Song, Lam Uyên đột ngột giật mình, không có Dạ Trạch, cô hoàn toàn không có bàn tay vàng nâng đỡ. Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc sầm xuống, không vui vẻ nhìn sang Đại Tỷ:

- Chị, bao giờ em có thể đi làm?

Bà chị xoa xoa hai thái dương, nhìn cô từ đầu đến chân một lượt:

- Khi nhà người hồi phục bộ dáng tiểu đào hoa xinh tươi thì có thể xem xét...

Lam Uyên cũng biết bản thân cô là cái bộ dạng gì kinh khủng. Cái này không phải ân trên Vân Triệt cùng em trai quý hóa của chị ban xuống sao???

- Trong vòng hai tuần nữa có thể không?

Đại Tỷ nét mặt kinh ngạc:

- Cái gì mà hai tuần? Em không phải phát cuồng công việc đấy chứ?

Họ Vũ mắt sụp xuống:

- Không phải, em chỉ phát cuồng vì tiền...

Bà chị há miệng định nói cái gì, bất quá cứ định nói lại nuốt xuống cổ họng. Lam Uyên quả nhiên bẩm sinh nhạy cảm với tiền nong, gắn bó với tiểu yêu tinh này một thời gian thì không ai không biết rõ.

- Thế này đi, thời gian hai tuần đó, em cùng chị sắp xếp các công việc không cần tiếp xúc trước. Có được không?

- Vậy đi. Bất quá... tạm thời chị ứng cho em tiền có được không?

- Để làm gì?

- Em không cần trả sinh hoạt phí sao???

Đại Tỷ mặt xám ngoét, hình như cục cưng nhà nàng lại hiểu lầm chỗ nào rồi:

- Không cần... không phải nhà ngươi đã ký hợp đồng rồi sao? Không cần tính tiền, chị bao nuôi cô. Từ A đến Z có người đảm bảo, phụ trách làm cái bình hoa thật tốt đi!