Tô Kiệt được đưa vào bệnh viện Saint Peter cấp cứu. Lam Uyên không muốn để Tô Lâm và Tô Hiên mệt mỏi, đưa hai đứa kiểm tra toàn bộ một lượt, trong lúc chờ kết quả lại đưa chúng về nghỉ tạm phòng VIP của Dạ Trạch.

Chi phí phẫu thuật tức thì của Tô Kiệt rất đắt đỏ, nếu để trẻ nhỏ biết nhất định sẽ càng thêm lo lắng.

Quá nhiều chuyện xảy ra trong một ngày, thật là phúc bất trung lai, họa vô đơn chí.

Lam Uyên cất công ra ngoài tìm ma quần áo mới và đồ ăn cho mấy người trong viện. Trở về thì trời đã sáng hẳn. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô có cảm giác kiệt sức.

Tô Lâm, Tô Hiên sau khi ăn no, tắm rửa sạch sẽ, dưới dỗ dành an ủi của cô, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Lam Uyên hai mươi sáu tuổi coi như là một thanh niên trưởng thành, cô có thể thức trắng, nhưng mà hai đứa trẻ này còn phải ăn học, còn ước mơ cần thực hiện trong tương lai, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn khác nữa, tất cả cứ để cô thay Tô Kiệt và Tam tẩu gánh vác. Cô nhiều tiền, cô rảnh rỗi, cô thích đi lo lắng cho người khác đấy, thì sao nào?

Cặp song sinh vừa thiếp đi, lại có y tá thông báo Tô Kiệt phẫu thuật không thuận lợi, nguyên lai thương tích quá nặng, chỉ có thể cắt bỏ phần bị bỏng, bác sĩ trong tình huống nguy hiểm đã tự mình chủ trương, cắt bỏ hoàn toàn tay trái Tô Kiệt. Còn có tình trạng Tô Kiệt không thể lường trước, trong vòng 12 tiếng cần lưu lại phòng hồi sức cấp cứu.

Lam Uyên gật đầu tỏ ý đã hiểu, y tá kia nhanh chóng trở về hỗ trợ ở phòng mổ. Tô Kiệt bao nhiêu năm ăn học, vừa mới tốt nghiệp không bao lâu thì đại họa ập tới. Hỏa hoạn cướp đi cánh tay trái của anh, thử hỏi rốt cục tám năm anh học y để làm gì? Không phải cuối cùng kết thúc lại là bản thân nằm trên bàn mổ để người ta cứu chữa, bàn tay lành nghề luyện tập biết bao lâu bị hủy đi trong nháy mắt sao?

Chưa kịp hết bàng hoàng, phía cơ quan chức năng gọi tới số liên lạc của Lam Uyên, mời cô tới văn phòng xác nhận tử thi.