Táng Linh Thần Vương tiếp lấy tấm phù văn kia, trầm ngâm một lúc lâu, thủy chung khó có thể quyết đoán. Tứ Diện Thần giao tấm phù văn này cho hắn, sức dụ dỗ đối với hắn quả thật là không gì sánh nổi. Hắn thân là Tiên Thiên Thần Ma, năm xưa thần phục Chung Nhạc cũng là vì tình thế bức bách, sự bất đắc dĩ, phải định ra Khế ước Hỗn Độn với Chung Nhạc, trở thành thần tử của Chung Nhạc.
Chung Nhạc đối đãi hắn không tệ, sau khi xưng Đế, nhất thống thiên hạ, phong hắn làm Luân Hồi Vương, chưởng khống một trong Tam Đại Thánh Địa của khu Luân Hồi thứ bảy, địa vị cao thượng, cực kỳ quan trọng. Đồng thời giao cho hắn tám trăm Đại Đế, để hắn ngự sử, có thể nói là chưởng khống binh đoàn lớn nhất thiên hạ.
Địa vị của hắn ở trong Hoàng Triều có thể nói là chỉ dưới một người, gần với Thái Hoàng Chung Nhạc.
Cho dù có gặp mặt Lôi Trạch, Hoa Tư tồn tại bậc này, hắn cũng chỉ cần xưng một tiếng đạo hữu, không cần hành lễ yết kiến.
Táng Linh Thần Vương cũng đã dần dần quên mất sơ tâm của chính mình, toàn tâm toàn ý giúp Chung Nhạc xử lý Luân Hồi Táng Khu.
Nhưng hiện tại, hắn cuối cùng cũng đã có biện pháp thoát khỏi Khế ước Hỗn Độn, khiến cho sơ tâm hắn đã sớm quên lại chậm rãi xuất hiện. Nhưng Chung Nhạc đối đãi hắn quả thật không tệ, khiến cho hắn không thể quyết đoán.
Lúc này, một nàng thiếu nữ chợt đi tới, mỉm cười nói:
- Sao Phụ vương lại mặt ủ mày chau, có chuyện gì khó xử, có thể để cho nữ nhi giúp Phụ vương giải ưu hay không?
Người tới chính là nữ nhi của hắn, dùng Linh làm họ, tên là Linh Giải Ngữ, vô cùng thông tuệ, rất được người khác yêu thích. Táng Linh Thần Vương trở thành Luân Hồi Vương, cưới vợ nạp thiếp, Thái Hoàng Chung Nhạc cũng nhiều lần phong thưởng cho con cái thê thiếp của hắn.
- Giải Ngữ, vi phụ quả thật có chuyện sầu lo!
Táng Linh Thần Vương biết rõ nàng rất có chủ ý, nói lại ngọn nguồn sự tình một phen, lấy tấm Phù văn Hỗn Độn ra, nói:
- Thái Hoàng có ân với ta, nhưng lại dùng Khế ước Hỗn Độn hạn chế ta, bởi vậy có cừu oán với ta. Ta thật sự không biết phải làm như thế nào!
Linh Giải Ngữ nhấp nháy mắt, cười khanh khách, nói:
- Phụ vương, ngươi còn chưa biết phù văn này là thật hay giả, đã sầu khổ chết đi sống lại như vậy rồi. Nếu phù văn này là giả, ngươi chẳng phải là buồn lo vô ích rồi sao?
Táng Linh Thần Vương nhất thời ngẩn ngơ:
- Sao Tứ Diện Thần lại có thể đưa cho ta một tấm phù văn giả được? Ta chính là Luân Hồi Vương a…
Linh Giải Ngữ nói:
- Chính bởi vì Phụ vương là Luân Hồi Vương, quyền cao chức trọng, cho nên mới đưa cho Phụ vương một tấm phù văn giả! Nếu Phụ vương thật sự tạo phản, đã làm trái với Khế ước Hỗn Độn, lập tức sẽ chết, biến thành khí Hỗn Độn. Thái Hoàng Bệ hạ sẽ thiếu đi một vị trọng thần, một cánh tay đắc lực, Tứ Diện Thần có tổn thất gì?
Táng Linh Thần Vương lắc đầu, nói:
- Tứ Diện Thần không có bất kỳ tổn thất nào!
- Chính là như vậy!
Linh Giải Ngữ mỉm cười, nói:
- Nếu ngươi không phản bội, Bệ hạ cũng sẽ biết Tứ Diện Thần đã tới nơi này gặp ngươi, trong lòng sinh ra hiềm khích, đối với ngươi không còn tín nhiệm như trước nữa. Nếu ngươi phản bội, ngươi sẽ chết, biến thành khí Hỗn Độn, Tứ Diện Thần không có bất kỳ tổn thất nào. Chỉ ném ra một tấm phù văn mà thôi, lại có thể giết chết đại tướng biên cương của Hoàng Triều, suy yếu lực lượng của Hoàng Triều, hắn cớ sao không làm?
Sắc mặt Táng Linh Thần Vương âm tình bất định.
Linh Giải Ngữ cười tủm tỉm nói:
- Phụ vương so với Phần Thiên Đế thì thế nào?
Táng Linh Thần Vương trầm giọng nói:
- Đế Phần Thiên chính là Tàn linh Tàn hồn và thân thể vỡ vụn của bốn trăm tôn Đại Đế biến thành, nộ hỏa phần thế, thực lực không kém gì ta. Thực lực của hắn chính là cấp bậc Cự bá trong Thần Vương Thái Cổ!
Linh Giải Ngữ lại hỏi:
- Bản lĩnh của Phần Thiên Đế không kém gì Phụ vương, tám trăm Đại Đế trong Táng khu ta là nghe lệnh của Phụ vương, hay là nghe lệnh của hắn?
- Một nửa nghe lệnh của ta, một nửa nghe lệnh của hắn!
- Chính là như vậy!
Linh Giải Ngữ nói:
- Một khi Phụ vương tạo phản, tất nhiên sẽ lưỡng bại câu thương với Phần Thiên Đế, sau đó sẽ bị khí Hỗn Độn đồng hóa, Táng khu chết thì chết tàn thì tàn, Tứ Diện Thần không phí một binh một mã, đã có thể dễ dàng chiếm cứ nơi này. Phụ vương, ta lại hỏi ngươi, Tứ Diện Thần so với Bệ hạ thì thế nào?
- Xa xa không bằng Bệ hạ!
Táng Linh Thần Vương lắc đầu, nói:
- Thực lực Bệ hạ hiện tại sâu không thể lường, ngay cả ta cũng không thể nhìn rõ sâu cạn của hắn. Ta lại biết được sâu cạn của Tứ Diện Thần, có được chiến lực gần như Đạo Thần!
Linh Giải Ngữ mỉm cười, nói:
- Bệ hạ bị khốn bởi Khế ước Hỗn Độn, cho tới hiện tại vẫn còn đang bế quan suy diễn đối sách. Hiệu lực một tấm phù văn của Tứ Diện Thần có thể lớn bao nhiêu? Nếu Khế ước Hỗn Độn có thể dễ dàng liền bị khắc chế như vậy, Bệ hạ cũng không cần phải bế quan lâu như vậy!
Táng Linh Thần Vương nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, tán thưởng:
- Có Giải Ngữ ở đây, vi phụ có thể dẹp bỏ hết thảy mọi chuyện phiền lòng, kê cao gối mà ngủ rồi! Tấm phù văn này xử trí như thế nào?
- Đưa cho Bệ hạ!
Linh Giải Ngữ nói:
- Bệ hạ nhất định sẽ biết Tứ Diện Thần đã tới gặp ngươi, Phụ vương chủ động đưa nó cho Bệ hạ, có thể hóa giải sự nghi ngờ của Bệ hạ. Nếu là giả, tự nhiên không gạt được Bệ hạ, nếu là thật, Bệ hạ sẽ có thể thoát khỏi nổi lo của Khế ước Hỗn Độn. Thiên Đình có Bệ hạ tọa trấn, không cần phải lo lắng thắng bại. Phụ vương cũng sẽ lập được một đại công, địa vị càng thêm vững chắc!
Táng Linh Thần Vương cực kỳ vui vẻ, nói:
- Con gái ta thông tuệ a! Ngươi theo ta đi Thiên Đình diện thánh!
o0o
Hai cha con Táng Linh Thần Vương rất nhanh đi tới Thiên Đình. Đạo thân Dịch tiên sinh của Chung Nhạc triệu kiến, Táng Linh Thần Vương kể lại chuyện tình một phen, nói:
- Tiểu nữ Giải Ngữ giảng giải cho ta, tránh cho ta phạm phải sai lầm lớn. Hiện tại ta muốn dâng Phù văn Hỗn Độn cho Bệ hạ!
Dịch tiên sinh nhất thời kinh ngạc, mỉm cười nói:
- Táng Linh đạo hữu, ngươi đã sinh ra nữ nhi tốt a, vậy mà thông tuệ như vậy. Nàng đã có sư tôn chưa?
Táng Linh Thần Vương lắc đầu.