- Nguy rồi, tên này có thể phá vỡ linh quang!
Trường Sinh Đế kinh hãi, vội cưỡi linh quang bỏ chạy, kêu lên:
- Đại Toại, ngươi có bản linh thì đừng có chết trong tay kẻ khác, sau này ta hoàn toàn trở thành linh căn sẽ giao đấu với ngươi một trận!
Tay còn lại của Đại Toại tóm về phía trước, túm lấy đuôi của đạo linh quang kia. Trường Sinh Đế nghiến răng, tráng sĩ chặt đuôi, nhẫn tâm cắt đứt đoạn linh quang mà Đại Toại tóm được, lao đi.
Đại Toại cầm đoạn đuôi bị đứt, định thần lại nhìn thì thấy đoạn đuôi biến thành mấy chục cây thánh dược, rất bất phàm.
- Trường Sinh, ngươi tưởng thoát được bàn tay ta sao? Họa Bích, hắn ở đâu?
Đại Toại tế Họa Bích Ba Hoa lên hỏi.
Trên họa bích hiện lên tung tích của Trường Sinh Đế, Đại Toại mỉm cười, từ tốn đuổi theo.
Nhưng lúc này đột nhiên một luồng khí tức hùng hồn truyền tới, Đại Toại sắc mặt đại biến, vội nhìn về hướng khí tức, kinh ngạc kêu lên thất thanh:
- Thiên, ngươi đã gây nghiệt lớn thật!
Đó là hướng Càn Thành, đột nhiên bay lên một cái đầu khổng lồ, càng ngày càng cao, khí tức hùng hồn đó chính là phát ra từ cái đầu đó!
Cái đầu đó dù là nhìn từ hướng nào thì cũng đều là mặt trước, không thấy gáy đâu cả.
Đầu của Đại Tư Mệnh.
Cái đầu đó được tế lên, Đại Toại liền biết Càn Thành sắp nguy rồi. Vô số thần ma trong Càn Thành lập tức bắt đầu già đi rồi thối rữa, nhiều thần ma còn đứng mà ngay lập tức đã thành bộ xương khô!
Những Tạo Vật, Đế Quân, và Đại Đế tu vi cao thâm ào ào bỏ chạy ra ngoài thành, trên đường bỏ chạy đại đạo đã tan rã, nhục thân rữa ra, nguyên thần già chết, biến thành những bộ xương đang chạy!
Đại Toại không nhẫn tâm nhìn, định thu ánh mắt về thì đột nhiên thấy mấy vị đại đế khênh một quả cầu thịt khổng lồ chạy về phía đầu của Đại Tư Mệnh. Trong số đó có một người là con của Thái Hoàng, tên Cú Cương, vừa chạy vừa cắt thịt của quả cầu thịt đó nhét vào mồm. Các đại đế khác cũng vậy, điên cuồng ăn.
Quả cầu thịt đó vẫn đang kêu thảm thiết, tiếng kêu đau như xé gan xé phổi, cổ họng khỏe đến bất ngờ.
Nhưng kỳ lạ là quả cầu thịt đó bị ăn hết miếng này tới miếng khác nhưng thịt không hề ít đi miếng nào, và dường như nó có thể chống lại uy lực của đầu Đại Tư Mệnh!
Đại Toại sững người:
- Quả cầu thịt kỳ lạ thật… Ta từng nghe nói tới nó, hình như là Thái Tuế Thần Vương, kẻ mà không ai đánh chết được! Hình như là Thái Hoàng hạ lệnh coi Thái Tuế Thần Vương là lương thực cho quân lính phái tới tiền tuyến, cho tướng sĩ ăn thịt Thái Tuế Thần Vương… Hắn kêu nghe thảm quá! Tên hỗn đạn Cú Cương này không tranh thủ bỏ chạy còn định làm gì?
Cú Cương dẫn mấy vị đại đế rất nhanh đã tới phía dưới cái đầu của Đại Tư Mệnh, đột nhiên ném quả cầu thịt về phía đầu Đại Tư Mệnh. Huyết nhục của Thái Tuế Thần Vương nhu động, vù một tiếng bọc lấy đầu Đại Tư Mệnh, che kín mít, lập tức chặn đứng hoàn toàn uy năng đại đạo của Đại Tư Mệnh!
Thiên cũng hoàn toàn không ngờ tới việc này, không khỏi sững người, vội định gọi đầu Đại Tư Mệnh về nhưng làm thế nào cũng không cảm ứng được. Cú Cương và mấy đại đế khiêng quả cầu thịt quay người chạy, ngay cả Càn Thành cũng không cần nữa, ra khỏi thành là cắm đầu chạy.
Thiên sững người, mãi hồi lâu mới sực tỉnh, hỏi:
- Tên đó là con thứ mấy của Thái Hoàng?
Phong Vô Kỵ cúi người:
- Sư tôn, đó là lão tứ của nhà Thái Hoàng, Mộc Linh Thể, tên là Cú Cương.
- Cú Cương… tên khốn kiếp, tự nhiên lấy mất cái đầu Đại Tư Mệnh của ta!
Thiên không khỏi động nộ, quát lên:
- Khốn kiếp! Đúng là khốn kiếp, vô pháp vô thiên!
Phong Vô Kỵ không dám nói gì, trong bụng cũng thấy quái dị, đầu của Đại Tư Mệnh lợi hại thế nào chứ? Uy năng của nó còn trên cả nhục thân của Thần Ma Tà tam đại Thần Vương, nhưng lại bị Cú Cương dùng một quả cầu thịt khắc chế và cướp đi mất.
Đại Toại thấy bọn Cú Cương chạy về phía mình, chắc là định tới Khôn Thành ở gần đây nhất. Còn Trường Sinh Đế đã tới bên cạnh Thiên, Đại Toại đang định lao tới thì đột nhiên Hỗn Độn Hải trong lòng bàn tay hắn nổi sóng, hắn giật mình, vội dừng bước:
- Tứ Diện Thần tới rồi?
Không chỉ có Tứ Diện Thần mà còn có Luân Hồi Thánh Vương. Rồi trên không trung có đạo âm bao trùm, đạo quang chiếu xuống, Khởi Nguyên Đạo Thần cũng tới đây.
Thiên dẫn theo Hách Liên Khuê Ngọc và đông đảo đại đế ra đón, mời Tứ Diện Thần, Khởi Nguyên Đạo Thần và Luân Hồi Thánh Vương ngồi xuống.
- Nguy rồi, sáu mươi tư thần thành không chống đỡ được rồi.
Đại Toại thở dài, đột nhiên đạo âm vang lên, Lôi Trạch Cổ Thần, Hậu Thổ nương nương, Hoa Tư nương nương và Tướng Vương cùng tới Càn Thành, đối diện với bọn Tứ Diện Thần từ xa.
Bọn Cú Cương vừa tới gần Đại Toại, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị bàn tay Đại Toại nhấc lên, mấy người đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Đại Toại đưa mọi người vào trong Càn Thành, thi lễ với Lôi Trạch, Hoa Tư rồi xuống, thả bọn Cú Cương xuống, hắn cười:
- Thái tử điện hạ thật nhanh trí, cướp được cả đầu Đại Tư Mệnh từ tay Thiên.
Bọn Cú Cương thì không mừng gì lắm, lắc đầu:
- Đáng tiếc thủ quân của Càn Thành chỉ còn lại vài người bọn ta.
Thủ quân trong Càn Thành đều đã chết cả, chỉ còn lại bọn họ. Uy năng của đầu Đại Tư Mệnh quả thực quá hung hãn, nếu không phải họ tế Thái Tuế Thần Vương thì chắc cũng đã thân tử đạo tiêu!
- Trận chiến hiện giờ các ngươi không thể đối phó được nữa rồi.
Lôi Trạch Cổ Thần nói:
- Các ngươi lui xuống đi.
Cú Cương Đế lắc đầu:
- Vân Tướng còn chưa hạ lệnh lui binh.
Lôi Trạch Cổ Thần chau mày: