Lam Uyên nhíu mày suy nghĩ, song đuôi mắt lướt qua sau lưng hắn nhìn thấy nữ y sĩ trên tay một khay lỉnh kỉnh kim tiêm cùng ống truyền, con ngươi rụt lại. Cô nén xuống kịch liệt hoảng hốt, hướng Đại Ca hắn gật đầu:

- Vừa mới. Có chút đau đầu, tỉnh dậy liền đi tìm nước rửa mặt.

Đồng thời, cô tự nhiên đặt câu hỏi:

- Đêm qua là anh đánh ngất em?

Câu trả lời cô biết rõ, bất quá, quan trọng chính là muốn nhìn xem phản ứng của người đằng sau hắn. Đại Ca sờ sờ lên mũi, khẽ nhún vai tỏ vẻ đồng tình, lại nói:

- Nhà ngươi có sốt, xong xuôi liền ra đây tiêm một mũi thuốc.

Hừ... cái lý do này quả thực buồn cười. Cớ đâu cô ốm bệnh mà bản thân còn không tự phát giác? Lam Uyên cau mày, sờ tay lên trán, đáp lại:

- Đâu có bị bệnh? Không bệnh không tiêm, có bệnh cũng không tiêm...

- Đây là vì tốt cho em!

Cô cứng rắn đối thoại, khuôn mặt cao ngạo hếch lên:

- 'Tốt'? Ai biết được anh cho cái gì vào người tôi? Các người lấy đâu ra lắm cái 'lòng tốt' đấy mà áp đặt lên tự do của tôi hả? Hay là... anh cảm thấy lòng tốt của anh đối với tôi giống như sự thương hại, tôi ngược lại nên cảm thấy biết ơn, đúng chứ?

Đại Ca im lặng, phẩy tay cho người tiến vào. Thập Nhất cùng y sĩ lập tức không nói hai lời tiến lên. Tim Lam Uyên nảy lên một cái, lùi về phía sau:

- Các người muốn làm gì?