Có Lộc bà bà đi theo, cả Chung Nhạc lẫn Khâu Cấm Nhi đều cảm thấy không được tự nhiên. Không lâu sau, Chung Nhạc đưa thiếu nữ quay về Dương Thần Điện, hắn cười nói:
– Cấm Nhi sư muội, mấy ngày tới ta phải đi xa một chuyến, có lẽ phải mấy tháng nữa mới trở về được. Khi nào quay lại, ta sẽ tới thăm muội.
Khâu Cấm Nhi nhu thuận gật đầu, thầm nghĩ: “Chờ Chung sư huynh trở về, ta có lẽ đã có thể tự mình đi lại. Huynh ấy thấy ta đi được, nhất định sẽ rất vui mừng…”
Chung Nhạc tới Dược cốc một chuyến, đổi lấy mấy bình Linh Ngọc Cao rồi quay trở lại động phủ. Hắn sửa sang một phen, quấn Liêu Nhận bằng một miếng vải đen thật kín kẽ, mới biến ra hai con giao long dùng long trảo nắm lấy thân đao.
– Chiếc đèn lồng này là nơi Tân Hỏa sống, không thể thiếu được.
Giao long sau người hắn thò đầu ra há mồm ngậm lấy đèn lồng. Sửa soạn xong, Chung Nhạc cất bước ra khỏi động phủ. Hắn thầm nghĩ: “Hẳn là Hiếu Sơ Tình đã đợi tới phát chán rồi nhỉ? Sở dĩ ả lên bảng Long Hổ đó là muốn tìm ra nghi phạm đã chạy tới mặt trăng, tiếc là mãi không tìm thấy. Cho nên, ta vẫn là kẻ có hiềm nghi lớn nhất. Ở trên núi Kiếm Môn này, ả không dám động tới ta, nhưng khi ta rời khỏi Kiếm Môn rồi, ả sẽ ra tay. Mà ta cũng đang chờ cơ hội động ả! Lần này ra ngoài, ta không chỉ tới Yêu tộc, làm đại lĩnh chủ, mà còn muốn giết người… à đâu, giết Thần tộc!”
Hắn cất bước đi xuống chân núi. Chung Nhạc động tâm niệm, dưới chân hắn sinh ra hai con giao long, song long lao đi, tốc độ kinh người.
Cùng lúc đó Hiếu Sơ Tình cũng lặng lẽ xuống núi, nhìn Chung Nhạc đi xa, thế mới nhẹ nhàng đuổi theo sau:
– Cho dù ngươi có phải người lên mặt trăng không, ngươi đều phải chết. Ngươi biết được bí mật của Thiên Tượng Lão Mẫu, mà nếu ta giết ngươi, Thiên Tượng Lão Mẫu nhất định sẽ bỏ qua thần sứ mà quay sang ủng hộ ta. Vì được làm thần sứ, ta sẽ làm tất cả mọi việc…
Thiên Tượng Lão Mẫu tới động phủ của Hiếu Sơ Tình, lại không thấy ai, sắc mặt đột ngột thay đổi:
– Hiếu Sơ Tình chắc chắn là đi tìm Chung Sơn thị rồi! Ả muốn giết Chung Sơn thị để lấy lòng ta, muốn ta trợ ả chống lại thần sứ! Con nhóc Thần tộc này thật quá thiếu kiên nhẫn. Cơ mà, nào có liên quan gì tới ta!
Trong Đại Hoang, Chung Nhạc chân đạp song long trèo đèo lội suối với tốc độ cực nhanh, phóng tới Đại Nguyên Hoang Địa. Mà ở trên lưng giao long, Chung Nhạc thi thoảng lại cắt một cọc gỗ rồi dùng kiếm khí tạo hình Tam Túc Kim Ô. Thi thoảng lại có một con hỏa điểu bay ra, lượn lờ xung quanh người hắn, không lâu sau thì cháy rụi, hóa thành tro tàn.
Hiếu Sơ Tình đi theo đằng xa, lòng kinh ngạc không rõ Chung Nhạc đang làm gì.
– Hình như hắn cõng theo một thanh đao, hình dáng của đao này có phần tương tự với hồn binh mà tên Luyện khí sĩ Nhân tộc kia để lại trong Đại Nguyên Hoang Địa. Điểm đáng ngờ của tên Chung Sơn thị này càng lúc càng nhiều rồi!
Hiếu Sơ Tình hạ xuống, cẩn thận quan sát dấu chân song long của Chung Nhạc để lại, chỉ thấy dấu chân này giống hệt dấu chân lúc trước ở Đại Nguyên Hoang Địa, lòng càng thêm nghi ngờ, thầm nghĩ: “Chỉ dựa vào long trảo thì không thể phán đoán là hắn hay không, nhưng người cứu Quân Tư Tà kia cũng dùng song long chở hắn với Quân Tư Tà bỏ chạy.”
Hiếu Sơ Tình cứ thế đuổi theo, thấy Chung Nhạc càng lúc càng đi xa, cách Đại Nguyên Hoang Địa càng ngày càng gần. Ả nghi ngờ, không rõ vì sao hắn lại tới Đại Nguyên Hoang Địa.
– Chung Sơn thị này thật đáng nghi ngờ. Nếu nói cho thần sứ, đâu còn công lao của ta nữa? Chung Sơn thị thực lực không mạnh, không phải đối thủ của ta. Muốn bắt hắn là chuyện quá dễ dàng. Dù không bắt được, cũng có thể thong dong rút lui.
Hiếu Sơ Tình chớp chớp mắt:
– Nhưng không thể ra tay ở Đại Hoang. Thực lực hắn không yếu, nếu chiến đấu sẽ gây tàn phá rất lớn, tất sẽ kinh động tứ minh thú trên Kim Đỉnh của Kiếm Môn. Nếu tứ minh thú mà phát hiện ra, hội trưởng lão sẽ nhanh chóng đuổi tới. Muốn giết hắn, hoàn thành nhiệm vụ mà thần miếu giao phó, ta phải ra tay ở ngoài Đại Hoang!
Bảy tám ngày sau, Chung Nhạc ra khỏi Đại Hoang, đi vào Đại Nguyên Hoang Địa, đi tới lãnh địa của Yêu tộc.
Dần dần hắn càng vào sâu trong Đại Nguyên Hoang Địa. Lúc này đã là giao mùa giữa xuân và hạ. Trên Đại Nguyên Hoang Địa là những bông hoa đã héo rũ, trên cây đầy những quả non. Thi thoảng có thú dữ lui tới.
Bất chi bất giác Chung Nhạc đã đi được khoảng cách vạn dặm ở Đại Nguyên Hoang Địa, cho dù là cách Đại Hoang hay Đông Hoang đều là quãng đường không ngắn.
– Giờ có thể ra tay rồi!
Hiếu Sơ Tình đang định hiện thân, thì Chung Nhạc bỗng dừng lại, lẩm bẩm:
– Giờ có thể ra tay rồi… Hiếu sư muội, sao còn không xuất hiện?
Hiếu Sơ Tình lòng cả kinh, lại thấy vị thiếu niên phía trước quay người lại, cười nói:
– Hiếu sư muội theo ta lâu như vậy, chẳng lẽ vẫn chưa xác định được? Ngươi giờ còn thiếu một dấu chân mà thôi? Để ta đạp xuống cho ngươi xem.
Chung Nhạc giơ chân lên, đạp xuống mặt đất ở Đại Nguyên Hoang Địa một cái, rồi lập tức lùi ra sau mười trượng, cười nói:
– Hiếu sư muội hãy xem đi, xem dấu chân ở trên mặt trăng có giống dấu chân của ta hay không?
– Chung sư huynh thật thông minh, lại biết là ta đi theo ngươi.
Hiếu Sơ Tình biến sắc mặt, vội bước nhanh lên, cúi đầu nhìn dấu chân kia, lại so sánh với dấu chân khác, rồi cười khanh khách nói:
– Chung sư huynh, quả nhiên kẻ trên mặt trăng ngày ấy là ngươi. Sư huynh mau nói cho ta biết, ngươi đi lên mặt trăng như thế nào?
– Chờ bị ta chém đầu thì ta sẽ từ từ nói cho ngươi nghe!
Chung Nhạc giơ tay, đám vải vóc quấn quanh Liêu Nhận đột nhiên nổ tung, để lộ ra thần nha dữ tợn. Giao long giơ trảo đưa chuôi đao cho hắn.
Bịch bịch bịch!
Hắn lao đi, khiến mặt đất nổ tung, lao tới hơn mười trượng rồi vung đao lên chém.
Sau đầu Hiếu Sơ Tình lập tức xuất hiện một vầng trăng sáng, đang định ngăn cản thì đột nhiên từ trong dấu chân mà ban nãy Chung Nhạc giẫm ra có một đạo kiếm khí nhanh như chớp bắn tới mặt ả.
Roạt!
Kiếm khí kia có hình dáng như một cái cây, ngàn cành vạn chạc kiếm khí bung ra, quét tới khuôn mặt Hiếu Sơ Tình.
Hiếu Sơ Tình thét chói tai. Từng đạo kiếm khí chém xuống, những tiếng xoẹt xoẹt vang lên không dứt, đôi gò mát tuyệt mỹ của ả lập tức bị Mộc kiếm khí chém rách mặt ả, tóc bay tán loạn.
Mà vào lúc này, mặt trăng sau đầu ả tỏa sáng, ánh trắng trào ra, quét bay Mộc kiếm khí của Chung Nhạc.
Chung Nhạc xông tới, thế như sét đánh, hắn dựng thẳng đao chém xuống. Hiếu Sơ Tình rít lên, mặt trăng sau đầu lập tức hóa thành Tinh Nguyệt Ngọc Thiềm Thừ. Thiềm thừ không kịp ngăn cản thế đao chém xuống, chỉ kịp há mồm rống to:
– Mãng Cổ!
Tinh Nguyệt Ngọc Thiềm Thừ phát ra tiếng rống từ trong bụng, sóng âm chấn động, tạo nên những đạo đồ đằng văn kỳ quái giữa không trung, hóa thành thuẫn văn đón đỡ Liêu Nhận của Chung Nhạc.
Ngay sau đó, Liêu Nhận bổ vỡ thuẫn văn. Hiếu Sơ Tình lập tức giơ tay lên cản, huyết quang văng khắp nơi, cô ả bị đao đánh bay, ngã ra đằng sau.
– Kiếm nhất thức!
Chung Nhạc cất bước với tốc độ như lưu quang đuổi theo Hiếu Sơ Tình. Long Tướng kiếm khí hóa thành một sợi tơ kiếm đỏ đậm vô thanh vô tức di chuyển giữa không trung, đuổi theo sát Hiếu Sơ Tình. Tơ kiếm triển khai kiếm nhất thức của Thủy Đồ thị Thủy Tử An trưởng lão. Kiếm khí xẹt qua khoảng không một tia sáng đỏ rực, phóng tới cổ Hiếu Sơ Tình.
Ả vừa trúng Mộc kiếm khí, mặt đầy vết thương, mà Liêu Nhận tuy vị thuẫn văn của Tinh Nguyệt Ngọc Thiềm Thừ ngăn cản, nhưng đôi tay của ả không thể nào chống chọi được, khiến xương ngón tay của ả bị chém đứt sáu, bảy cái. Mà lúc này Long Tướng kiếm khí hóa thành kiếm nhất thức chém tới, nhỏ bé, tuy rất khó phát hiện, nhưng vẫn để ả nhận ra dao động bất thường. Ả uốn éo người, né tránh tơ kiếm, rít gào:
– Chung Sơn thị, ngươi dám bẫy ta…
Xùy…
Tơ kiếm thiên biến vạn hóa, kéo ả vào trong kiếm trận. Y phục bị chém nát tung bay trong gió. Hiếu Sơ Tình hét lớn, Tinh Nguyệt Ngọc Thiềm Thừ lại rống một tiếng “Mãng cổ”, rống ra thuẫn văn, rồi thuẫn văn cũng bị kiếm khí cắt thành mảnh vụn.
– Kiếm nhị thức!
Chung Nhạc khẽ điểm mũi chân, Mộc kiếm khí phóng ra, kiếm mảnh như tơ, xuyên qua giữa những bụi cỏ cao hơn đầu người, nhanh chóng tiếp cận Hiếu Sơ Tình. Hai đạo tơ kiếm tung hoành, biến thành trận pháp phức tạp hơn, biến hóa đa dạng hơn.
Hiếu Sơ Tình thét lên, Tinh Nguyệt Ngọc Thiềm Thừ mở ra sáu con mắt như sáu vầng trăng, ánh trăng như thủy ngân chảy ra, khiến không khí trở nên đặc dính. Làm cho tốc độ bay tới của hai đạo kiếm khí chậm đi một phần.
Thiềm thừ phun lưỡi không ngừng va chạm với hai đạo tơ kiếm, khiến tơ kiếm không thể tới gần người.
Tinh Nguyệt Ngọc Thiềm Thừ không hổ là hình thái thứ hai của nguyệt linh, chỉ riêng cái lưỡi đã có thể ngăn cản được kiếm nhị thức.
– Kiếm tam thức!
Chung Nhạc nhanh chóng đuổi theo, mà Hiếu Sơ Tình thì đang nhanh chóng tụt lùi ra sau. Đúng lúc này, một tia sáng trắng bay ra từ sau lưng Chung Nhạc, đuổi theo Hiếu Sơ Tình, hóa thành kiếm trận kiếm tam thức. Uy lực của kiếm trận lập tức tăng lên gấp bội. Ba đạo tơ kiếm cắt đứt không khí, như kén tằm quấn lấy, ngày càng chặt lại. Mà lưỡi Tinh Nguyệt Ngọc Thiềm Thừ, thuẫn văn và ánh trăng cản bản không ngăn trở nổi.
– Ta muốn giết ngươi!
Hiếu Sơ Tình bị tơ kiếm tới gần người, xẹt qua cổ ả khiến cổ ả gần như bị chém đứt một nửa, gần như chặt đứt yết hầu và động mạch chủ. Thiếu nữ rơi vào nổi giận, đột nhiên rống lên, âm thanh phát ra không phải tiếng người nữa, mà là tiếng gào thét của dã thú.
Từ trong cơ thể ả vang lên những tiếng răng rấc, bộ lông dày đặc điên cuồng mọc lên từ dưới làn da hoàn mỹ, sau đó hai cái xương cực lớn mọc ra từ cổ, càng lúc càng lớn, nhanh chóng tách ra làm hai cái cổ đầy lông đen, trên cổ ấy hai cái đầu máu chảy be bét dang nhanh chóng được tạo ra.
– Ngươi lại dám giết Thần tộc Hiếu Mang! Ngươi có biết Thần tộc Hiếu Mang là gì không? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết!
Từ trong cơ thể Hiếu Sơ Tình truyền tới khí tức làm người ta phải sợ hãi, áp bách linh hồn, gây cho người ta cái cảm giác sợ hãi và thiêng liêng thần thánh không gì sánh nổi.
Đó là khí tức của Thần tộc. Thần tộc là một chủng tộc vô cùng cao quý, khí tức càng mạnh thì càng khiến người ta phải sợ hãi. Thậm chí trong phạm vi mấy trăm dặm mọi vật đều khiếp sợ, chim không dám bay, côn trùng không dám kêu, dã thú không dám gầm rú, tất cả đều bị khí tức Thần tộc của ả trấn áp.
Nhưng thứ này lại vô dụng với Chung Nhạc.
Chung Nhạc quan tưởng Toại Hoàng trong thức hải, thiên đế tọa thiên đình. Đừng nói là khí tức Thần tộc của Hiếu Sơ Tình không đậm, mà cho dù có nồng đậm gấp trăm ngàn lần thì cũng không có tác dụng gì với hắn.