Ei ei ei, đừng có đùa, tay cô vô lực thôi nhé, còn chân cô thì đã và đang chạy hết tốc lực rồi đây...

À mà thôi, không có gì đâu. Chưa quá mười mét đã bị dép cao su vịt vàng chóe đích thân xách cổ lại rồi =)) Vẫn là nên bớt hão huyền một chút.

Vân Triệt không buồn đếm xỉa tới hành động của Lam Uyên, sau khi nhận lấy cô từ tay Đại Ca liền ưu nhã dẫn cô vào trong văn phòng.

"Rầm!"

- Bà đây đếch cưới! _ Cô vừa ngồi vào ghế liền đập bàn thông báo.

Bất quá, Vân Triệt nhún vai:

- Không cần, anh làm thay em rồi.

Đi kèm lời này, nhân viên làm thủ tục đưa ra tờ giấy chứng nhận kết hôn màu hồng phấn cho Vân Triệt. Họ Doãn mặt không đổi sắc, cất luôn vào túi áo vest:

- Em hay quên lắm, mấy thứ giấy tờ này cứ để ở chỗ anh đi.

Lam Uyên không tin nổi vào mắt mình, vội nhào tới người Vân Triệt, tốc độ tia chớp móc vào túi áo anh muốn nhìn rõ thực hư thế nào. Nhưng mà, lật tìm một hồi cũng không thấy dấu vết tờ giấy màu hường kia đâu.

Lúc này, trên đỉnh đầu cô phát ra tiếng cười. Lam Uyên mặt đen sì nhận ra cô là bị cái người nào đấy đẩy xuống hố, mắt không hài lòng nhíu nhíu ngước lên: Vân Triệt trong tay cầm giấy hôn thú dưới ánh đèn giơ cao, bên trái "Họ tên chồng: Doãn Vân Triệt", bên phải "Họ tên vợ: Vũ Lam Uyên", phía dưới anh cùng cô chữ ký đều rõ từng nét mực.