Dịch giả: quantlMục đich của Lục Tinh Tử là gì Nam Lạc cũng chẳng buồn quan tâm, dưới con mắt của hắn thì vô luận là ai cũng không có cách nào tính toán hắn. Trừ phi đối phương có năng lực phá huỷ cả sơn mạch này
Người như vậy tuy không ít thậm chí Nam Lạc cũng miễn cưỡng có thể làm được. Đẩy ngã một ngọn núi, thậm chí phá cả linh mạch dưới chân núi cũng bất quá chỉ là huỷ được một ngọn núi bất động mà thôi.
Giờ Lạc Linh sơn đã là một ngọn núi có ý thức, có thể nói đó là thân thể của Nam Lạc. Tuy thân thể là núi không thể nhúc nhích nhưng trong núi ẩn chứa thiên địa, từng ngày qua đi, dung hợp càng lâu thì Nam Lạc lại càng có khả năng điều động nhiều lực lượng của núi non hơn.
Từ ngày tiến vào trong Thái Âm linh mạch, ban đầu có cảm giác ôn nhuận vô cùng, cái cảm giác hợp thể với núi lớn, một niệm có thể hiểu rõ được tất cả trong núi, lực lượng có thể huỷ thiên diệt địa khiến hắn say mê.
Thế nhưng khi hắn muốn thoát Nguyên Thần ra thì Thái Âm Bi và Thái Âm Linh Mạch tựa như nam châm và sắt vậy, dính liền cùng một chỗ. Thái Âm Linh Mạch tựa như ánh trăng mênh mông hoá thành dịch thể điên cuồng chảy xuống Thái Âm Bi.
Thái Âm Bi vốn luôn được Nam Lạc khống chế một cách đơn giản, suy nghĩ vô số ngày đêm cũng tìm không ra tác dụng giờ phút này lại tản ra quang mang màu trắng ôn hoà tựa ánh trăng. Hoà lẫn với Thái Âm Linh Mạch tản ra một khí tức thê lương cổ kính.
Cũng chính lúc đó Thái Âm Bi xuất hiện đường sáng ranh giới, Nam Lạc bỗng có cảm giác mình đã hoá thành Thái Âm Bi. Lúc trước có thể khống chế nó thu lớn hoá nhỏ, có cảm giác như pháp bảo của mình, ứng dụng tuỳ tâm nhưng vẫn có cảm giác độc lập.
Còn lúc này tuy hai mà lại như một, tương hỗ dung hợp. Điều này khác hẳn với việc luyện hoá thành vô hình thu nạp vào cơ thể mà giống như Nam Lạc bị Thái Âm Bi nuốt lấy. Loại cảm giác suốt đời không ra được này quá đáng sợ, thầm nghĩ không ổn, bị tính kế rồi, lập tức muốn độn tẩu nhưng không thể.
Cho tới nay hắn vẫn cứ luôn cẩn thận tế luyện, mỗi bước mỗi tính, xác định không có hại gì với mình mới dám tế luyện. Bởi ngay từ ban đầu hắn đã nghi hoặc việc Đế Tuấn phong ba trăm sáu mươi lăm vị tinh thần.
Đáng nhẽ ngay lúc đó Đế Tuấn phải triệu cáo thiên địa, tăng uy thế. Nhưng y lại không làm vậy chỉ là đột nhiên phong thần cho ba trăm sáu mươi lăm người. Hơn nữa khi Nam Lạc nhớ lại Tinh Thần Điện ngày đó quả là có chút khác thường hẳn là Đế Tuấn dùng đại pháp lực nhiễu loạn thiên cơ khiến người khác không thể nào trắc toán được.
Sợ bị tính kế cho nên khi tế luyện Nam Lạc đã cẩn thận tới mức không thể cẩn thận hơn được nữa. Nhìn đi nhìn lại “Thái Âm Tinh Thần Quyết” không thấy có chút đáng nghi nào, cuối cùng kết luận “Thái Âm Tinh Thần Quyết” là một pháp quyết luyện khí để dung hợp linh khí vào cơ thể. Quan trọng hơn là dung hợp mình vào núi non, cảm ứng được tinh lực, cuối cùng dùng được lực lượng của ngôi sao tương ứng và linh mạch của núi.
Tinh lực và Sơn Mạch lực đều là một loại của Thiên Địa chi lực đó cũng là điều cuối cùng giúp Nam Lạc yên tâm tế luyện. Trong lòng đoán rằng Đế Tuấn muốn dùng phương pháp này mà điều động Sơn chi lực, mà những ngọn núi này lại hô ứng với những ngôi sao trên trời, cuối cùng hợp với Đế Tuấn tạo thành Thiên Địa Nhân tam tài.
Khi Nam Lạc nghĩ tới đây lại cảm thấy được mở rộng nhãn giới, mình dùng kính nhân kiếm tạo thế tam tài thực lực đại tăng. Vậy dùng tinh nhân sơn thì trong thiên địa này lại còn có ai có thể phá được chứ.
Tuy nghĩ rằng đã đoán được mục đích của Đế Tuấn nhưng vẫn không dám buông lỏng cảnh giác. Cả quá trình tế luyện hắn vô cùng quen thuộc, mỗi bước đều có thể nắm rõ như lòng bàn tay.
Mà bước then chốt nhất là tế luyện Thái Âm Bi tới mức vô hình, tương hợp khí tức của mình với linh mạch nơi đây. Giờ Nam Lạc nhớ lại, tới bước này dù mình không tiến nhập vào trong Thái Âm linh mạch thì Đế Tuấn cũng sẽ có thủ đoạn ép mình vào, chỉ cần vừa tế luyện thì sẽ không có cách nào trốn được.
Còn về điểm tốt do tế luyện Thái Âm bi mang lại, Đế Tuấn không nói dối. Ngay lúc dung hợp với núi non thì có cảm giác khống chế được một vùng trời đất, vô cùng huyền diệu. Chỉ là nghĩ tới việc cả nguyên thần dung nhập vào Thái Âm linh mạch lại khiến người ta sinh ra cảm giác âm u.
Dùng đủ mọi thủ đoạn, đủ mọi phương pháp chỉ mong chặt đứt liên hệ giữa Nguyên Thần và Thái Âm Bi để có thể thoát khỏi tình trạng dung hợp này. Thế nhưng dù Nam Lạc đã suy nghĩ rất nhiều cũng bất đắc dĩ phát hiện ra mình đã thất thủ vô sách.
Từng ngày từng ngày trôi qua, cuối cùng đã triệt để dung hợp vào Thái Âm Bi
Quá trình này khiến Nam Lạc luôn bị dày vò trong tâm khảm nhưng cũng khiến hắn có thêm lý giải với Thiên Địa chi lực. Ban đầu chỉ là cảm giác, sử dụng lực lượng của núi non cũng không nhiều, nhưng dần dần cảm giác hoá thành hiểu biết.
Tuy đã hiểu được linh mạch của núi non nhưng Thái Âm tinh lực trên bầu trời vẫn hết sức huyền diệu khó lường. Vô luận là ngày hay đêm đều chưa từng bị cắt đứt, chỉ là ban ngày yếu hơn một chút, ban đêm mạnh hơn một chút mà thôi
Ngoài ra mỗi khi trăng tròn, ánh trăng rắc khắp đêm càng khiến Nam Lạc say mê, nguyên thần thăng hoa cùng ánh trăng. Đối với Nam Lạc mà nói thì ánh trăng đã không còn là vô hình vô chất, không thể cảm nhận được, chỉ là một loại ánh sáng xinh đẹp thôi. Mà còn là một loại lực lượng có thể sử dụng.
Bất quá tất cả phải thông qua Thái Âm Bi mới được, tất cả đều phải dựa vào đặc tính của Thái Âm Bi đi cảm ứng Thái Âm Tinh mượn tinh lực vô biên kia. Hơn nữa hắn hoàn toàn không cần phải khống chế, không cần tận lực tu luyện, tất cả đều làm trong vô thức cả.
Thân thể hoá núi lớn, mà Thái Âm linh mạch trở thành căn nguyên của pháp lực. Còn với thân thể của mình thì lại mất đi lực không chế, nói cách khác là thân thể đã bị đổi. Vốn là thân thể cảm ứng linh mạch giờ lại là ở trong linh mạch cảm ứng thân thể.
Bất quá còn may là thân thể đã dung hợp nửa giọt máu của tổ vu, hơn nữa tuý luyện nhiều năm. Tuy nguyên thần ly thể nhưng vẫn cứ đả toạ tu hành, nạp thiên địa nguyên khí bồi dưỡng cơ thể nên không có nguy hiểm gì.
Vẫn cảm ứng được thân thể nhưng không thể khống chế khiến hắn nghĩ không biết có thể khống chế Thanh Nhan kiếm và Yêu Nguyệt Kính được không, tâm niệm khẽ động, Thanh Nhan rời vỏ, vẽ thành từng đạo bạch quang trong không trung, tung hoành phiêu hốt, niệm động kiếm lên, thuận buồm xuôi gió, không chút trúc trắc. Còn uy lực thì chẳng cần thử cũng biết với cảnh giới pháp lực bây giờ cộng với ứng dụng thiên địa chi lực thì uy lực của Thanh Nhan kiếm ngày xưa tuyệt không thể so sánh được.
Đạo đạo kiếm quang trong không trung đột nhiên biến mất, sau đó là tiếng trường kiếm vào vỏ, Thanh Nhan kiếm lại một lần nữa nằm an tĩnh trên đầu gối Nam Lạc.
Thanh Nhan vừa vào vỏ, không trung lại có thêm một tấm gương, dừng trong Lạc Linh động trong chốc lát rồi đột nhiên hoá thành một đạo lưu quang bay ra ngoài, treo trên bầu trời Lạc Linh Sơn.
Mới đầu chỉ là một tấm gương nhỏ rõ ràng treo trên không sau rồi biến lớn lên rồi dần trở nên mông lung phảng phất như bị bao phủ một lớp bạch quang.
Từ đó về sau đám yêu quái phát hiện ra trên Lạc Linh Sơn cứ vào tối thì trên bầu trời lại có một mặt trăng nhỏ toả sáng. Lúc đầu không ai cảm thấy đó là ánh trăng, chỉ là có một chút tương tự thôi nhưng dần dà lại cảm thấy đó là ánh trăng hơn nữa còn càng lúc càng cao.
Tới tận bây giờ Yêu Nguyệt mới tạo ra cảm giác một kính chiếu thiên địa. Nam Lạc tuy không thể động nhưng dựa vào Yêu Nguyệt quan sát thiên địa biến hoá, lúc đầu chỉ là xung quanh Lạc Linh Sơn, theo thời gian thì phạm vi càng lúc càng lớn.
Tuy Nam Lạc bây giờ không cần đả toạ tu luyện, việc cảm ngộ thiên địa đại đạo cũng chưa hề ngưng lại. Còn rất nhiều thời gian hắn dùng để tế luyện Yêu Nguyệt Kính. Thanh Nhan Kiếm vẫn giống như trước đây, dùng thần niệm cấu kết, mong rằng có thể nhanh chóng tế luyện tới vô hình.
Yêu Nguyệt lại được hắn dùng phương pháp tế luyện Thái Âm Bi Thạch, tuy không đầy đủ nhưng vẫn cho hắn rất nhiều ý tưởng. Trước đây dùng Yêu Nguyệt để chiếu phá vạn vật, sau lại dùng nó để mượn thiên địa ngũ hành chi lực để hợp với mình thành thế Tam Tài. Tận lúc này Nam Lạc mới biết như vậy cũng không thể phát huy hết ưu thế của Yêu Nguyệt.
Dưới cái nhìn của hắn khi đó thì Yêu Nguyệt không phải là không có uy lực gì, chỉ có thể phát huy tác dụng trong phụ trợ. Nhưng giờ đây hắn mới biết công dụng phụ trợ lại cực kỳ cường đại. Khi Yêu Nguyệt được triệu hồi ra thì hắn lập tức cảm giác được nó đang hấp thu Thái Âm tinh lực. Nếu không phải hắn lúc này cực kỳ mẫn cảm thì cũng sẽ không thể phát hiện ra.
Cho nên Nam Lạc muốn tham khảo phương pháp tế luyện Thái Âm Bi, mong rằng có thể dẫn dắt tinh lực vô biên của Thái Âm rồi dùng Yêu Nguyệt Kinh làm vật dẫn để điều động lực lượng đó.
Nam Lạc ở nguyên tại chỗ tế luyện Yêu Nguyệt Kính, lại thông qua Yêu Nguyệt để nhìn Thiên Địa. Nhưng vẫn chẳng thể nhìn thấy thân ảnh của Bắc Linh, tuy hắn cảm thấy dù sư tôn biết tình trạng của mình bây giờ vẫn cứ y nguyên như vậy, không thèm để ý tới. Dù vậy trong lòng hắn vẫn có một chút hy vọng, hy vọng sư tôn có biện pháp giải cứu mình.
-----------------------------------
Bắc Linh thân hoá vô hình, độn tốc cực nhanh.
Chính nàng cũng không rõ vì sao cứ lúc rảnh rỗi lại nhớ tới cảnh Nam Lạc kéo tay mình bỏ chạy. Cảm giác này mỗi khi hiện lên thì sẽ khiến tim đập nhanh, điều này khiến nàng cực kỳ bực bội.
Dù bị Chiếu Miên cấm chế nhiều năm nhưng đối với tình yêu nam nữ nàng cũng không phải là không biết. Nhưng nàng tuyệt không ngờ có một ngày nàng lại dính phải nó.
Thích tên Nam Lạc kia sao? Nàng tuyệt đối không tin.
Thế nhưng chính nàng cũng không làm sao giải thích được vì lí do gì mà lại tự nhiên bắt các nữ yêu tinh tới chỗ hắn, mỗi lần nhìn thấy Nam Lạc trách cứ nàng một trận bảo lần sau đừng làm thế nữa thì trong lòng nàng lại vô cùng thích thú (M mệ rồi)
Còn nữa, lần này biết Nam Lạc bị nhốt trong Thái Âm Bi thì cảm thấy vô cùng tức giận, tức Nam Lạc bất cẩn trúng bẫy của người khác. Tất cả những tình cảm kỳ quái này khiến nàng không thể không hoài nghi mình có thực sự có gì đó với Nam Lạc.
Đứng trên một vách núi nhìn tận thiên địa, trong lòng thầm nhủ mình theo hắn bất quá vì hắn đã từng cứu mình từ tay Chiếu Miên ra thôi, là vì mình từng nợ hắn ân tình, chứ chẳng liên quan tới thứ tình cảm nhảm nhí gì đó hết.
Miệng khẽ kéo tạo thành một nụ cười trào phúng như đang cười mình lại đang như cười loại tình cảm kia.
Đột nhiên một bạch y nam tử tướng mạo anh tuấn, thân hình đầy đặn phá không lao tới, ngay khi nhìn thấy Bắc Linh trên vách núi con mắt sáng ngời. Dừng lại trong không trung rồi vẽ thành một hình vòng cung giống như một đám mây trắng đáp xuống bên cạnh Bắc Linh.
Bắc Linh không thèm liếc mắt phảng phất như không biết bên cạnh có thêm một người khác.
Bạch y nam tử mỉm cười nhìn Bắc Linh, chắp tay nói: “Tại hạ Ngưu Liên Hoa bái kiến cô nương”
Bắc Linh vẫn nhìn về phương xa, mái tóc dài tới thắt lưng cùng với bộ quần áo màu hồng phất phơ trong gió.
Bạch y nam tử Ngưu Liên Hoa mỉm cười không quan tâm tới sự lạnh lùng của Bắc Linh tiếp tục nói: “Cô nương ở đây một thân một mình, nhìn có chút buồn phiền chẳng biết có thể nói ra không, có lẽ tại hạ có thể giúp được một… hai…”
Bắc Linh đột nhiên quay đầu, lạnh lùng nhìn y, nhàn nhạt nói: “Tướng mạo ngươi khó coi quá”
Ngưư Liên Hoa ngần ra rồi cười nói: “Ha ha cô nương thật là vui tính, Ngưu mỗ biết một chỗ có phong cảnh tú lệ, ưu mỹ, rất thích hợp giải sầu, cô nương có thể tới đó du ngoạn hai ba ngày, tất cả những việc phiền lòng đều sẽ tan biến.
Ngưu Liên Hoa nhìn biểu tình của Bắc Linh, đột nhiên nàng nở nụ cười như ánh trăng thoát khỏi mây đen, khiến Ngưu Liên Hoa thất thần đôi chút.
“Ta có xinh đẹp không?” Giọng mềm ôn nhu
Ngưu Liên Hoa vội gật đầu
“Vậy ngươi có thể giúp ta làm một việc không?”
“Cô nương mời nói, dù có là lên trời hái sao ta cũng nhất định làm được”
“Không cần, ta chỉ muốn ngươi đứng đó bất động rồi nhắm mắt lại là được”
“Được, cô nương cảm thấy mắt ta rất có mị lực sao, tốt, thế thì ta nhắm lại là được” Ngưu Liên Hoa cười rồi nhắm mắt lại, không thèm quan tâm.
Ngay khi y nhắm mắt thì nhãn thần Bắc Linh chuyển sang vẻ băng lãnh, môi đỏ khẽ động, thiên địa nguyên khí bạo động, phệ linh pháp hiện.
Ngưu Liên Hoa vốn nhắm mắt dường như đã sớm có chuẩn bị, chỉ trong sát na đã hoá thành một đạo cầu vồng bay lên cao, cùng lúc đó Bắc Linh tiêu tán trong gió.
Trên bầu trời Ngưu Liên Hoa hiện ra, khoé miệng mỉm cười, lẩm bẩm nói: “Vốn tưởng là một đoá Tĩnh Dạ Hương, ai ngờ lại là một Thực Nhân Hoa, rất thú vị, ha ha”
Khẽ chuyển thân mình, lập tức tan biến.