Tin vui là Lam Uyên không phải đền tiền cái áo 1450£ kia cho Dạ Trạch. Tin buồn là cô đã nôn lên cái áo khoác Adidas của Tô Kiệt mà năm ngoái cô đặt mua cho ba anh em họ. Vừa rồi cô có nhắn tin hỏi Tô Hiên, xác định lời Dạ Trạch nói đều không sai. Tuy rằng nôn lên tiền của mình không có gì để vui, nhưng Tô Hiên nói với cô, cái áo của cô tặng Tô Kiệt sau khi làm sạch cũng không có hề hấn gì. Bởi vậy, Lam Uyên vô cùng biết ơn Tô Kiệt vì đã để cô nôn lên, tránh cho cô một lần trở thành giai cấp vô sản.

Sau đó Thiên Bình đột nhiên gọi cho cô, nằng nặc đòi cô tư vấn đồ đi họp lớp, ý muốn mang váy áo đến cho cô xem qua. Lam Uyên đưa địa chỉ nhà Dạ Trạch cho Tô Thiên Bình, hẹn cô buổi trưa đến cùng ăn luôn.

Mới cúp máy, nửa tiếng sau, Thiên Bình đã có mặt ở nhà Dạ Trạch, mang theo không biết bao nhiêu túi lớn túi nhỏ, phải huy động thêm hai người bảo vệ của tòa nhà mang đỡ ra vào thang máy.

Khoảnh khắc Lam Uyên mở cửa ra, bên ngoài đã chất đống một núi đồ cao hơn đầu cô, không nhìn ra nổi phía sau có cái gì.

Thiên Bình đưa đôi mắt ảo não cầu cứu Lam Uyên:

- Mình đang phân vân không biết nên mặc váy hay set, đây là những cái mình chọn lọc bớt rồi...

Cô hiểu, đây mới chỉ là một phần nhỏ trong ngàn vạn trang phục có ở nhà Thiên Bình, trong lòng tự an ủi: Dẫu sao bạn thân của cô còn biết đường thu xếp, chỉ mang một phần nhỏ đi đến đây. Lam Uyên mở to cửa, để mấy người bảo vệ mang đồ của cô vào trong phòng khách.