Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 63: Thần tâm, thần kiếm

Tân Hỏa vừa nói xong thì con tiểu long tướng bên người Chung Nhạc liền lao vụt đi, nhanh chóng đuổi theo cỗ thi xa kia. Long tướng hóa thành kiếm khí, kiếm quang bùng lên, kiếm khí bắn ra bốn phía.

Chỉ trong khoảng thời gian còn chưa tới một cái hô hấp, chiếc thi xa dài tới mười trượng bị đánh cho chia năm xẻ bảy, trục xe bị chặt gãy, xà ngang cũng bị cắt làm vài đoạn. Mấy cái bánh xe giơ chân chạy toán loạn, liên tục đâm vào bức tường thịt mà tang khung, mấy cái chân rơi rải rác dưới đất. Mà cửa xe của cỗ thi xa kia ồ ồ chảy máu, giống như đang hộc máu vậy, nhưng vẫn chưa chết ngay lập tức. Con mắt trong hai cửa xe nhìn chằm chằm Chung Nhạc, qua thật lâu sau mới trợn trắng mắt, khí tuyệt mà chết.

Chung Nhạc thở hổn hển, có phần dở khóc dở cười bởi cỗ thi xa này lại giống một sinh mệnh đến vậy.

– May là giết nó rồi, nếu không nó lại vận chuyển một đám thi ma nữa đến thì kẻ chết sẽ là ta.

Chung Nhạc lảo đảo đứng dậy, miệng vết thương trên người hắn rất nhiều, chính là những vết thương khi nãy vừa chạy vừa giao thủ với đám thi ma. Nếu người bình thường mà trúng nhiều vết thương như vậy, e đã sớm chết vì mất quá nhiều máu. Cũng may khí lực hắn mạnh hơn người bình thường rất nhiều, điều động cơ bắp chặn miệng vết thương lại, sau đó dùng tinh thần lực nối lại những mạch máu và cơ thịt bị chém đứt, thế mới giữ cho máu không bị mất. Ngay cả da thịt bị chém ra cũng được hắn dùng tinh thần lực nối lại. Bởi vậy tuy thương thế hắn có vẻ rất nặng, nhưng không hề ảnh hưởng tới tính mạng.

– Nếu có Ngọc Linh Cao thì tốt rồi, bôi thứ cao đó lên miệng vết thương, cộng thêm khí lực và tinh thần lực của ta thì cùng lắm một hai ngày là khỏi hẳn rồi. Không có Ngọc Linh Cao, những vết thương này phải bảy, tám ngày mới khỏi được, nhưng không thể hoạt động mạnh, nếu không miệng vết thương sẽ lại nứt ra.

Chung Nhạc hít vào một hơi thật sâu. Những thi ma thi xe mà hắn vừa tiêu diệt kia phỏng chừng là những con yếu nhất trong cấm địa này, nếu gặp phải con mạnh, chỉ sợ hắn chẳng có sức mà đánh đấm gì nữa.

Thịt tường mấp máy cuốn lấy thi thể thi ma vào trong tường, thậm chí cả máu tươi cũng bị hút sạch, ngay cả thi thể thi xa kia cũng bị bức tường kỳ quái này nuốt mất.

Sau một lúc lâu, trong thông đạo này không còn chút dấu vết nào của cuộc ác chiến, chỉ có Chung Nhạc là biết rằng hắn vừa trải qua trận chiến kinh tâm động phách tới cỡ nào.

– Nếu ta chết ở đây, sợ rằng thi thể sẽ bị bức quái tường này ăn thịt luôn nhỉ? Mặc dù các vị môn chủ Kiếm Môn ta dù chết rồi dư uy vẫn còn, nhưng vẫn bị quái tường ăn hết một thân huyết nhục, ta há có thể thoát được?

Chung Nhạc lấy lại bình tĩnh, hắn chế trụ thương thế trên người rồi cất bước đi tiếp. Khi tới ngã rẽ, hắn chợt thấy đau đầu, bởi thông đạo này có hẳn năm ngã rẽ, tới những phía khcas nhau.

– Tân Hỏa, giờ đi đường nào đây?

Lúc này Toại Hoàng phía sau Chung Nhạc đang giơ đèn soi đường, vị Toại Hoàng này có hình thể khổng lồ, cao tới hơn mười trượng, nên chiếc đèn lồng kia được giơ ra trước người Chung Nhạc hai trượng có thừa. Trong đèn truyền tới giọng nói của Tân Hỏa:

– Bốn ngã rẽ bên cạnh đều là phụ, chỉ có thông đạo này khác các cái khác, trông nó rộng rãi hơn, hẳn là đường chính. Giống như mạch máu vậy, từ động mạch chủ chia ra làm các mạch nhỏ. Muốn đi tới buồng tim thì phải đi theo động mạch chủ. Chúng ta đi theo con đường này!

Chung Nhạc chần chừ:

– Không đúng! Tân Hỏa, mục tiêu của chúng ta là đi ra Kiếm Môn sơn, tới chỗ phong ấn yếu nhất cách Kiếm Môn sơn một trăm dặm, dọc theo đường chính mà đi thì chẳng phải là càng lúc càng vào trung tâm phong ấn, cách nơi phong ấn lơi lỏng càng xa sao?

Tân Hỏa cười đáp:

– Ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Trái tim là trung tâm của cơ thể, vùng cấm địa này cũng là như vậy. Mạch máu trên tay ngươi không thể trực tiếp đưa máu xuống chân, nhưng nếu máu dọc theo mạch máu từ tay về trái tim, là có thể được bơm từ trái tim xuống chân. Ngươi phải đi tới trung tâm vùng cấm, nơi quả tim, thì mới tìm được đường tới nơi phong ấn lỏng lẻo nhất.

Chung Nhạc nghi ngờ hỏi:

– Ngươi không lừa ta chứ?

– Không, không hề nhé!

Ngọn lửa nhỏ bé trong lồng đèn vội kêu oan:

– Ta còn lâu mới muốn đi xem trung tâm phong ấn này, càng không muốn xem trung tâm ma hồn cấm địa này là gì! Nhạc tiểu tử, ngươi nhất định phải tin ta!

Chung Nhạc mỉm cười, ngọn lửa nhỏ này tuy miệng cứ chối là không muốn, nhưng trong lòng chắc chắn là muốn lắm. Nhưng hắn cũng biết Tân Hỏa nói không sai.

– Tân Hỏa nói thông đạo này là chính có lẽ là nói bậy, nhưng mạch máu bám trên vách tường này quả thật to hơn.

Chung Nhạc quan sát sự phân bố và hướng đi của huyết quản trên tường thịt trong thông đạo, rồi cất bước đi vào thông đạo chính, thầm nghĩ:

– Đi theo những mạch máu này là có thể tới trung tâm cấm địa, từ trung tâm này tới nơi phong ấn lơi lỏng, chính là đường tắt gần nhất!

Dọc đường đi bốn phía im ắng, không có chút tiếng động nào ngoài tiếng bước chân. Nhưng mà đi chưa được bao xa, Chung Nhạc đã cảm nhận được chấn động gây ra do bánh xe thi xa di chuyển. Hắn lập tức ngồi xổm người xuống, dán bàn tay xuống đất, nhắm mắt lại cảm ứng phương vị mà chấn động truyền tới.

– Nếu giao thủ chính diện, với thân thể bị thương này thì ta không phải là đối thủ của mười sáu con thi ma, nên chỉ có thể nhanh như sấm sét thì mới thắng được.

Sau một lúc, hắn mở mắt ra:

– Cỗ thi xa này cách ta khoảng hai khúc cua nữa, chừng một trăm bốn mươi hai trượng. Với thân thể hiện tại, tốc độ của ta không thể đột phá âm chướng được, nhưng hóa thành long tướng dốc sức lao đi, thì có thể trong khoảng cách trăm trượng tăng tốc độ lên nhanh hơn cả âm thanh. Trăm trượng phá âm chướng, còn lại bốn mươi hai trượng thì có thể khiến kiếm của ta gia tốc lên tận cùng, gấp đôi vận tốc âm thanh! Mà thi xa dài ba mươi trượng, treo mười sáu con thi ma. Ta phải trong khoảnh khắc va chạm ngay lập tức dùng kiếm khí liên tục giết chết mười sáu con thi ma!

Hắn tính toán qua, rồi dùng tinh thần lực tác động vào nội đan thần thú treo trên khoảng không của thức hải. Nội đan thần thú bị tinh thần lực của hắn kích thích, lập tức tinh khí thần thú vô biên vô tận ào ra, trong khoảnh khắc lướt qua thức hải, trào ra mỗi một góc nhỏ trong thân thể hắn.

Tinh khí thần thú nhiều như vậy, chỉ nghe những tiếng xoẹt xoẹt vang lên, từ dưới làn da Chung Nhạc mọc ra những mảnh long lân, rậm rạp, xương đuôi nhô ra, sau đó hình thành nên một cái đuôi rồng. Chỉ giây lát mà hắn đã bị tinh khí thần thú cuồng bạo đồng hóa thành một con long tướng cao tới ba trượng có thừa, cao hơn con long tướng mà lần đầu tiên hắn hóa thành.

Cấu tạo cơ thể hắn bị thay đổi, từ thân người thành thân long tướng. Cơ bắp mạnh hơn lúc bình thường rất nhiều, càng thêm mạnh mẽ. Tất cả những miệng vết thương lớn nhỏ trên cơ thể được long lân của long tướng bao phủ lấy, dù không cần tinh thần lực kết nối thì máu cũng không còn chảy ra nữa.

Chung Nhạc lúc này đang ngồi chồm hổm, ý nghĩ thanh tỉnh trước nay chưa từng có.

Ngay sau đó cả thân thể hắn bắn vọt ra như mũi tên rời cung. Long tướng vừa động bước, mặt đất nổ tung tạo ra một cái hố to, đất đá văng khắp nơi. Lúc này long tướng mà hắn biến thành hóa thành một bóng dáng màu vàng lao vụt đi, đi qua đâu mặt đất nơi đấy nổ tung.

Trong chớp mắt, hắn đã lao tới khúc cua. Bức thịt tường ở ngay trước mặt, Chung Nhạc lập tức đưa chân sau đạp lên thịt tường, cong chân lại, khiến cơ bắp của chân búng mạnh ra. Chỉ thấy vách tương rung rung như sóng động, Chung Nhạc lại phát lực làm chuyển hướng, khiến bản thân chuyển sang một hướng khác với tốc độ ban đầu và tiếp tục lao đi.

Con long tướng này chạy như điên trong thông đạo, lại lần nữa đổi hướng. Rốt cuộc, một chiếc thi xa khác xuất hiện trước mặt.

Ầm!

Tốc độ của hắn đột phá âm chướng, khiến trong thông đạo vang lên tiếng ầm như sấm đánh. Từ trong mi tâm long tướng, Long Tướng kiếm khí bắn ra, không ngừng gia tốc, như tia chớp vọt tới cỗ thi xa kia.

Cỗ thi xa kia mở chấn song cửa ra, để lộ hai con mắt cực lớn đang có vẻ cực kỳ hoảng sợ. Chỉ thấy long trảo chộp tới càng lúc càng lớn, ngay sau đó hai tròng mắt to như cửa sổ kia bị long trảo túm lấy, rồi bóp cho vỡ nát.

Long Tướng kiếm khí bắn vào cơ thể đám cầu thịt treo trên xà ngang thi xa, kiếm quang lóe lên xiên thủ mười lăm quả cầu thịt, rồi tốc độ chậm lại, không thể tiêu diệt được nốt quả cầu thịt cuối cùng. Mà quả cầu thịt ấy giãn ra, hóa thành thi ma đáp xuống mặt đất.

– Nhạc tiểu tử, ngươi vẫn tính toán sót kìa!

Tân Hỏa kêu lên.

Sau lưng Long tướng do Chung Nhạc biến thành, Toại Hoàng một tay giơ đèn lồng, tay kia nắm lấy cây nhỏ quét tới phía trước, giọng nói của Toại Hoàng vang lên:

– Không hề sót!

Mộc kiếm khí lập tức bùng nổ, kiếm khí ngàn càng vạn chạc cắt nát con thi ma kia.

– Chém!

Long tướng do Chung Nhạc biến thành khẽ quát, lập tức Long tướng kiếm khí như hào quang chui vào trong thi xa, xoẹt xoẹt vài cái rồi hóa thành một con long tướng dài một thước nhảy về bên cạnh Chung Nhạc.

Chung Nhạc tiếp tục chạy đi, còn chiếc thi xa kia vỡ thành mảnh vụn rơi rầm xuống đất.

– Tiểu tử thối, ngươi làm được thế ư?

Tân Hỏa kinh ngạc:

– Như vậy mà ngươi cũng không làm được? Ngươi so với người thừa kế Tân Hỏa thuần huyết chỉ thua kém tí xíu thôi…

Đoạn đường này Chung Nhạc không biết đã đi được bao lâu, khi gặp phải thi xa thì hắn vẫn giữ nguyên cách cũ, tiêu diệt dưới kiếm. Hắn vẫn giữ hình thái Long tướng, bởi đây cũng là tình thế bất đắc dĩ. Nay hắn bị thương, chỉ có dùng hình thái long tướng mới khiến bản thân không lo lắng thương thế phát tác khi chiến đấu.

– Theo lộ trình thì hình như hiện tại ta đã chạy tới vị trí trung tâm của Kiếm Môn sơn rồi nhỉ?

Chung Nhạc thầm nghĩ:

– Nơi này chắc là trung tâm của Kiếm Môn sơn, nơi mà con đường này thông tới không biết là có cái gì…

Hắn vừa nghĩ tới đây, đột nhiên mạch máu phía trước đập lên mạnh gấp đôi, khiến vách tường bốn phía rung rung, hệt như trung tâm vùng cấm địa này thật sự có một quả tim cực lớn đang cung cấp máu cho các nơi khác của cấm địa vậy.

Và sau đó, Chung Nhạc quả thực nhìn thấy một quả tim, cực lớn!

Một quả tim to như một ngọn núi bị những mạch máu to đùng nối với bốn phương tám hướng treo ở giữa không trung. Nơi này là lòng đất bên dưới Kiếm Môn sơn, mà lòng đất trống như một quả bóng rỗng ruột, bốn vách tường đều là những lỗ thủng lớn, mạch máu từ bốn phương tám hướng hội tụ tới nơi này.

Mà quả tim to không gì sánh nổi này đang cung cấp máu cho các nơi.

Ngay ở không trung còn có những lá cờ xí thật lớn quay xung quanh trái tim này. Cờ xí giống như những màn kịch lớn, ngoài mặt có khắc những loại đồ đằng văn kỳ dị mà huyền diệu. Trên những đồ đằng văn ấy tỏa ra kim quang, ánh vàng rực rỡ chiếu sáng trái tim kia, hẳn là phong ấn mà chư thần để lại để trấn áp trái tim này ở dưới Kiếm Môn sơn.

Còn trên khoảng không bên trên trái tim, Chung Nhạc thấy một thanh kiếm cực lớn, mũi kiếm đâm vào trong trái tim, thân kiếm chui vào trong lòng đất, bốn phía thân kiếm đều là đá núi cực lớn.

– Kiếm Môn sơn…

Chung Nhạc ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, lòng ngoài chấn động ra thì không còn gì cả, hắn lẩm bẩm:

– Trong lòng Kiếm Môn sơn lại có cất giấu một thanh kiếm…

Hắn áp chế những chấn động trong lòng, cúi đầu nhìn xuống thì lại khiếp sợ, bởi hắn thấy được dưới đáy bên dưới là những chiếc quan tài đen ngòm cao lớn tới trăm ngàn trượng dựng đứng ở đó.