- Đế Phi Hoạ Phảng?

Chung Nhạc vội tăng tốc đuổi theo Khâu Cấm Nhi, chiếc Đế Phi Hoạ Phảng đó càng ngày càng gần, nhưng nó cũng không lớn, nhưng rất tinh xảo. Chỉ là, nhìn từ xa người ta có cảm giác âm trầm, tối tăm.

Khâu Cấm Nhi trong trạng thái say rượu, ý thức đã bị thần tửu khống chế, ngay cả nguyên thần cũng say mèm, may mà nàng loạng choạng nên tốc độ không nhanh. Chung Nhạc rất nhanh đã đuổi kịp, bế nàng lên.

Khâu Cấm Nhi cười khanh khách, đột nhiên ôm mặt Chung Nhạc hôn một cái.

- Sư muội, yên nào!

Chung Nhạc toàn thân căng cứng, theo bản năng cảm giác được một luồng khí tức nguy hiểm.

Chiếc Đế Phi Hoạ Phảng kia bay tới, trên tuyền lan toả đầy thần uy, vô số cỗ thi cốt có cái đứng trên mũi thuyền, người mặc kim giáp như đang bảo vệ Đế Phi.

- Đám mâu tặc to gan! Dám xúc phạm Đế Phi!

Tinh thần lực khủng khiếp ập tới, Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi cùng hự một tiếng, thức hải suýt nữa nổ tung, là do sự bùng phát tinh thần của bộ xương mặc kim giáp trên Đế Phi Hoạ Phảng!

Khâu Cấm Nhi bị xung kích đến ngất đi, Chung Nhạc quan tưởng Toại Hoàng, cố gắng trấn áp xung động trong thức hải, định rút lui thì thấy trên Đế Phi Hoạ Phảng thò ra một bàn tay xương khổng lồ, tóm về phía họ.

Bàn tay khổng lồ này khiến người ta phải tuyệt vọng, trong phạm vi thần uy bao phủ, nhục thân của Chung Nhạc bị gắn chặt trên mặt nước, không thể động đậy được dù chỉ một chút.

- Quả nhiên uống rượu là hỏng chuyện!

Chung Nhạc khó khăn điều khiển Bằng Vũ Kim Kiếm chém xuống bàn tay xương khổng lồ, hô hoán Tân Hoả trong thức hải:

- Tân Hoả, giờ phải làm sao?

Tân Hoả sắc mặt nặng nề, trầm giọng nói:

- Giờ chỉ còn cách tế cái đèn đồng của ta lên, thích phóng Thần Dực Đao, nhưng có thoát được không thì ta cũng không dám chắc…

Đột nhiên trên con thuyền kia phát ra một luồng dao động tinh thần bí ẩn:

- Kim Loan Vệ, dừng lại! Đây là đồng tộc đồng bào của ai gia, không được hỗn xược. Ngươi mời họ lên đây!

Bàn tay xương xẩu nhanh chóng thu về, một dải lụa đỏ trải dài từ trên thuyền xuống dưới chân Chung Nhạc. Các bộ xương mặc kim giáp đi xuống đứng nghiêm trang hai bên dải lụa đỏ, cúi người hô vang:

- Mời quý khách lên thuyền!

- Đồng tộc đồng bào?

Chung Nhạc kinh ngạc, định thần lại, lấy can đảm bế Khâu Cấm Nhi đi về phía Đế Phi Hoạ Phảng.

- Lẽ nào Đế Phi là nhân tộc? Nếu không tại sao nói ta là đồng tộc đồng bào? Còn nữa, những bộ xương này có lẽ đều đã chết, ít nhất cũng phải năm vạn năm rồi, sao lại như có hồn phách ý thức như vậy?

Hắn đặt chân lên dải lụa, nhìn hai hàng xương kim giáp, từ bộ kim giáp và cách ăn mặc thì có lẽ trước kia họ đều là nữ tử, đều là thần minh!

Thần uy của bộ xương ngập trời, dù là thần uy của một ngón tay cũng đủ đè nát nhục thân, cho dù những bộ xương này không động thủ, chỉ đứng bên cạnh cũng đủ lấy mạng hắn!

Vì thế vừa rồi ngay cả Tân Hỏa cũng không chắc chắn có thể thoát chết.

Nhưng may là những bộ xương này dường như vì hắn là đồng tộc của Đế Phi mà chủ động áp chế thần uy để không gây thương thế gì tới Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi.

Chung Nhạc bước lên thuyền, thần uy kích thích khiến da nổi đầy mụn cóc. Thần uy của chiếc Đế Phi Họa Phảng này lại càng mạnh, lúc này cũng bị một luồng năng lượng áp chế.

- Giờ cho dù có chạy cũng không thoát, chỉ cần thần uy của con thuyền này phóng ra là có thể khiến nhục thân ta tan tành, nguyên thần vỡ vụn rồi.

Hắn nghĩ tới đây thì tâm cảnh lại có phần thả lỏng. Trên thuyền là một tòa lầu điêu khắc hình long phượng. Chung Nhạc bế Khâu Cấm Nhi đi lên lầu, ngẩng lên thì thấy tòa lầu trang nhã phi phàm, mọi thứ đều thể hiện sự xa hoa khí phái của đế hoàng. Chuông, đỉnh, đàn, hương lô kỷ án bình phong, cầm kỳ thi họa cái gì cũng có.

Nhưng điều khiến người ta lạnh gáy chính là đập vào mắt toàn là xương cốt!

Các bộ xương trắng đứng trong tòa lầu, lụa trắng toát lướt qua mặt các bộ xương, khóe mắt Chung Nhạc co giật, ngẩng lên nhìn về phía trước thì thấy một giai nhân xương trắng ngồi đó, đầu đội mũ phượng, y sam vẽ phượng, cổ áo thêu hình mặt trăng, các bộ xương khác đứng hầu một bên. Giai nhân xương trắng này có lẽ chính là Đế Phi!

Chung Nhạc thót tim, thấy nửa người Đế Phi là xương của người, phía dưới lại là xương rắn!

Hơn nữa, mi tâm Đế Phi cũng có hốc của con mắt thần nhãn thứ ba!

- Phục Hy thần tộc! Đế Phi là Phục Hy thần tộc!

Chung Nhạc có chút sợ hãi. Giai nhân xương trắng trên kia chầm chậm đứng dậy, đột nhiên không gian trước mắt Chung Nhạc lướt đi, giống như thời gian quay ngược lại. Mọi thứ trong tòa lâu trở nên mới mẻ, những bộ xương kia không còn là xương trắng nữa mà là những giai nhân thần nữ, có da thịt, có linh hồn, mỗi người đều có dung mạo tuấn mỹ.

Đế Phi dường như cũng như sống lại, trở thành một con người sống trước mặt hắn, có dung nhan mỹ lệ vô song, một nụ cười cũng có thể khiến người ta mê đắm.

- Sau khi chết hàng vạn năm, thật hiếm có gặp được đồng tộc đồng ào, không cần phải câu nệ, mời ngồi!

Đế Phi cười, khẽ bước tới ngồi xuống bên cạnh án kỷ, nói:

- Thời gian đuổi đi thanh xuân, đã chôn mấy đời Đế Hoàng rồi? Tiểu ca nhi, tộc ta đã rơi vào bước đường này rồi sao? Huyết mạch của ngươi thấp kém, người thừa kế vĩ đại lại vẫn chọn ngươi, có thể thấy huyết mạch của tộc ta đã suy tàn rồi.

Thần nữ bên cạnh đem ghế tới, rồi có thần nữa rót trà cho Chung Nhạc, cũng rót cho cả Khâu Cấm Nhi.

Chung Nhạc đặt Khâu Cấm Nhi xuống ghế, hắn cũng ngồi xuống, cảm ơn rồi nói:

- Giờ thần tộc suy tàn, ta không biết nơi khác ở ngoài tổ tinh còn có Phục Hy thần tộc hay không. Tân Hỏa tiền bối cũng chưa chọn ta làm người thừa kế. Nghe nói ở Tử Vi Thần Đình còn có Thần Hy thần tộc thuần huyết.

Tân Hỏa từ trong thức hải của hắn xuất hiện, tò mò nhìn vị Đế Phi kia:

- Ngươi đã nghe nói đến ta sao?

- Đương nhiên.

Đế Phi ra ý mời Chung Nhạc uống trà, nói:

- Thời kỳ đầu Hỏa Kỷ đã có người thừa kế, truyền qua các đời đã có hai kỷ nguyên Tân Hỏa. Đương nhiên là ta biết. Chỉ là, ngươi muốn tới Tử Vi Thần Đình tìm Phục Hy thần tộc thuần huyết thì e là sẽ phải thất vọng rồi. Ngươi sẽ không tìm được người cần tìm ở Tử Vi Thần Đình.

Tân Hỏa thất vọng, nói:

- Truyền thừa của ta nhất định phải truyền cho Phục Hy thần tộc thuần huyết. Phải tới Tử Vi Thần Đình một chuyến xem sao.

Đế Phi nói đầy thâm ý:

- Ngươi tới đó mới biết không phải người cần tìm, không bằng trân trọng trước mắt.

Ngọn lửa nhỏ lập lòe:

- Ngươi có biết rốt cuộc đã xảy ra biến ịcố gì khiến Phục Hy thần tộc suy tàn như vậy không?

Đế Phi lắc đầu:

- Trước khi ta chết biến cố đã xảy ra rồi. Sau khi ta chết thì mọi thứ mới kết thúc. Thần tộc ta suy tàn là tất nhiên, rất nhiều việc ta không thể cho ngươi biết. Biết nhiều sẽ càng nguy hiểm cho các ngươi. Giờ các ngươi vẫn còn yếu, chạm tới một chút chân tướng mà đã dẫn tới đại họa. Các ngươi chỉ có thể tự tìm đáp án. Các ngươi nhìn đi!

Nàng ta tay khẽ miết lên chén trà, chén trà tựa tấm gương, từ miệng cốc xuất hiện các quầng sáng khổng lồ, bên trong là một cự nhân. Quầng sáng chậm rãi chuyển động, mỗi quầng sáng đều tác động tới mặt trời, các vì sao xung quanh. Sáu quầng sáng khuấy động tinh hà, vô cùng hoành tráng.

- Đây chính là Lục Đạo Giới nơi có tổ tinh. Vũ trụ hiện giờ đã không còn phải vũ trụ thời Hỏa Kỷ Toại Hoàng nữa rồi, cũng không phải thời Địa Kỷ Phục Hy. Vũ trụ hiện nay được chia làm ba nghìn tòa Lục Đạo Giới. Lục Đạo Giới có tổ tinh vốn dĩ xếp hạng đầu, phu quân ta được gọi là Luân Hồi Đại Thánh Đế, phụ trách thống soái tổ tinh Lục Đạo Giới. Nhưng sáu vòng luân hồi của tổ tinh Lục Đạo Giới bị phá hỏng, chỉ còn năm đạo, tổ tinh liền bị đá ra khỏi ba nghìn Lục Đạo Giới, trở thành phế tinh.

Miệng cốc bốc hơi nóng, nhấn chìm Lục Đạo Giới đáng sợ đó. Ánh mắt Đế Phi lay động, hạ giọng nói:

- Trước kia phồn hoa thịnh thế. Sáu vòng luân hồi của Lục Đạo Giới bị phá mất mọt, Phục Hy thần tộc suy bại là đã định sẵn…

Chung Nhạc không kìm được hỏi:

- Ai đã phá hỏng sáu vòng luân hồi? Luyện khí sĩ hiện giờ có thể tu thành vòng thứ sáu không?

- Vòng thứ sáu ở ngay trong linh hồn, tại sao lại không thể tu?

Ánh mắt Đế Phi tối lại:

- Còn ai đã phá hoại sáu vòng luân hồi… uống trà rồi các ngươi đi đi.

Chung Nhạc đang định truy hỏi thì đột nhiên thấy tòa lầu tối sầm lại, vải trắng bay qua mặt Đế Phi. Vải trắng bay qua, đối diện Chung Nhạc là giai nhân xương trắng mũ phượng, không hề động đậy.

Hắn nhìn quanh, thấy các thần nữ vừa rồi cũng đã biến lại thành xương trắng.

Con thuyền mất đi màu sắc tươi sáng, trở nên thê lương quỷ dị, giống như vừa rồi hắn gặp Đế Phi chỉ là một giấc mơ vậy.

Trên án kỷ trước mặt hắn vẫn còn hai chiếc cốc trà. Nước trà vẫn bốc hơi nóng.

- Đây không phải mơ, là Đế Phi hiển hóa, chỉ điểm cho đồng tộc là ta. Có lẽ trước khi chết Đế Phi còn lưu luyến tộc nhân, đau đáu về thần tộc đã biến thành chấp niệm khó tan…

Chung Nhạc có cảm giác bi thương, bất giác gương mặt hơi ướt, quệt tay thì bên má không biết từ khi nào đã nhỏ lệ.

- Vinh quang của đời trước chiếu sáng hằng cổ, tại sao lại tiêu tan, tại sao chủng tộc huy hoàng nhất lại suy bại…

Chung Nhạc nâng cốc kính trà bộ xương phía đối diện, một ngụm uống cạn.

Nước trà xuống bụng, Chung Nhạc lập tức cảm nhận được tửu tính bị nước trà triệt tiêu, nhưng linh lực càng ngày càng mạnh, hội tụ trong thức hải của hắn. Thần nhạc trong thức hải kêu tinh tang thần khúc, dẫn người ngộ đạo.

Thần khúc vang lên như có tuyệt sắc giai nhân đang hát, trần thuật lịch sử cổ xưa của thần triều bị thời gian vùi lấp.

- Cốc trà này rất có ích cho tu hành của ngươi!

Tân Hỏa kinh ngạc.

Khâu Cấm Nhi vẫn đang ngủ, Chung Nhạc khẽ mở miệng của nàng rót trà vào. Một lúc sau Khâu Cấm Nhi tỉnh lại, mơ màng nhìn quanh, lẩm nhẩm:

- Sư huynh, chúng ta đang ở đâu đây? Ta mơ ta uống rượu, thấy một tỷ tỷ xinh đẹp, nói rất nhiều chuyện. Vị tỷ tỷ ấy còn truyền thụ cho ta một môn công pháp, gọi là Nữ Oa Quan Tưởng Đồ, giờ mới biết thì ra là mơ… Ủa, trong đầu ta có một quyển công pháp thật!

Chung Nhạc đứng dậy:

- Sư muội, chúng ta đi thôi, đừng làm phiền tiên nhân!

Khâu Cấm Nhi nửa hiểu nửa không, Chung Nhạc cúi chào giai nhân xương trắng, nàng cũng cúi người rồi theo Chung Nhạc ra khỏi tòa lâu, xuống khỏi Đế Phi Họa Phảng.

Con thuyền từ từ bơi đi, biến mất trên mặt nước mênh mông. Chung Nhạc biết vị tuyệt thế nữ tử kia có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, nàng giống như đã được chôn vùi vĩnh viễn trong thời không.