Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 154: Ý nghĩ đó đáng chết

– Ưng gia huynh đệ làm tốt lắm!

Mông Xà hô lớn, bốn chân cong lại, phát lực nhảy lên tóm về hướng Chung Nhạc đang lao xuống!

– Xuống đây chịu chết đi!

Hắn suýt chút nữa đã tóm trúng Chung Nhạc, nhưng lại thấy Chung Nhạc thân hình bị sét đánh đen sì đột nhiên dịch sang ngang, giống như giao long uốn mình, tránh được công kích của Mông Xà.

– Long đằng vạn lý!

Thân hình Chung Nhạc uốn lượn hướng về Cô Hà Thành.

– Sao ngươi lại không bị sét đánh trọng thương!

Mông Xà tóm hụt, giật mình thất kinh. Đột nhiên chưởng hóa quyền, tung Hãm Sơn Thần Quyền, oanh kích không khí. Không khí bị nén lại thành thực chất, đuổi theo ngay sau lưng Chung Nhạc!

Chung Nhạc quay lại đỡ, thân thể chấn động, miệng hộc máu, rơi từ trên trời xuống. Vừa chạm đất đã lại bật dậy chạy về hướng Cô Hà Thành.

Mông Xà hét lớn, định phi hành truy sát Chung Nhạc, nhưng thân hình quá nặng nề, vẫn bị rơi xuống. Khi hắn rơi xuống, Mông Tượng lập tức nhảy lên như bay, tinh thần lực cuốn lấy các cây cột đá nhanh chóng tiếp cận Chung Nhạc!

– Tượng đệ, mau quay lại! Đệ không phải đối thủ của hắn đâu!

Mông Xà sắc mặt kịch biến, vội vàng kêu lên:

– Ưng gia huynh đệ, mau đuổi theo tên Long Nhạc!

Nhưng hai người Ưng Kích, Ưng Bá thì cứ rơi xuống, toàn thân đen sì, không động đậy nổi, mồm phun ra khói đen, máu đen, bị thương nặng hơn Chung Nhạc gấp mấy lần!

Nguyên thần là linh hồn, thuộc âm, mà lôi đình thuộc dương, âm dương gặp nhau sẽ dẫn tới sét.

Cảnh giới càng cao sét dẫn tới càng mạnh, bay càng cao uy lực sét càng lớn. Có thể nói, cho dù là cự phách cũng không thể bay ra khỏi tầng đại khí. Vì nguyên thần của cự phách mạnh hơn, sấm sét dẫn động sẽ càng đáng sợ!

Chỉ khi tu thành thần linh, luyện nguyên thần thành thuần dương mới không bị sét đánh.

Ưng Kích và Ưng Bá đều là nguyên thần mở Ngũ Hành bí cảnh, cảnh giới cao hơn Chung Nhạc một bậc, uy lực của lôi đình hơn Chung Nhạc rất nhiều. Một tia sét đánh xuống suýt nữa đã lấy mạng họ.

Tuy Chung Nhạc cũng bị sét đánh, nhưng hắn từ khi còn ở Kiếm Môn đã bắt đầu dùng sấm sét tôi luyện thân thể và hồn phách. Tuy sét đánh lên người hắn rất khủng khiếp nhưng thương thế không nghiêm trọng như hai người Ưng gia.

Huynh đệ Ưng gia lúc này bị sét đánh hôn mê, tự thân khó giữ, đâu thể bay lên cứu Mông Tượng nữa?

Mông Tượng tăng tốc ngày một nhanh, nhanh hơn cả tốc độ âm thanh. Đương nhiên không thể nghe thấy tiếng của Mông Xà phía sau. Lúc này, mặt đất trước mặt Mông Tượng đột nhiên có các đạo kiếm tơ dựng đứng, có bảy đạo kiếm tơ mỏng như cánh ve.

Mông Tượng lao đi với tốc độ cực nhanh về phía Chung Nhạc, chưa kịp phát hiện bảy đạo kiếm tơ thì đã xuyên qua rồi.

Hắn vẫn chạy, một lúc thì thân thể tách thành tám mảnh, chạy thêm được một dặm mới lăn ra đất. Các cột đá mà hắn dùng tinh thần lực cuốn lấy cũng rơi từ trên trời xuống.

Bảy đạo kiếm tơ vô thanh vô thức bay lên, đuổi theo Chung Nhạc đang chạy phía trước, lần lượt biến mất trong cơ thể hắn.

– Tượng đệ!

Mông Xà hét lớn, chạy tựa bay đuổi theo. Tốc độ của hắn nhanh hơn Mông Tượng, thực lực cũng mạnh hơn. Chung Nhạc tự biết kiếm tơ của mình không làm được gì hắn, lập tức chúi đầu chạy, cố gắng vào phạm vi thế lực của Cô Hà Thành trước khi Mông Xà đuổi kịp.

Tấm bia phân giới giữa Cô Hà Thành và Đại Nguyên Hoang Địa đang ngày một gần lại. Mông Xà cũng đang dần rút ngắn khoảng cách với Chung Nhạc. Cuối cùng Chung Nhạc lao vào phạm vi của Cô Hà Thành, quay lại nhìn thì thấy Mông Xà nhảy lên, giống như ngọn núi rơi xuống hắn. Sắc mặt Chung Nhạc không khỏi tái đi, lập tức quan tưởng cánh Kim Ô bay lên.

– Giết Tượng đệ của ta mà ngươi muốn chạy sao?

Mông Xà gầm lớn, tung một quyền, lông màu kim rơi lả tả. Chung Nhạc hự một tiếng, hai cánh Kim Ô phía sau nổ tung, thân bất do kỷ rơi xuống.

Hắn bỗng giậm chân, không khí bị hắn giẫm nổ tung. Hắn đạp không khí chạy, tốc độ không hề chậm hơn dưới đất.

– Xuống đây! Hãm Sơn Thần Quyền!

Mông Xà gầm lên điên cuồng, phát lực chạy lao tới. Liên tiếp tung quyền về phía Chung Nhạc. Các đạo quyền phong khiến không khí nổ tung khiến Chung Nhạc thỉnh thoảng lại giẫm hụt, chốc chốc lại trúng một quyền, cũng phải dừng lại để chống đỡ Hám Sơn Thần Quyền.

– Mông Xà, quay lại!

Rồng đất ngẩng lên, gọi lớn:

– Đó là địa giới của Cô Hồng Tử thành chủ. Cô Hồng Tử thực lực cao cường, ngươi vào địa bàn của hắn giết lãnh chủ của hắn chắc chắn sẽ phải nói chuyện với hắn!

– Nói chuyện cái mông!

Mông Xà hai mắt đỏ quạch:

– Giết Tượng đệ của ta, ta phải trả thù cho Tượng đệ! Cô Hồng Tử thì làm sao? Chọc giận ta, ta giết cả hắn!

– Ngươi bị thù hận che mắt rồi!

Rồng đất giậm chân bình bịch, muốn xông vào địa giới Cô Hồng Tử chặn Mông Xà lại nhưng lại có chút lo lắng, lưỡng lự không quyết.

Trên không trung, Chung Nhạc vẫn chạy đi, thương thế ngày một nặng, dần dần cảm thấy gánh nặng ngày một lớn. Pháp môn chạy trên không trung của võ đạo tông sư tuy tốt nhưng rất tiêu hao thể lực, không thể cứ chạy trên không trong thời gian dài được.

Nếu hắn quan tưởng cánh Kim Ô cũng không có khả năng lắm, Hám Sơn Thần Quyền rất hung mãnh, một quyền đánh tới là có thể đánh tan đôi cánh Kim Ô của hắn.

Khoảng cách giữa hắn và Mông Xà là quá lớn, gặp cao thủ Ngũ Hành Luân, Chung Nhạc còn có thể chiến, cho dù là yêu tinh quỷ dị như Thanh Hà thì Chung Nhạc cũng có thể so tài. Nhưng gặp cường giả đã mở Vạn Tượng bí cảnh như Mông Xà thì hắn chắc chắn không phải đối thủ!

Bay trên trời không được, độn thổ không xong, công kích lực của Mông Xà quá đáng sợ. Hám Sơn Thần Quyền oanh kích mặt đất, giống như cả ngọn núi đè lên người, căn bản không chịu nổi.

Chạy dưới mặt đất cũng không nổi, thể hình của hắn quá lớn, nhảy như bay, một nhún của hắn tương đương hơn chục bước của Chung Nhạc, không thoát được!

Giờ Chung Nhạc phải liều mạng kéo dài thời gian để tới Cô Hà Thành, nếu không rất có khả năng bị con mông thú phát cuồng này giết!

– Trên đường tới đây, ta sóng gió gì cũng đã trải qua, lẽ nào lại chết trong tay một con mông thú?

Chung Nhạc gầm lên, nguyên thần hiện lên sau lưng, Minh Vương mở thần nhãn, nhật đồng tỏa sáng, thuần dương chi khí biến thành ánh sáng thuần dương phụt một tiếng chém xuống!

Uy lực của đạo ánh sáng này vô cùng kinh người. Chung Nhạc từng dùng Minh Vương thần nhãn chém cường giả Khai Luân Cảnh mở Ngũ Hành bí cảnh, giết đối thủ như chém rau.

Ánh sáng kim sắc chém xuống, Mông Xà gầm lớn, phía trước người đột nhiên hiện ra Vạn Tượng Luân. Vạn Tượng Luân chuyển động chống lại ánh sáng. Vạn Tượng Luân và ánh sáng va chạm, keng một tiếng, Vạn Tượng Luân xuất hiện một vết rạn.

Mông Xà kinh hãi, đột nhiên thấy một tia sáng khác bắn tới, một lần nữa chém xuống Vạn Tượng Luân. Vạn Tượng Luân chấn động, vết rạn đó thêm sâu hơn, gần như chém vỡ Vạn Tượng Luân!

– Thần nhãn mạnh như vậy, không hổ là Yêu Thần Minh Vương Quyết. Nhưng đáng tiếc cảnh giới thấp, không phá được Vạn Tượng Luân của ta!

Mới nghĩ tới đây, thấy con mắt thần nhãn thứ ba của nguyên thần phía sau Chung Nhạc mở ra, bắn một tia sáng nữa!

Keng!

Vạn Tượng Luân chấn động, bị chém vỡ tan tành!

Mông Xà đại kinh thất sắc, khí huyết lập tức rối loạn. Vạn Tượng Luân bị chém vỡ, nguyên thần bí cảnh uỳnh một tiếng đóng lại, khiến khí huyết hắn sôi trào, ộc máu tươi. Khí tức cường hãn nhanh chóng tụt giảm, cảnh giới rơi xuống còn Ngũ Hành Luân.

Dù là Vạn Tượng Luân hay Ngũ Hành Luân thì đều phải mở bí cảnh hình vòng trong cơ thể nguyên thần. Vạn Tượng Luân dựng lên nghĩa là đã mở Vạn Tượng bí cảnh, có được sức mạnh lớn lao của Vạn Tượng!

Lúc này Vạn Tượng Luân bị chém vỡ, Vạn Tượng bí cảnh bị quan bế, sức mạnh Vạn Tượng biến mất, chỉ còn lại Ngũ Hành bí cảnh.

– Thần nhãn thứ ba của hắn uy lực còn cường hãn hơn mấy loại trước, có thể khiến ta tụt một cảnh giới nhỏ!

Mông Xà chấn kinh, sức mạnh nhục thân giảm mạnh, nghĩ:

– Trong các trận giao chiến trước hắn không thi triển tuyệt kỹ thần nhãn thứ ba. Có nghĩa là nó tiêu hao rất lớn, giờ hắn gặp nguy tới tính mạng mới liều thi triển thần nhãn thứ ba!

Hắn mới nghĩ tới đây, Chung Nhạc loạng choạng từ trên trời đáp xuống rồi lại co chân chạy.

Mông Xà đuổi theo, tuy hắn giảm một cảnh giới nhỏ nhưng dù sao cũng là cao thủ mở Ngũ Hành Luân. Giờ Chung Nhạc đã tiêu hao cạn sức lực, đâu phải đối thủ của hắn?

– Chết đi!

Tốc độ của hắn càng ngày càng nhanh, rút ngắn khoảng cách với Chung Nhạc. Hai người cận chiến, không lâu sau Chung Nhạc hự một tiếng hộc máu, bị Mông Xà tung quyền đánh bay.

Mông Xà cười ha hả, nhảy lên đuổi sát sau Chung Nhạc, mắt thấy sắp giết được Chung Nhạc rồi. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một luồng khí tức hùng hồn ập tới. Mông Xà hoa mắt, thấy một nam tử trẻ tuổi nháy mắt bước tới sau lưng Chung Nhạc, tướng mạo thanh tú nhưng khí tức cuồng dã, giơ tay túm lấy Chung Nhạc, hất ống tay đưa Chung Nhạc ra sau lưng hắn.

– Cô Hồng Tử!

Mông Xà vội dừng bước, đầy vẻ cảnh giác, cúi người nói:

– Mông gia Mông Xà bái kiến Cô Hồng Tử thành chủ!

Cô Hồng Tử nhướn mày, ừm một tiếng, Mông Xà lấy can đảm nói:

– Mong Cô Hồng Tử thành chủ giao Long Nhạc ra. Long Nhạc tội ác đầy mình, giết Tượng đệ của ta, còn giết tới một hai trăm vị yêu tộc ở Thánh Thành…

– Quan môn đệ tử của Thánh Thành Chủ ngươi cũng muốn giết. Riêng suy nghĩ này cũng đủ để giết.

Cô Hồng Tử chỉ tay, mi tâm Mông Xà xuất hiện một lỗ máu. Ánh mắt đầy sự khó tin, Cô Hồng Tử ra tay quá nhanh, khiến hắn không có cơ hội phản ứng đã bị giết chết!

– Huống hồ quan môn đệ tử của Thánh Thành Chủ cũng là lãnh chủ dưới trướng của ta. Trên đất của ta, giết lãnh chủ dưới trướng của ta, vậy là quá không nể mặt ta. Ngươi nói xem có phải không, Lãng đại sư huynh?

Cô Hồng Tử một ngón tay giết chết Mông Xà, ngẩng lên nhìn trời, có tiếng cười vọng lại, càng ngày càng xa:

– Quá đúng, quá đúng. Mông Xà tạo phản, dám truy sát Long sư đệ, tội đáng chết vạn lần. Cũng nhờ có Cô Hồng sư huynh nếu không đã xảy ra họa lớn rồi…

Lãng Thanh Vân tốc độ cực nhanh, chỉ còn tiếng nói vọng lại.

– Tiểu hồ ly.

Cô Hồng Tử thu ánh mắt về, nhìn sang Chung Nhạc, nửa cười nửa không:

– Chung sư đệ, làm nội gian trong yêu tộc không dễ đúng không?

– Ngươi, ngươi…

Chung Nhạc trố mắt nhìn hắn không nói được gì.