Rắc rối trước mắt qua đi, Lam Uyên đưa mẹ trở về nhà nghỉ ngơi. Tô Kiệt có cặp song sinh trông chừng, Dạ Trạch có Mịch Nguyên bên cạnh. Cô cần gấp rút tìm chỗ đi tắm rửa, hai ngày nay cô đủ bẩn thỉu rồi.

Lúc Lam Uyên tắm xong, đi ra mở tủ thấy rỗng tuếch mới nhớ lại: đêm qua sau khi hạ cánh liền đi thẳng đến chỗ Dạ Trạch đưa người nhập viện, toàn bộ mấy vali quần áo hiện tại đều để bên đó! Chỉ còn một ít đồ lót, mấy bộ quần áo đồng phục hồi trung học và một thùng nhỏ quần áo đã chật cô không mang đi theo nên còn lưu lại đây. Lam Uyên thở dài một hơi, ngoại trừ cách cởi truồng, cô đành phải mặc tạm đồng phục thôi. Mặc dù cô lớn lên phát tướng có chút già dặn, tuy nhiên cân nặng không tăng là mấy, thử vào một bộ quần áo thể dục lại vẫn vừa như in.

Đồng hồ đã chỉ gần 1 giờ chiều, cô lao vào bếp nấu cơm. Tay nghề nấu ăn cô kém cỏi nhưng bất quá đều nuốt trôi được, không tới mức khiến người khác buồn nôn. Nhanh chóng năm suất cơm gồm có đủ hai món mặn, một món rau cùng canh được hoàn thành, xếp ngay ngắn vào túi giấy mang đến bệnh viện.

Con xe phân khối lớn của cô nhiều ngày liền nằm dưới hầm hẳn là đã bụi phủ một lớp thật dày rồi. Lam Uyên ngồi trên taxi trông ra ngoài, quang cảnh thành thị trôi qua vùn vụt, bất chợt nhớ tới còn chưa liên lạc với nhà trường Tô Hiên, Tô Lâm cùng với công ty lữ hành xin nghỉ.