Khói báo động bốc lên, giống như mãng xà không ngừng cuộn về phía trước, gió thổi không tiêu tan.

Đông Hoang, trên đường từ Cô Hà thành đến Hãm Không Thánh thành, từng cột khói công thẳng lên trời, đây là khói báo động định hướng, làm hoa tiêu cho đám Yêu tộc Luyện Khí Sĩ xác định phương hướng để hành quân.

Không trung, rất nhiều Yêu tộc Luyện Khí Sĩ hiện ra nguyên hình, vỗ cánh bay đi, đông đảo Yêu thú dọc theo khói báo động bay về phía Cô Hà thành, trên mặt đất, cũng có số lượng lớn Yêu thú dùng vạn để tính đang lao đi như điên.

Dưới chân Cô Hà thành, đã tụ tập một nhánh đại quân Yêu thú, số lượng còn đang tăng lên càng lúc càng nhanh.

Trong Cô Hà thành, tiếng kèn hiệu vang lên, trầm thấp, oanh động lồng ngực. Trước thành có đại yêu thú vung vẩy cờ xí, điều động trận hình dưới chân núi.

Trên thành lâu, Sư Bất Dịch đứng chắp tay, Cô Hồng Tử, Lãng Thanh Vân đứng ở bên cạnh hắn, còn có mấy vị Yêu tộc lão giả cũng đã có mặt tại đây.

- Đại Hoang, đã rối loạn, cơ hội chờ đợi đã lâu, nay rốt cuộc cũng tới.

Sư Bất Dịch nhìn về phía Đại Hoang xa xôi, thản nhiên nói:

- Đám Thần tộc, phí tâm cố sức đảo loạn Đại Hoang, khẳng định tử thương thảm trọng, còn Yêu tộc chúng ta thì không cần liều mạng như vậy. Ta chỉ cần yên lặng chờ đợi, đến thời điểm bọn họ đánh nhau đến chết đi sống lại, lưỡng bại câu thương, chúng ta mới xuất hiện thu lấy thành quả.

Cô Hồng Tử cười nói:

- Thánh thành chủ xác thực mưu tính sâu xa. Để cho bọn chúng ở chỗ đó sống mái với nhau, mà chúng ta thì dĩ dật đãi lao. Chỉ là, nếu Kiếm Môn đã có kết quả, khi đó chúng ta sẽ bị người thắng trận đối phó. Yêu tộc chúng ta liệu có thực lực cường đại như vậy không?

- Chúng ta là Đông Hoang cự phách, không chỉ có chút thực lực như đã biểu hiện ra bên ngoài, ta, Yên Vân Sinh, Tú Thiên Thần, đều là những tay cự phách. Nhưng trong Yêu tộc, còn có mấy vị chân nhân bất lộ tướng nữa.

Sư Bất Dịch mỉm cười nói:

- Biết pha trà không? Trà ngâm càng lâu. Lá trà chìm xuống càng nhiều, những lá trà nổi bên trên càng ít. Yêu tộc có lịch sử lâu đời, tựa như trà đã ngâm thật lâu, những lá trà nổi trên mặt nước là cho người ngoài xem, chìm xuống, mới là nội tình.

Trong lòng Cô Hồng Tử có cảm giác rợn cả tóc gáy. Quay đầu nhìn về mấy vị Yêu tộc lão giả, mấy vị lão giả này thật đáng sợ.

Hắn lấy lại bình tĩnh, thầm nghĩ:

- Lá trà ngâm lâu, sẽ không có mùi vị. Mấy cái lão quái vật này đã rất lâu rồi không xuất hiện, không cùng Luyện Khí Sĩ khác giao thủ, thực lực của bọn họ còn có thể phát huy được mấy thành?

Sư Bất Dịch mỉm cười nói:

- Thời điểm bọn họ lưỡng bại câu thương, chính là lúc Yêu tộc cự phách của chúng ta xông đến Kiếm Môn. Đem tất cả ngoại tộc, diệt trừ hết thảy, triệt để chiếm lấy Đại Hoang. Bất quá khiến cho ta kiêng kỵ, là lão quỷ Đại Tế Ti của Hiếu Mang Thần miếu. Không biết thực lực của hắn so với ta cao thấp thế nào. Hiếu Mang Thần tộc, cũng là trà đã ngâm lâu.

Lãng Thanh Vân đã sớm quay đầu lại quan sát mấy vị lão giả Yêu tộc, ánh mắt chớp động, cười nói:

- Sư tôn, nếu Kiếm Môn thắng thì tính sao đây?

- Như vậy thì thật tốt quá.

Sư Bất Dịch cười ha ha:

- Nếu là Kiếm Môn thắng. Bọn chúng sẽ chỉ còn tàn binh, càng dễ dàng diệt trừ. Hơn nữa Tây Hoang Nam Hoang đều bị bọn chúng đánh cho tàn phế, vô lực tranh chấp cùng Yêu tộc chúng ta! Phong Thường là lão hồ ly, những chuyện bình thường thế này, ta không tin y không có hậu bị.

Hắn nhìn về phía bốn vị Yêu tộc lão giả, mỉm cười nói:

- Hiếu Mang Thần tộc có Âm Tình Viên Khuyết, Yêu tộc ta có Thiên Huyền Địa Hoàng. Bốn vị tiền bối. Các vị đi trước một bước, đến phụ cận Đại Hoang Kiếm Môn chờ ta.

Bốn vị Yêu tộc lão giả yên lặng đi ra ngoài thành lâu, đạp không bay đi.

- Thánh thành chủ để cho bọn họ đi trước một bước, có bốn vị tiền bối, phần thắng của chúng ta xác thực cực cao. Chỉ là Lưu Hoàng Đảo Chủ cùng Cẩm Tú Đảo Chủ ở đâu?

Cô Hồng Tử buồn bực nói:

- Bọn họ cũng là cự phách, vì sao không xuất hiện?

- Bọn họ đang chờ ta bị thương, để chiếm lấy tiện nghi.

Sư Bất Dịch cười lạnh nói:

- Hai cái tên vô liêm sỉ đều tính toán thật hay, khi ta ra tay chiếm đoạt Đại Hoang, nếu như bị thương nặng, bọn chúng sẽ đánh ta rơi xuống ngựa, lúc ấy bọn chúng sẽ chính là Chúa tể của Đông Hoang cùng Đại Hoang! Không biết nhìn toàn cục, chỉ biết kéo Đông Hoang chúng ta đi xuống.

Lãng Thanh Vân nghi ngờ nói:

- Sư tôn vì sao bây giờ còn bất động? Người không đi đến Đại Hoang sao?

- Bởi vì bên trong chúng ta có kẻ phản bội.

Sư Bất Dịch đứng ở trung tâm cùng Cô Hồng Tử, lo lắng nói:

- Ta đang đợi kẻ phản xuất thủ với ta, ta đưa ra bốn vị Thiên Huyền Địa Hoàng lão giả là muốn cho y cơ hội đánh lén.

Cô Hồng Tử cùng Lãng Thanh Vân đều rợn cả tóc gáy, có chút khẩn trương, chỉ cảm thấy bản thân như đang ngồi ở bên cạnh con sư tử khổng lồ, cả người đều đứng ở dưới cái bóng to lớn của con sư tử đó.

Sư Bất Dịch cười nói:

- Các ngươi hình như đều trở nên rất khẩn trương đây. Ta cảm giác được hai người các ngươi mồ hôi đột nhiên vã ra, tim đập sai nửa nhịp, mặt của Thanh Vân đã nổi hẳn cả da gà. Cô Hồng Thành chủ mặc dù chưa nổi da gà, thế nhưng con ngươi rút nhỏ lại hai hào (2 mm). Hai người các ngươi, hiện tại trái tim đang bóp thật chặt, lượng máu cung ứng cho cơ thể tăng cao khiến da căng ra, đây chính là biểu hiện của khẩn trương, tùy thời có thể bạo phát ra.

Hắn thản nhiên nói:

- Ta ở nơi này, kẻ phản bội cũng có thể xuất thủ.

Lãng Thanh Vân cùng Cô Hồng Tử đều không nhúc nhích, Lãng Thanh Vân cười nói: