Mục tiêu của Lam Uyên là nhận hai miếng thịt tươi về lò, bất quá, hiện tại lại cảm thấy thật ra cả ngày hố chết Mộc Đào cũng rất tốt, chuyện tìm người thứ hai kia ngay lập tức có đối tượng:

- Chín người các ngươi ai thích đẩy Đào Đào xuống hố bước lên đây đi, ta bảo đảm người đó cả ngày đều có thể tùy tiện chà đạp cậu ta.

Nhân vật ban nãy thắc mắc Lam Uyên không nhận nam nghệ sĩ tức thì xông xáo bước tới bàn làm việc của cô, cầm tay cô đang giữ con dấu, ấn xuống một tập hồ sơ, sau đó hả hê cúi xuống xoa đầu Mộc Đào đang tự kỷ:

- Tiểu Đào Tử thật ngoan, tối về liền cho ngươi xương cục ngon ngon.

Yêu nghiệt kia không hài lòng, há miệng ngoạm vào tay hắn phát tiết. Hoàn thành nhiệm vụ, Lam Uyên sắp xếp lại giấy tờ, cho mọi người giải tán. Thái Kỳ Nhiên khó khăn lê bước ra ngoài, kéo theo bàn tay trái bị Mộc Đào cắn chặt, miệng dãi dớt lòng thòng.

Một lúc sau nhìn lên, phát hiện trong phòng vẫn còn hai tảng thịt người khác, cô nhướn mày:

- Muốn xin chữ ký sao? _ Không để họ trả lời liền tiếp tục _ Chữ ký lão nương rất đắt, các ngươi bán thân chưa chắc đã trả nổi đâu...

- Tôi đến bán thân! _ Cả hai nam tử đồng thanh nói.

Nữ chính họ Vũ mê man nhìn chằm chặp cặp 'kĩ nam', không hiểu sao lại muốn nhận người nữa:

- Ngoài làm việc ra còn biết làm gì không?

- Tôi cái gì cũng làm! _ Hai nam tử tiếp tục đồng thanh.

Lần này, sau khi nhận ra sự trùng hợp, mỗi bên lập tức đem ánh mắt sắc như dao đặt lên người đối phương, không quá ba giây liền xảy ra ẩu đả. Lam Uyên không quan tâm nhị vị anh hùng tinh lực dư thừa này tỉ thí đến mệt, nửa tiếng sau mới lên tiếng cắt ngang trận đấu:

- Muốn làm ôsin hay làm diễn viên?

Lăng Quán: - Có tiền là làm.

Tư Mã Ngọc: - Làm gì cũng được.

Cô cười cười, trong lòng vô cùng tán thưởng, rốt cục cũng tìm ra hai nhân vật yêu tiền như sinh mệnh:

- Ta chỉ phụ trách tìm việc cho các ngươi làm ăn. Ngoài ra, muốn có tiền, phải nghiêm túc ăn quỵt người khác, có khả năng thực hiện hay không?