Nếu kẻ đang tọa trấn trên Lăng Tiêu Bảo Điện là Thái Hoàng mà không phải là Dịch tiên sinh, vậy bọn đạo chích trong thiên hạ, kẻ nào dám thò đầu ra?
Mặc Ẩn sao sẽ bị bức phải hao hết tiềm năng, hao tổn Nguyên thần, hao tổn nhục thân đến chết?
Còn có Càn Đô, còn có Thiên Cơ, còn có Thiên Huyền, còn có vô số sinh mệnh vì cái Hoàng Triều này đã chết trong chiến tranh? Tất cả những chuyện này cũng đều sẽ không xảy ra.
Đáng tiếc! Thái Hoàng vẫn là không cách nào lộ diện, không thể lộ diện.
- Bệ hạ, lạc ấn Hỗn Độn và Đạo quang Đạo Giới như thế nào rồi?
Vân Quyển Thư ân cần nói:
- Bệ hạ không cần phân thần! Chỉ cần Bệ hạ giải quyết được hai cái tai họa ngầm này, vậy đại cục liền đã định. Bệ hạ cần thời gian bao lâu?
Dịch tiên sinh suy tư trong chốc lát, nói:
- Chân thân ta đang sử dụng thủ đoạn Bát Đạo Luân Hồi, thử thông qua thủ đoạn Luân Hồi đưa lạc ấn Hỗn Độn tới thời khắc nào đó trong tương lai. Nếu có thể làm được một bước này, vậy lạc ấn Hỗn Độn sẽ không bạo phát, tranh thủ cho ta một đoạn thời gian!
Lạc ấn Hỗn Độn hoàn toàn không thể giải. Chung Nhạc đã làm trái Khế ước Hỗn Độn, sẽ phải bị lạc ấn Hỗn Độn dằn vặt. Hắn nỗ lực dùng Bát Đạo Luân Hồi đưa lạc ấn tới tương lai, để cho nó trong tương lai bạo phát. Đây chỉ là một biện pháp tạm thời, không thể triệt triệt để để giải quyết cái tai họa ngầm này.
Lúc đó Đại Tư Mệnh làm trái Khế ước Hỗn Độn, khi còn sống còn có thể trấn áp lạc ấn Hỗn Độn, nhưng sau khi chết, ngay cả thi thể cũng bị Hỗn Độn đồng hóa, có thể thấy được sự lợi hại của lạc ấn Hỗn Độn.
- Đợi tới tương lai, Khế ước Hỗn Độn bạo phát, nếu khi đó nhục thân của ta càng tiến thêm một bước, siêu việt Đại Tư Mệnh, sẽ có thể hoàn toàn bỏ qua khế ước!
Dịch tiên sinh nói:
- Lâu thì trăm năm, ngắn thì một hai năm, ta sẽ có thể đưa lạc ấn Hỗn Độn trong cơ thể của ta tới tương lai. Nhưng đáng sợ nhất, vẫn là Đạo quang Đạo Giới…
Tinh thần Vân Quyển Thư khẽ chấn động một cái, nói:
- Bệ hạ đối phó Đạo quang Đạo Giới, cần thời gian bao lâu?
Dịch tiên sinh thoáng do dự một chút, nói:
- Đạo quang Đạo Giới, ngươi không cần lo lắng! Trẫm có thể phong ấn nó trong Bát Đạo Luân Hồi, khiến cho nó không thể đột phá được Luân Hồi!
Vân Quyển Thư khẽ nhíu mày, trong lòng vẫn có chút bất an. Đạo quang Đạo Giới thật sự quá lợi hại, hiển nhiên Chung Nhạc cũng không có thủ đoạn đối phó đạo Đạo quang đã giết chết Đại Tư Mệnh này.
- Bệ hạ yên tâm tu luyện, thần nắm chắc có thể ngăn cản Thiên và Hách Liên Khuê Ngọc một trăm năm, không cho bọn họ bước vào sáu mươi bốn Thần thành nửa bước! Thần còn cần điều động Luân Hồi Thiên Cầu, chủ chưởng sáu mươi bốn tòa Thần thành, cũng không quấy rầy Bệ hạ nữa!
Vân Quyển Thư cáo từ rời đi, lập tức đi tới Thánh địa Hoa Tư bên cạnh Thiên Đình, mời Hoa Tư nương nương và Hậu Thổ nương nương tới, lại sai người đi mời Lôi Trạch Cổ Thần và Đại Toại tới. Cũng không bao lâu sau, Lôi Trạch và Đại Toại đã tới.
Vân Quyển Thư thi lễ với đám người, nói:
- Hoàng Triều nguy hiểm rồi!
Trong lòng Hoa Tư, Hậu Thổ, Lôi Trạch và Đại Toại nhất tề thất kinh. Vân Quyển Thư tiếp tục nói:
- Bệ hạ vẫn chưa có biện pháp đối phó lạc ấn Hỗn Độn, dự định phong ấn lạc ấn Hỗn Độn tới tương lai. Mà Bệ hạ cũng không thể ứng phó được Đạo quang Đạo Giới, dự định sau khi phong ấn lạc ấn Hỗn Độn tới tương lai, trước thời hạn xuất quan, quyết đấu với cường địch. Như vậy, chỉ sợ phần thắng của Bệ hạ cực nhỏ!
Bốn vị tồn tại cổ lão liếc nhìn nhau một cái, Lôi Trạch Cổ Thần nói:
- Xin Vân tướng cứ việc phân phó!
Vân Quyển Thư nói:
- Thiên không có khả năng phá được Vũ trụ Thiên đồ của ta! Bất quá, phá giải Thiên đồ, không chỉ có một mình Thiên. Đám người Tứ Diện Thần, Khởi Nguyên Đạo Thần nói không chừng cũng sẽ lộ diện. Nếu Hắc Bạch Nhị Đế lộ diện, sợ rằng sáu mươi bốn tòa Thần thành không ngăn cản được bao nhiêu năm. Bởi vậy ta không thể không mời các vị Lão tổ tông xuất sơn. Trận chiến này cực kỳ hung hiểm, Quyển Thư chỉ sợ các vị Lão tổ tông cũng sẽ đối mặt với đại kiếp nạn, cho nên…
Hậu Thổ nương nương mỉm cười ôn hòa, nói:
- Vân tướng là lo lắng cho tính mạng của chúng ta a? Điểm này ngươi không cần lo lắng! Lôi Trạch đạo huynh chưởng quản Linh căn Tiên Thiên Quả Thụ, tỷ muội chúng ta chưởng quản Linh căn Tử Trúc, Đại Toại chưởng quản Linh căn Phù Tang Thần Thụ và Bỉ Ngạn Hoa, tổng cộng bốn gốc Linh căn, còn có thể không đối phó được đám người Khởi Nguyên sao?
Hoa Tư nương nương nói:
- Vân tướng không cần có gánh nặng trong lòng, cứ việc mệnh lệnh chúng ta, chúng ta nghe theo điều khiển của ngươi!
Đại Toại trầm giọng nói:
- Hai mươi vị Thánh Đế dưới trướng ta nhập mộng, mở ra Hư Không Giới, tiếp dẫn Linh của Thần Ma tử nạn bên ta, trước bảo lưu căn cơ cho Hoàng Triều. Mà ta chưởng quản Phù Tang Thần Thụ, cũng có thể đánh một trận. Về phần các vị Toại Hoàng, cũng đều rất mong đợi có thể đại chiến một trận, đại phát quang huy trong thời thịnh thế này!
Vân Quyển Thư quỳ hai gối xuống, tầng tầng dập đầu với bốn vị tồn tại cổ lão, nức nở nói:
- Đa tạ các vị Lão tổ! Thân là hậu đại, lại khiến cho Lão tổ tông không tiếc dùng thân mạo hiểm, Quyển Thư đáng chết! Nhưng lại không thể không làm!
Đại Toại đỡ hắn đứng dậy, mỉm cười nói:
- Ngươi chỉ biết là khiến cho tổ tông mạo hiểm, lương tâm hỗ thẹn, tự trách tự hối, lại không biết kẻ làm phụ mẫu tổ tông nhìn thấy con cháu hậu đại của chính mình liều mạng phấn đấu, trong lòng đau đớn tới mức nào?
Lôi Trạch mỉm cười, nói:
- Vân tướng, nếu có người ở trước mặt ngươi đánh giết con cháu của ngươi, ngươi sẽ khoanh tay đứng nhìn sao? Bất luận là Nhân Tộc hay là Phục Hy, hoặc là Yểm Tư, đều là con cháu hậu đại của ta, đánh bọn họ chính là đánh ta, ta sẽ liều mạng với bọn họ!
- Huống hồ trận chiến này còn có thể định tương lai!
Hoa Tư nương nương mỉm cười, nói:
- Nếu có thể tranh thủ được một tương lai càng tốt hơn, như vậy cho dù chúng ta có chút tử thương, cũng là đáng giá!