Trên đời này, Lam Uyên giỏi nhất chính là chọc giận người khác. Một lời vừa rồi một lúc trúng hai con nhạn lớn. Vân Triệt thần sắc đi xuống, hắc tuyến nổi lên, Đại Ca thì mặt tái nhợt, trán nổi gân xanh.

- Vũ Lam Uyên, trở về với anh! _ Vân Triệt mất kiên nhẫn gằn giọng.

- Về cái con mịa nhà anh!

Cô cũng mất kiên nhẫn đáp trả. Xưa nay đạo lý "ăn mềm không ăn cứng" không phải không ai biết, muốn cô ngoan ngoãn khuất phục? Nằm mơ!

Vân Triệt không buồn nói chuyện, lập tức sải bước đến chỗ cô. Tốc độ của nhanh tới mức thời điểm bộ não nho nhỏ của cô kịp phản ứng thì cánh tay của mình đã nằm gọn trong tay anh.

Lần này, không cần cô mở miệng chửi mắng, ba giây đủ ném cô vào trong xe. Vân Triệt gật đầu ra hiệu cho tài xế có thể xuất phát, đồng thời đe dọa:

- Nếu muốn Dạ Trạch toàn thây thì ngồi im.

Lam Uyên há miệng thật to, cuối cùng không biết cái từ gì có thể chuẩn xác sỉ vả anh, đưa tay hướng mặt người bên cạnh đánh xuống "Bốp" một cái.