– Như Nhi của ta…
Diêm Tam Lập toàn thân run rẩy, đột nhiên thét to. Mặt sông ầm ầm nổ tung, nước sông bị yêu khí cuồng bạo của y dấy lên sóng to, hung hăng đánh tới các kiến trúc hai bên sông.
Chung Nhạc đứng trên bờ, sóng dữ kia vọt tới, đánh bay tất cả Yêu tộc bốn phía, mà sóng ấy đến trước mặt hắn thì tự động tách đôi hệt như bị đao gọt búa bổ, không trút xuống người hắn chút nào.
Diêm Tam Lập đứng trong yêu khí vô cùng dày đặc, đôi mắt đỏ sẫm như máu nhìn trừng trừng Chung Nhạc.
– Long Nhạc, Như phu nhân của ta chỉ ăn trên dưới trăm con gia súc của ngươi, mà ngươi lại phá hủy Tử Vân Phong, rồi giết Như phu nhân của ta, ta với ngươi thù không đội chung trời!
Hai vị Luyện khí sĩ đứng bên cạnh Diêm Tam Lập liên tục gật đầu, nói:
– Long Nhạc sư đệ thật quá lỗ mãng, gia súc có thế nào cũng chỉ là gia súc, sao có thể vì vài con gia súc mà hại Như phu nhân?
– Gia súc?
Chung Nhạc cười ha ha, lắc đầu nói:
– Diêm sư huynh, những Nhân tộc này chính là mấu chốt của việc thờ cúng linh hồn ta. Phu nhân ngươi ăn bọn chúng chính là đối nghịch ta. Ta quản giáo ả thay ngươi là vì tốt cho ngươi, tránh việc ả lại tiếp tục đắc tội cường giả mà ngươi không đắc tội nổi. Ta giết ả cho ngươi, ngươi phải cảm ơn ta mới đúng!
Hai tên Luyện khí sĩ kia cả giận mắng:
– Ngươi thật không biết lý lẽ, tính mạng của gia súc há có thể đánh đồng với Như phu nhân?
– Như phu nhân ăn thịt vài con gia súc của ngươi, cùng lắm thì trả lại ngươi, sao có thể giết bà ấy?
– Hôm nay ngươi tới ăn của ta, ngày mai hắn đến ăn của ta, sợ rằng không tới mấy ngày ta đã nghèo rớt mùng tơi rồi. Thực không dám giấu các vị, ta mới tới Yêu tộc, nên phải lập uy.
Chung Nhạc đằng đằng sát khí:
– Như phu nhân không đi chọc người khác, lại cố tình tới gây chuyện với ta. Ta đang lo không có đối tượng để lập uy, nay ả tự chạy tới, tất nhiên là phải ra tay với ả rồi. Thực không dám giấu giếm, hôm nay ta tới cũng chính là để lập uy, để nói cho Cô Hà thành biết, lãnh địa của ta, ngoài ta, bất kỳ yêu tinh yêu quái nào cũng không được động! Nếu không, giết không tha!
Mục đính của hắn chính là báo thù cho những Nhân tộc bị ăn thịt kia, mà lại giả tá danh nghĩa lập uy. Yêu tộc luôn thịnh hành kiểu cá lớn nuốt cá bé, tin phục cường giả, nên lấy danh nghĩa giết Như phu nhân để lập uy sẽ không khiến Yêu tộc phản cảm với nghi ngờ. Nếu hắn nói mình báo thù cho đám Nhân tộc bị ăn thịt, như vậy sẽ bị hoài nghi ngay, bởi trong lãnh địa của Yêu tộc, Nhân tộc chẳng khác gì gia súc.
– Chết đi!
Diêm Tam Lập rống lên, sau lưng đột nhiên hiện ra đôi cánh màu hắc kim. Cánh giang ra, phát ra tiếng leng keng, ngay sau đó Diêm Tam Lập liền nhào tới nơi cách Chung Nhạc mấy trượng.
Rào rào!
Diêm Tam Lập giơ tay lên, đẩy mạnh ra. Sóng to ngưng tụ trước chưởng, hung hăng đánh tới. Chung Nhạc cũng giơ tay. Bàn tay của hai người cách nhau sóng to như đỉnh núi này, nhưng sức mạnh lại thông qua nước trong sóng mà đùng đùng va chạm.
Sóng kia ầm ầm nổ tung, bị sức mạnh khủng bố của cả hai ép cho thành những màn kiếm do thủy kiếm biến thành, bắn ra hai bên. Những tiếng rít rít vang lên, bờ sông bị màn mưa kiếm kia cào ra vô số dấu vết khá là sâu.
– A a a …
Diêm Tam Lập điên cuồng thét to. Chân phát lực hung hăng đụng với bàn tay Chung Nhạc. Ngay khi sóng nước bị chưởng lực của hai người ép thành màn nước, những ánh sáng màu hắc kim đột nhiên chui qua màn nước, chém xuống Chung Nhạc.
Y vỗ đôi cánh của mình chém ra phía trước, với những sợi lông vũ sắc như kiếm. Đôi cánh này của y không phải nhờ quan tưởng mà có, mà là cánh thật. Bản thể của y vốn là dị chủng của hồng nhạn, Thiết nhạn tu luyện thành tinh, hàng năm ăn vật làm từ thiết kim, thiết kim tích lũy trong cơ thể sẽ được Thiết nhạn đưa tới trong xương với cánh, dần dần luyện cho đôi cánh trở thành binh khí.
Mà Diêm Tam Lập lấy Diêm làm họ, vì Diêm với Nhạn đồng âm, để chứng minh rằng mình không quên nguồn cội.
Y đã luyện đôi cánh của mình thành hồn binh từ mấy năm trước, mỗi một cái lông vũ đều luyện thành đồ đằng văn, lấy vũ làm kiếm chính là điều mà chủng tộc của y tinh thông.
Mà xương cốt trong cơ thể y tuy không thể khắc đồ đằng văn, nhưng trải qua ngày ngày rèn luyện nên cũng rất chắc chắn, không thua hồn binh. Bởi vậy y mới có gan lao tới, đánh giáp lá cà với Chung Nhạc.
Về mặt cận chiến, y là cao thủ hiếm có của Cô Hà thành. Trước khi tranh chấp với một vị Luyện khí sĩ Yêu tộc, vừa cận chiến cái là y đã cắt sạch da thịt khỏi người đối thủ, chỉ còn lại bộ xương không.
Chung Nhạc nhấc chân giẫm thật mạnh, nguồn sức mạnh trong đôi tay lập tức bùng nổ hoàn toàn. Màn nước ầm một tiếng bay ra phía trước. Diêm Tam Lập lập tức cảm thấy nguồn sức mạnh đánh úp lại, mà còn áp chế cả y, khiến y lảo đảo lùi ra sau.
Ngay sau đó, bốn đạo kiếm khí bắn ra từ ngón tay Chung Nhạc, liên tục va chạm với lông vũ của Diêm Tam Lập, phát ra những tiếng keng keng và những chuỗi tia lửa.
Bốn đạo kiếm khí lại có thể ngăn cản vô số kiếm vũ!
Diêm Tam Lập bị sức mạnh của bàn tay Chung Nhạc đẩy lui, nhưng vẫn như gió lốc nhào tới. Mà đúng lúc này, đại phu nhân của y rít lên, tế hai thanh Nhạn Linh đao rồi chém tới Chung Nhạc.
– Phu nhân mau lui lại! Đừng có tham gia!
Diêm Tam Lập sắc mặt kịch biến. Lại đúng lúc này, Chung Nhạc búng hai ngón tay. Hai thanh Nhạn Linh đao kia chính là hồn binh luyện nên từ lông vũ của Diêm Tam Lập, cũng trải qua muôn ngàn đoán luyện, nhưng va chạm với hai đạo kiếm khí bắn ra từ ngón tay Chung Nhạc, lập tức vỡ tan tành.
Chung Nhạc vỗ tay một cái. Các mảnh vỡ Nhạn Linh đao bay ngược trở lại, phập phập phập, đại phu nhân khẽ run, rồi bị mảnh vỡ của Nhạn Linh đao găm trúng người, ngay cả trán cũng xuất hiện nhiều lỗ nhỏ, không kịp rên một tiếng, ngã xuống đất.
– Như phu nhân vừa chết, nay cả đại phu nhân cũng bị Long Nhạc giết rồi!
Hai vị Luyện khí sĩ kia vốn định giúp Diêm Tam Lập một tay, thấy thế rùng mình, vội dừng bước lại.
– Ngươi giết hai phu nhân của ta, ta sẽ ăn thịt ngươi!
Diêm Tam Lập rống lên, điên cuồng lao tới. Đôi cánh không ngừng vỗ tới, cùng lúc đó vươn trảo vươn quyền điên cuồng đánh Chung Nhạc.
Chung Nhạc lập tức khiến Kim kiếm khí tán đi, hóa thành từng tấm Huyền Vũ Kim Linh Thuẫn. Những tấm khiên di chuyển ngăn cản kiếm khí tới từ đôi cánh. Long Tướng kiếm khí hạ xuống đất, hóa thành một con Long tướng cao tới bốn trượng có lẻ, tấn công Diêm Tam Lập từ đằng sau.
Mà từ đầu ngón tay Chung Nhạc, san hô kiếm khí bay qua bay lại. Còn dưới chân thì Mộc kiếm khí chém tới đôi chân Diêm Tam Lập.
Ầm ầm!!!
Hai người nhảy vào trong nhà cửa bên bờ, nhà lập tức sụp, bị kiếm khí phá thành mảnh vụn.
– Diêm Tam Lập không phải đối thủ của Long Nhạc.
Lúc này trên mặt sông, một con thuyền hoa bay tới, vài vị Luyện khí sĩ Yêu tộc trẻ tuổi ngồi xếp bằng trong thuyền hoa, nhìn trận chiến trên bờ. Một Luyện khí sĩ thiếu niên liếc nhìn vài lần, cười nói:
– Diêm Tam Lập chắc chắn sẽ thua.
Mấy vị Luyện khí sĩ tuổi có vẻ không lớn, nghe vậy buồn bực hỏi:
– Huyền Cơ huynh sao lại nói như vậy? Diêm Tam Lập là cao thủ, gần như vô địch trong cảnh giới Thoát Thai cảnh ở Cô Hà thành này, cho dù là ở Hãm Không thành thì cũng có thể nổi danh trong Thoát Thai cảnh rồi? Vì sao Huyền Cơ lại nói hắn không phải đối thủ của Long Nhạc?
– Không sai! Diêm Tam Lập nay chưa tế Vân Linh nguyên thần của y lên, mà nguyên thần của y thiên biến vạn hóa, hơn nữa đã tu luyện tới đại viên mãn, sắp tiến vào Khai Luân cảnh. Chỉ cần y đưa nguyên thần ra, Long Nhạc chắc chắn sẽ thua!
Vị thiếu niên có tên Ngư Huyền Cơ kia nghe vậy bèn lắc đầu, nhưng chưa kịp giải thích thì đột nhiên nghe được một giọng nói lạnh nhạt vang lên từ mặt sông:
– Vân Linh nguyên thần của Diêm Tam Lập rất mạnh, nhưng nguyên thần của đối thủ của y còn mạnh hơn. Nếu nguyên thần của Long Nhạc không mạnh, y không thể nào luyện kiếm pháp tới mức xuất thần nhập hóa như vậy.
Ngư Huyền Cơ quay sang nhìn, thì thấy một thuyền hoa đang bay tới. Một nữ tử ôm đàn tỳ bà ngồi trước chấn song thuyền hoa, cũng đang xem cuộc chiến trên bờ.
– Hồ Thất Muội!
Ngư Huyền Cơ rùng mình, híp mắt lại.
Nữ tử ôm đàn tỳ bà kia mọc một đôi tai hồ ly lông xù, nghe tiếng bèn đứng dậy, cúi thấp người và nói:
– Huyền Cơ huynh!
– Thất Muội sang đây chứ?
Ngư Huyền Cơ đứng dậy cười nói:
– Ngươi nghe nói tới sự kiện kia nên vội vàng trở về ư?
Hồ Thất Muội đứng dậy, bay ra khỏi thuyền hoa, dừng ở trước người Ngư Huyền Cơ, đôi tai hồ ly rung một cái, nói:
– Không sai! Hãm Không thành chủ thu một đệ tử quan môn, rồi sau sẽ không thu thêm đồ đệ nữa. Chuyện lớn như vậy, ta sao có thể bỏ qua?
– Đệ tử này chỉ có một, không biết vị Luyện khí sĩ nào sẽ có duyên phận đạt được?
Ngư Huyền Cơ quay sang nhìn trận chiến trên bờ sông, thản nhiên nói:
– Thất Muội hãy yên tâm, chúng ta chưa trở lại Hãm Không thành, ta sẽ không xuống tay với ngươi. Vào Hãm Không thành rồi, ta mới có thể đường đường chính chính đánh bại ngươi, cho ngươi tuyệt cái ý tưởng đó.
Hồ Thất Muội bật cười, nụ cười vô cùng quyến rũ:
– Huyền Cơ huynh vẫn thích nói đùa như ngày nào. Hai ta quyết đấu, tiểu muội sẽ giúp ngươi sửa lại trang dung, khiến ngươi giữ được nụ cười này.
Ngư Huyền Cơ cười lạnh, nói:
– Long Nhạc này không tới sớm, cũng không tới trễ, lại đúng lúc này trở thành Cô Hà thành, phỏng chừng cũng là vì chuyện Hãm Không thành chủ thu đồ đệ.
Hồ Thất Muội rung tai:
– Diêm Tam Lập tới nay chưa đột phá Khai Luân cảnh, chẳng phải cũng là vì chuyện Hãm Không thành chủ thu đồ đệ ư? Tuyệt học của Hãm Không thành chủ, Yêu Thần Minh Vương Kinh chính là công pháp mạnh nhất Đông Hoang, nổi danh với Đại Tự Tại Kiếm Khí của Kiếm Môn, ai không muốn đạt được chân truyền chứ? Yêu Thần Minh Vương, sự hấp dẫn của nó với Long tộc cũng lớn thật… Diêm Tam Lập đưa nguyên thần ra rồi, ta rất muốn biết nguyên thần của Long Nhạc là gì?
Nàng ta còn chưa nói xong, chỉ thấy tiếng huýt gió không ngừng truyền đến, càng lúc càng cao. Sau lưng Diêm Tam Lập hiện ra nguyên thần của một loài chim, đầu ưng, cao tới bốn năm trượng, bốn cánh giang rộng, bay phủ nửa mẫu.
Cùng lúc đó đôi cánh sau lưng Diêm Tam Lập rung lên, như đao kiếm rào rào thoát thể, khắp trời là kiếm khí, ầm ầm từ bốn phương tám hướng phóng tới Chung Nhạc.
Chí Điểu nguyên thần này vô cùng hung ác, Diêm Tam Lập thông qua Chí Điểu nguyên thần điều khiển kiếm vũ chém tới Chung Nhạc, đồng thời Chí Điểu vỗ cánh, hai móng bắt lấy đôi tai của Chung Nhạc.
Mà sau lưng Chung Nhạc, ánh lửa hừng hực bốc lên, một con Đại Nhật Kim Ô bay ra, thần điểu ba chân chỉ cao có một thước, sải cánh chỉ rộng bốn thước, so với Chí Điểu nguyên thần của Diêm Tam Lập thì quả là quá nhỏ bé.
Mấy tháng nay Chung Nhạc chăm chỉ không ngừng tu luyện, lại thêm Nhật Nguyệt Bảo Chiếu Kinh rèn luyện, Đại Nhật Kim Ô mới cao hơn một thước. Chứ lúc trước Đại Nhật Kim Ô của hắn chỉ cao có một tấc, trông nhỏ bé tới đáng thương.
– Linh của mặt trời, Đại Nhật Kim Ô!
Hồ Thất Muội và Ngư Huyền Cơ đứng bật dậy, không thể tin tưởng được mà nhìn cảnh tượng trước mặt:
– Long tộc quả nhiên lợi hại và hùng hậu, lại có thể khiến Long Nhạc đạt được Đại Nhật Kim Ô!