Hỏa Thánh Cung trong Hỏa Đô Thành, trong một tòa cung điện nguy nga, một vị lão bà đang ngồi uy nghiêm trên chính điện. Vị lão bà này chính là Cự bá của Hiếu Mang Thần Tộc, Hiếu Viên. Vừa rồi chính là nàng từ xa thôi động vầng minh nguyệt của chính mình, chiếu sáng đại địa, một đường phi hành mấy ngàn dặm, muốn đánh chết Chung Nhạc.
Vầng minh nguyệt kia nhìn giống như một vầng mặt trăng chân chính, nhưng thật ra lại là một tấm gương, gọi là Hạo Nguyệt Kính. Hạo Nguyệt Kính vừa được tế khởi, sẽ bành trướng lên, hóa thành một vầng trăng tròn, lúc thu hồi chỉ là một tấm gương bình thường. Hai gã Luyện Khí Sĩ Hiếu Mang Thần Tộc kia chỉ là cầm theo Hạo Nguyệt Kính chạy tới địa phương Chung Nhạc xuất hiện, thoáng thôi động Hạo Nguyệt Kính một cái mà thôi. Kẻ chủ chưởng Hạo Nguyệt Kính chân chính vẫn là nàng.
Đột nhiên, thân thể Hiếu Viên chợt chấn động một cái, lộ ra thần sắc không thể tin nổi. Cảm ứng giữa nàng với Hạo Nguyệt Kính vậy mà đã biến mất. Hạo Nguyệt Kính của nàng chính là Hồn binh do nàng dùng cả một đời thấm nhuần luyện chế, là do nàng thu thập Nguyệt Hạch tế luyện thành, cảm ứng giữa nàng với nó giống như là huyết nhục tương liên vậy.
Nguyệt Hạch trân quý tới mức nào, là tinh hạch của mặt trăng, là tinh hạch dựng dục Nguyệt Linh Nguyệt Thần. Vì nàng thân là Đại Tế ty Tây Phương Thần Miếu trong Tứ Phương Thần Miếu, cho nên mới được ban cho một khối Nguyệt Hạch. Cướp đi Hạo Nguyệt Kính từ trong tay nàng, chính là giống như dùng đao cắt thịt nàng vậy. Hơn nữa, đã thấm nhuần lâu như vậy, cho dù là cường hoành hơn nàng gấp mấy lần, chỉ sợ cũng không thể lau đi lạc ấn của nàng trong Hạo Nguyệt Kính.
Nhưng cảm ứng giữa nàng với Hạo Nguyệt Kính không ngờ thật sự thoáng cái đã biến mất, thậm chí nàng cũng không kịp làm ra bất cứ phản ứng gì.
- Hồn binh của ta!
Trong lòng Hiếu Viên phi thường phẫn nộ, đột nhiên bật đứng dậy, lao nhanh ra khỏi Hỏa Thánh Cung, bay thẳng tới địa phương Hạo Nguyệt Kính biến mất:
- Kẻ nào đã cướp đi Hồn binh của ta? Đúng rồi! Nhất định là tên Chung Sơn thị kia! Trước khi Hạo Nguyệt Kính biến mất, ta thông qua minh nguyệt mơ hồ nhìn thấy một ngọn đèn rách nát, nhất định là tên tiểu quỷ Chung Sơn thị kia phá rối! Trân bảo của lão thân, không phải là thứ mà ngươi có thể cướp đi. Muốn cướp đi, cầm tính mạng tới để đổi!
Một ngày sau, nàng đã tìm tới địa phương Hạo Nguyệt Kính mất tích. Lão bà này lập tức khom người xuống, hóa thành một con Bàn Ngao ba đầu, đỉnh đầu mọc đầy lông trắng, cúi đầu ngửi loạn trên mặt đất, sau đó phóng thẳng về phía trước, đi tới mảnh sơn cốc Chung Nhạc đã giao thủ với đám Luyện Khí Sĩ kia, cúi đầu ngửi ngửi, men theo tung tích của Chung Nhạc mà đi.
Nàng thân là Đại Tế ty Tây Phương Thần Miếu trong Tứ Phương Thần Miếu của Hiếu Mang Thần Tộc, mấy trăm năm qua vẫn là lần đầu tiên hóa thành nguyên hình làm ra hành vi xấu hổ như vậy, dùng cái mũi chính mình đi truy tung mùi vị của đối phương. Bất quá, vì để đoạt lại Hồn binh của chính mình, giết chết Chung Nhạc, nàng cũng không thể không làm như vậy.
Lúc này, Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi đã ra roi thúc ngựa không ngừng lên đường. Hai người cơ hồ là không chút cố kỵ toàn lực phóng chạy, hành tẩu suốt một ngày đằng đẳng, mệt mỏi tới cơ hồ không thể nhúc nhích, lúc này mới nhìn thấy chỗ giao tiếp giữa Đại Hoang và Nam Hoang.
Nhờ có Tả Tương Sinh và Điền Duyên Tông cứu giúp, bọn họ cũng không cần tiếp tục đi tuyến đường Tây Hoang nữa, lại chuyển hướng đi thẳng tới Đại Hoang. Lúc này, trước mặt bọn họ chính là góc Tây Nam giao tiếp giữa Đại Hoang với Nam Hoang. Nơi này không có biên quan, chỉ cần vượt qua ngọn sơn mạch phía trước, sẽ có thể tiến vào Đại Hoang.
- Rốt cuộc cũng trở lại Đại Hoang! Mấy ngày nay trốn chết thật sự quá gian khổ rồi. Bất quá, tới Đại Hoang sẽ có thể nghỉ ngơi một hồi, không cần phải lo lắng nữa…
Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hai người thiếu niên thiếu nữ đối diện nhìn nhau cười một tiếng, cùng nhau bay qua ngọn sơn mạch trước mặt, tiến vào Đại Hoang. Không bao lâu sau, một cỗ khí tức kinh khủng chợt từ phía sau truyền tới. Sắc mặt Khâu Cấm Nhi khẽ biến, nhưng Chung Nhạc đã lắc đầu, nói:
- Hiếu Viên căn bản không dám tiến vào Đại Hoang! Hiện tại là thời buổi rối loạn, nếu nàng dám tiến vào, Kiếm Môn tuyệt đối dám giết nàng! Dù sao, khi đó Trưởng lão Thủy Tử An chính là chết trong tay nàng và ba vị Cự bá khác!
Khâu Cấm Nhi thở phào một hơi, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy trên đỉnh một ngọn núi xa xa phía sau, một con Cự Ngao ba đầu toàn thân đen như mực, đỉnh đầu trắng xóa đang đứng ở nơi đó, ngửa mặt lên trời rống dài, phi thường phẫn nộ, nhưng cũng không dám xông vào Đại Hoang.
Hiếu Viên quả thật không dám tiến vào Đại Hoang. Nếu nàng dám tại thời điểm này tiến vào Đại Hoang, tất nhiên sẽ gặp phải đả kích kinh khủng nhất của Kiếm Môn. Dù sao Thủy Tử An chính là chết trong tay bốn người Âm Tình Viên Khuyết bọn họ.
Khâu Cấm Nhi nhìn thấy Hiếu Viên ở trên đỉnh núi kia cực kỳ hung ác nhìn về phía bọn họ, mấy lần muốn xông vào Đại Hoang, nhưng thủy chung cũng không dám thâm nhập, trong lòng không khỏi hiếu kỳ, hỏi:
- Sư ca, ngươi lấy đi thứ gì của nàng vậy? Vì sao ngay cả một vị Cự bá như nàng cũng muốn đuổi theo không buông?
- Tự nhiên là vầng minh nguyệt mà Hiếu Viên dùng để giết chúng ta kia. Bằng không, làm sao lại khiến cho nàng đau nhức tới như vậy?
Chung Nhạc lấy cây đèn đồng ra, mỉm cười nói:
- Trong cây đèn này của ta còn có một kiện bảo bối khác, uy năng viễn siêu vầng minh nguyệt kia của Hiếu Viên. Đoán chừng vầng minh nguyệt kia tiến vào không được bao lâu đã bị Thần uy của nó đánh tan rồi, không còn lại chút gì… Hửm?
Hắn mở nắp cây đèn ra, ghé đầu nhìn vào trong, khẽ di một tiếng. Chỉ thấy Thần Dực Đao vẫn như cũ phiêu phù trong dãy ngân hà, mà vầng minh nguyệt kia rơi xuống cách Thần Dực Đao không xa. Dưới Thần uy áp bách trầm trọng như vậy của Thần Dực Đao, vầng minh nguyệt này vậy mà lông tóc không tổn hao gì. Đây là chuyện cơ hồ không có khả năng phát sinh.
Thần uy của Thần Dực Đao trầm trọng tới mức nào? Hiếu Viên mặc dù là Cự bá, nhưng Hồn binh do nàng luyện chế vẫn xa xa không thể so sánh với Thánh khí của Côn Bằng Tộc. Trong suy nghĩ của Chung Nhạc, vầng minh nguyệt này nhất định sẽ bị đập nát. Nhưng hiện tại, không ngờ vầng minh nguyệt này lại không bị nửa điểm thương tổn nào.
- Tựa hồ không phải là vầng minh nguyệt, mà là một tấm gương!
Khâu Cấm Nhi cũng ghé đầu nhìn vào, tinh tế quan sát, kinh ngạc nói.
- Lúc ta thu nó vào, nó vẫn là một vầng minh nguyệt. Chẳng lẽ nó bị Thần uy áp bách tới mức móp méo… Tài liệu luyện chế kiện Hồn binh này có cổ quái…
Chung Nhạc cũng không biết chân diện mục của Hạo Nguyệt Kính, vừa mừng vừa sợ, mỉm cười nói:
- Ta vốn cho rằng nó sẽ bị Thần uy của Thần Dực Đao đập vụn, hiện tại xem ra tài liệu mà Hiếu Viên sử dụng luyện chế nó hơn phân nửa là cực kỳ bất phàm. Bất quá, dưới Thần uy nghiền ép của Thần Dực Đao, lạc ấn của Hiếu Viên hẳn là cũng đã bị Thần uy ma diệt rồi a? Nếu có thể lấy kiện bảo bối này ra, thoáng tế luyện một chút sẽ có thể sử dụng được. Bất quá, làm sao lấy nó ra cũng là một vấn đề lớn a…
Hắn không khỏi có chút sầu muộn. Có kiện Thần binh Thần Dực Đao đáng sợ này trong không gian dầu thắp của cây đèn đồng, tinh thần lực của hắn vừa tiến vào liền bị Thần uy ép cho nát bấy, muốn lấy vầng minh nguyệt kia ra thật sự có chút khó khăn.
- Dùng kim kiếm bằng vũ tiến vào, nói không chừng có thể khều tấm gương này ra a. Bất quá, hiện tại còn chưa biết lạc ấn của Hiếu Viên có phải đã bị Thần uy triệt để ma diệt hay chưa. Nếu còn chưa triệt để ma diệt, tấm gương này chỉ khẽ động một cái, sợ rằng sẽ có thể một kích tru diệt chúng ta. Vẫn là đợi thêm một đoạn thời gian nữa đi!
Chung Nhạc dẫn theo Khâu Cấm Nhi đi về phía sâu bên trong Đại Hoang. Trong lòng Khâu Cấm Nhi có chút nghi hoặc, bởi vì phương hướng Chung Nhạc tiến lên cũng không phải là phương hướng Kiếm Môn Sơn.
- Sư ca, chúng ta đang đi đâu vậy?
- Chung Sơn!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Bây giờ còn chưa tới cuối năm, nếu sớm trở lại Kiếm Môn, sợ rằng ta và ngươi đều sẽ bị cuốn vào trong trận tranh đấu này. Vẫn là đợi thêm một hai tháng nữa đã! Chúng ta tới quê nhà của ta ở lại một thời gian trước, đợi sắp tới ngày quyết chiến, lại trở về Kiếm Môn cũng không muộn!
- Bộ lạc Chung Sơn sao?