Ở hầm gửi xe, Lam Uyên cuối cùng bẽn lẽn mở lời trước với Dạ Trạch:

- Này... cái đó...

Dạ Trạch đang chờ thang máy liền giật mình, ngơ ngác quay lại nhìn cô:

- Hả?

Áp lực đồng tiền đang đè nặng trên vai cô. Tự nhiên, Lam Uyên không dám nhìn vào mắt Dạ Trạch nữa, vội quay mặt đi chỗ khác. Vừa hay thang máy hạ xuống, cô nhanh chóng chạy vào thang máy trước, bấm tầng 12. Vô tình tay nhanh hơn não, bấm đóng cửa, không kịp chờ Dạ Trạch bước vào, chỉ biết há hốc mồm nhìn cánh cửa thang máy khép lại và Dạ Trạch đang trợn ngược mắt lên.

Nhìn các con số tăng dần trên bảng thông báo điện tử, Lam Uyên nước mắt chảy thành sông. Ai bảo cô dại dột bấm nút đóng cửa, bây giờ anh ta ở dưới kia chắc chắn đang hỏi thăm mười tám đời nhà cô rồi. Lát nữa lên tới tầng 12, cô không có chìa khóa, chỉ có nước chờ tổ tông kia lên mở cửa sau đó bồi thường thiệt hại cái áo Burberry bản giới hạn kia. Đây là một câu chuyện buồn, thật sự buồn...

Thang máy dừng lại ở tầng 12, Lam Uyên bước từng bước vô lực tới trước cửa căn hộ Dạ Trạch, vô lực ngồi bệt xuống đất. Tình hình là cô lại sắp quay về làm giai cấp vô sản rồi.