười nhạt: "Ba đại gia tộc không thể sánh được. Long Hồn là tổ chức hùng mạnh nhất Trung Quốc, có bảo hùng mạnh nhất thế giới cũng được(!)"

Dương Tư Vũ có vẻ không tin như vậy. Thế giới rộng lớn biết bao, ai dám xưng số một thế giới chứ? Nhưng nhìn vẻ mặt của Phùng gia gia lại không giống đang đùa, chẳng lẽ Long Hồn thực sự lợi hại như vậy?

Có vẻ đã nhìn thấu được tâm tư của cô bé, Phùng Đán Toàn giải thích: "Mỗi người trong Long hồn đều là những cao thủ trong số các cao thủ, được lựa chọn từ hơn một tỉ dân Trung Quốc. Cháu nghỉ xem, một tỷ người mới chọn được vài trăm thì khó khăn biết chừng nào. Tứ đại gia tộc... à không... Tam đại gia tộc có lợi hại đến đâu, đối với Long Hồn đều không là thứ gì. Thời kỳ đầu dựng nước, Long Hồn đưa Tứ đại gia tộc lên đều là có dụng ý. Nói thẳng ra, kỳ thực các bên đều lợi dụng lẫn nhau, mà Long Hồn mới là vũ khí hạng nặng của Trung Quốc, Tứ đại gia tộc chẳng qua chỉ là dao găm súng lục mà thôi!"

Nhìn vẻ mặt ngây ngô của thiếu nữ, Phùng Đán Toàn cười nhẹ: "Bỏ đi, mấy chuyện chính trị có nói cháu cũng không hiểu. Phải rồi Tư Vũ, cháu quen với cậu thanh niên khi nãy sao?"

Dương Tư Vũ lắc đầu: "Cháu không quen."

"Hả?" Phùng Đán Toàn lấy làm lạ: "Sao vừa nãy khi nghe thấy tên cậu ta, cháu lại kinh ngạc như vậy?"

"À... là chuyện này, chị Văn Vi thường nhắc với cháu một người tên Sở Nguyên, vì thế nghe thấy cái tên ấy cháu mới giật mình, cũng không biết người này có phải là người mà chị Văn Vi đã nói đến hay không nữa."

"Văn Vi?" Ông già sửng sốt: "Tiểu nha đầu nhà họ Văn đó?"

"Vâng..." Dương Tư Vũ mỉm cười: "Phùng gia gia đã từng gặp chị Văn Vi rồi?"

"Đã gặp!"

Dương Tư Vũ vẻ khó xử: "Cháu ngại quá, hôm đó ở mộ phần của bà nội, cháu không biết là ông nên không chào hỏi gì..."

Phùng Đán Toàn cười khà khà: "Không sao, đâu phải chuyện gì ghê gớm. Cháu đến thăm ta, ta cũng rất bất ngờ, còn tưởng cháu dẫn bạn trai cùng đến nữa, làm ta mừng hụt một trận."

Dương Tư Vũ lập tức giải thích: "Không phải, cháu và anh ta tình cờ đi cùng thang máy, đến đây lại vừa khéo tìm cùng một phòng..."

Phùng Đán Toàn gật đầu lia lịa: "Duyên phận, thế gọi là duyên phận!"

Dương Tư Vũ nũng nịu: "Phùng gia gia..."

"Khà khà, thôi không đùa nữa..." Nói vậy nhưng Phùng Đán Toàn chưa chịu thôi: "Tư Vũ, cháu đã có người trong lòng chưa vậy?"

Dương Tư Vũ đỏ mặt: "Làm gì đã có ạ..." Cô bé không để ý tới, không khí giữa mình và lão nhân từ trầm lặng gượng gạo đã chuyển sang thân mật lúc nào không hay.

"Nếu thấy ai vừa mắt hãy nói với ta, ta sẽ giúp cháu xem nhân phẩm đối phương thế nào. Đàn ông, quan trọng nhất là nhân phẩm, đừng có để ý đến gia cảnh hiện thời. Nam nhân chỉ cần có chí tiến thủ và nỗ lực, dù lúc này không có tiền cũng không có nghĩa cả đời không có tiền..."

Dương Tư Vũ chợt thở dài: "Làm sao cháu có được kia chứ..." Trong lòng lại thầm thêm một câu: "E là cả đời này cũng không gặp được rồi...!"

Vốn rất tâm đắc câu chuyện giữa bà nội và Phùng Đán Toàn, lúc nào Tư Vũ cũng tưởng tượng ra một ngày mình cũng gặp được một nam nhân như vạy. Không cần người đó thành đạt thế nào, cũng không dám mong người đó có được hào khí như Phùng Đán Toàn, vì bà nội mà chống lại cả thiên hạ, một mình một đao tung hoành giữa muôn người. Tư Vũ chỉ hy vọng có thể được cùng người đó đi cùng trời cuối đất, đến chết vẫn thương yêu nhau, như thế là đủ lắm rồi...

Chỉ có điều, một nam nhân như vậy thực sự là chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Có thể gặp được Phùng Đán Toàn là phúc phận của bà nội, cũng là nỗi bất hạnh của bà. Còn cô, Dương Tư Vũ, liệu có thể gặp được một nam nhân như thế không?