Tối trước đó, Dạ Trạch lái xe qua đón Lam Uyên đi thử đồ.

Trên đời này sung sướng nhất là được bao ăn. À không, không chỉ bao ăn, cứ được bao thì đều vui. Kiếp này Lam Uyên cô sống không uổng phí, bởi cô đã trải nghiệm cảm giác được bao kia rồi.

Dạ Trạch, Thiên Bình là những người thường xuyên bao cô nhất. Nhưng mà khác biệt ở chỗ:

Thiên Bình mở hầu bao lần nào lần nấy đều rất kinh khủng, đốt tiền không thương tiếc. Tuy nhiên số lần cô được Thiên Bình bao so với Dạ Trạch vẫn kém hơn. Công việc của Thiên Bình rất bận rộn thời gian gặp nhau không nhiều.

Còn Dạ Trạch... đồng chí này vốn rất giàu, đi tới đâu cũng được nghênh đón. Anh mà bao thì chỉ có hai trường hợp. Một là miễn phí toàn bộ nhờ quan hệ cửa sau. Hai là lấy thẻ ưu đãi, thẻ khuyến mại, thẻ thành viên, thẻ giới hạn, đủ các loại thẻ ra chèn ép người. Tóm lại, dù là trường hợp nào đi chăng nữa, kết quả vẫn là không cần trả tiền.

Đi với con hàng này rất có mặt mũi, tiêu pha tính vào thẻ của anh không cần lo lắng. Nếu ngại, có thể lôi anh đi ăn uống phè phỡn một bữa. Chi phí cộng lại cũng gấp mấy lần Dạ Trạch 'bao' cô.

Sau khi lựa quần áo xong xuôi, Dạ Trạch kéo Lam Uyên đi ăn ở khu chợ đêm sinh viên gần trường đại học cũ.