Trên xe, Lam Uyên không nói một lời, mắt vô định nhìn thẳng, loại cảm giác bị bắt trói này cũng quá quen thuộc đi. À, khoan đã, tại sao cô lại sinh ra không bài xích thế này? Là thèm ngược, muốn chơi SM?

Hai đầu lông mày nhíu lại, cô quay sang Thập Nhất bên cạnh muốn hỏi, song mấy há miệng ra lại quên mất điều vừa hiện lên trên đầu, xoay đầu về chỗ cũ an tĩnh làm chân giò nhỏ.

Thập Nhất không bỏ qua hành động này:

- Thân thể khó chịu?

Lam Uyên lắc đầu:

- Định hỏi anh cái gì, vừa rồi định nói liền quên tiệt...

Mắt cô lướt qua gương chiếu hậu, vô tình đụng phải ánh nhìn của Đại Ca, rốt cục mới có manh mối gợi ra câu hỏi cô vừa quên:

- Đại Ca, muốn em về Thượng Hải cũng được, nhưng trước hết, cần phải giải quyết rắc rối trên người đã.

Đại Tỷ ngồi ghế phụ lái nhướn mày, lập tức ngoái đầu ra phía sau:

- Nhà ngươi năm lần bảy lượt nói rắc rối, rốt cục đó là cái nghiệp gì?

Cô không nhanh không chậm tóm tắt một lượt sự kiện xảy ra ba bốn ngày qua, sau đó chốt lại một lời:

- Cần an bài hậu sự cho nhà họ Tô, tìm ra Dạ Trạch, đi xem xét gia đình Thiên Bình, kháng kiện thành công. Nếu xong xuôi hết thảy em có thể sang đó theo chị kiếm tiền một chút...

Đại Tỷ gật gù, coi như con nhóc này còn biết điều một chút:

- Yên tâm, chị đây chiếu cố cưng, trong vòng nửa tháng liền giải quyết xong!