Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2301: Cái chết của Mẫu Hoàng (2)

Nhưng đúng lúc này, bốn mươi chín Thiên Đạo Đồ của Thiên đột nhiên bay ra bốn phía. Đám khuôn mặt trên thiên không kia nhanh chóng đi xa, toàn thể Vũ trụ Thiên đạo trong khoảnh khắc giống như vô số bánh răng hỗn loạn, loạn thành một đoàn.

- Tư Mệnh nương nương!

Đám khuôn mặt hỗn loạn và Thiên Đạo Đồ băng loạn kia đột nhiên mạnh mẽ thu hồi, biến thành một gã nam tử không có khuôn mặt, trên mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, khuôn mặt xoay chuyển nhìn về phía Tư Mệnh nương nương:

- Tư Mệnh, bằng vào ngươi cũng dám đối nghịch với ta? Cho dù là Lôi Trạch, Hoa Tư, nhìn thấy ta cũng phải lễ kính ba phần! Ngươi bất quá chỉ là một người đã chết, bị Thái Hoàng biến thành tồn tại giữa sinh và tử. Ngươi có thủ đoạn gì, cũng muốn cướp đi Càn Đô từ trong tay ta?

Sắc mặt Tư Mệnh nương nương bất biến, xoay chuyển Vãng Sinh Luân trước mặt. Kiện Trọng khí trời sinh này chính là do Đại đạo Vãng Sinh biến thành, ẩn chứa uy năng vô biên. Trải qua nàng tế khởi, thiên địa khu Luân Hồi thứ bảy nhất thời vặn vẹo, năng lượng kinh khủng bị nàng điều động. Vãng Sinh Luân ầm ầm chấn động, một đạo quang mang bắn thẳng về phía thiên không.

Thiên cười lạnh một tiếng, lao thẳng về phía nàng:

- Thiên đạo mạnh hơn Luân Hồi! Đại đạo Vãng Sinh của ngươi bất quá chỉ là một bộ phận của Đại đạo Luân Hồi mà thôi. Bằng thủ đoạn mèo ba chân của ngươi, cũng muốn tranh phong với ta sao? Nằm mơ!

Ầm ầm!

Hắn nghênh đón đạo hồng quang do Vãng Sinh Luân bắn ra, giống như đón gió lướt sóng, chống đỡ đạo hồng quang giết về phía Tư Mệnh nương nương. Bốn mươi chín Thiên Đạo Đồ liên tục mở ra, chấn cho Vãng Sinh Luân lay động bất ổn.

Tư Mệnh nương nương đột nhiên lui về phía sau. Thân hình của nàng mặc dù đang lui về phía sau, khoảng cách càng xa, hẳn là nên càng lúc càng nhỏ. Nhưng cổ quái chính là, thời điểm nàng lui về phía sau, thân thể ngược lại càng lúc càng lớn, càng lúc càng vĩ ngạn, giống như một vị Thiên mẫu cao cao tại thượng vậy.

Vãng Sinh Luân to lớn khôn cùng ở trước mặt nàng đã biến thành một tấm gương nho nhỏ, mà Thiên đang phóng tới lại đã biến thành một điểm tinh tế bay thẳng về phía tấm gương kia.

- Thái Hoàng Bệ hạ cũng không phải biến ta thành tồn tại giữa sinh và tử, mà là khiến ta dung nhập làm một thể với khu Luân Hồi thứ bảy!

Sắc mặt Tư Mệnh nương nương buồn bã, vươn tay trảo một cái. Khu Luân Hồi thứ bảy ầm ầm chấn động, một đạo linh quang như đằng xuất hiện trong tay nàng, ba một tiếng quất bay Thiên.

- Thiên, ngươi thật sự rất cường hoành! Bất quá, ở trong khu Luân Hồi thứ bảy, ta chính là vô địch, không có bất kỳ nhược điểm nào!

Ba!

Đạo linh quang kia một lần nữa quất tới. Thân thể gã Thần Nhân không có khuôn mặt kia đột nhiên chấn động, biến thành Thiên Ấn, nghênh đón đạo linh quang kia, lại bị đạo linh quang kia một lần nữa quất bay.

- Thiên Ngục!

Gã Thần Nhân không có khuôn mặt kia quát lớn một tiếng, đột nhiên biến thành Thiên Ngục, lại là một vòng xoáy giống như long quyển phong thật lớn, phía dưới nhọn, phía trên lại cực lớn.

Đạo linh quang kia quất tới, nhất thời bị Thiên Ngục quấn lấy, hút vào trong vòng xoáy. Trong vòng xoáy, từng gã từng gã Thần Nhân Thiên Đạo đột nhiên từng bước tiến lên, từ trên đỉnh vòng xoáy đi xuống, giết về phía Tư Mệnh nương nương, tổng cộng có bốn mươi tám tôn Thiên, chỉ là thực lực mỗi người mạnh yếu bất đồng.

Nhưng đám Thần Nhân Thiên Đạo này đặt ở trong Chư Đế cũng đều là tồn tại cấp Thần Vương Thái Cổ, đồng thời giết về phía Tư Mệnh nương nương. Đám Thần Nhân Thiên Đạo này mỗi người tinh thông một loại Thiên đạo, đều là phân thân của Thiên.

Thiên bởi vì là Tế Tự Thần, nếu như hợp thể, bởi vì lực lượng tế tự không thuần túy, trái lại khó có thể phát huy ra toàn bộ chiến lực. Mà nếu tách ra, ngược lại có thể dễ dàng phát huy mỗi một loại Thiên đạo tới mức tận cùng.

Một gã Thần Nhân Thiên Đạo trong số đó quấn lấy đạo linh quang kia, bốn mươi tám gã Thần Nhân Thiên Đạo còn lại thì liên thủ giết về phía Tư Mệnh nương nương, lập tức khiến cho Tư Mệnh nương nương khó có thể chống đỡ, cực kỳ nguy hiểm.

Đúng lúc này, Mẫu Hoàng Đại Đế đột nhiên xuất hiện sau lưng Tư Mệnh nương nương, thân thể chấn động một cái, biến thành nguyên hình. Vô số đạo xúc tu đâm thẳng về phía hậu tâm Tư Mệnh nương nương.

- Bà ngoại, ngươi khiến cho ta rất thất vọng rồi!

Đám xúc tu của Mẫu Hoàng Đại Đế vừa mới chạm tới sau lưng Tư Mệnh, thân thể Tư Mệnh nương nương đột nhiên biến hóa, biến thành do vô số linh quang tổ hợp, chính là linh quang Đạo hỏa thiêu đốt hừng hực.

Sắc mặt Mẫu Hoàng Đại Đế kịch biến, thất thanh nói:

- Thái Hoàng khiến ngươi dung hợp làm một thể với Luân Hồi Đằng rồi?

Đinh đinh đinh đinh!

Một tràng thanh âm va chạm giòn giã vang lên. Đám xúc tu của Mẫu Hoàng Đại Đế không thể gây tổn thương cho nàng chút nào, ngược lại bị Đạo hỏa thiêu đốt lên, bốc cháy hừng hực. Mẫu Hoàng Đại Đế thét lên chói tai, thanh âm thê lương, vội vàng bứt đứt toàn bộ đám xúc tu, tránh cho Đạo hỏa dính lên trên người.

- Năm xưa ta nguyền rủa các tộc thiên hạ, phản phệ cực kỳ cường đại, lúc đó ta cũng đã chết rồi!

Tư Mệnh nương nương xoay người lại, ống tay áo ba động Vãng Sinh Luân. Nhục thân Mẫu Hoàng Đại Đế nhất thời sụp đổ tan rã, linh hồn cũng vặn vẹo, sụp đổ.

- Thái Hoàng khiến ta dung hợp với Luân Hồi Đằng, khiến cho ta đã biến thành bản thể của Luân Hồi Đằng!

Sắc mặt Tư Mệnh nương nương buồn bã:

- Hắn yêu ta, không đành lòng để ta cứ như vậy chết đi, vì vậy đã tế khởi ta, biến thành một bộ phận của khu Luân Hồi thứ bảy, như vậy mới có thể bảo trụ linh hồn ta bất diệt. Luân Hồi Đằng chính là nhục thân của ta, cũng nơi linh hồn ta ký thác. Chỉ là ta vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi nơi này, hơn nữa cả ngày lẫn đêm cũng phải thừa nhận nổi đau đớn do Đạo hỏa thiêu đốt… Bất quá, như vậy cũng rất có lợi, ở trong này, kẻ nào cũng không giết được ta!

Bốn mươi tám gã Thần Nhân Thiên Đạo nhao nhao công tới, nhất tề oanh kích lên hậu tâm nàng, nhưng chỉ đánh cho một đám linh quang xao động, lại không thương tổn được Tư Mệnh nương nương chút nào.

Khóe mắt Mẫu Hoàng Đại Đế cơ hồ muốn rách ra, linh hồn cũng đang sụp đổ tan rã, thanh âm thê lương:

- Tư Mệnh, ta là bà ngoại của ngươi a! Ta đã biết sai rồi, ngươi buông tha cho ta! Ta là nhất thời bị choáng váng đầu óc…

Sắc mặt Tư Mệnh nương nương càng lúc càng lãnh đạm, Vãng Sinh Luân mạnh mẽ xoay tròn, nhất thời xoắn nát linh hồn kể cả nhục thân của nàng:

- Ý của Bệ hạ là, trong lúc đại chiến, Đại Toại sẽ tế khởi Bỉ Ngạn Hoa, để cho anh linh chiến tử có một địa phương ký thác. Sau khi ngươi chết, sẽ có thể tạm thời tiến vào Hư Không Giới, đợi sau khi chiến tranh kết thúc lại có an bài khá. Nhưng cuối cùng ngươi đã khiến cho ta thất vọng rồi!