Ngày hôm sau, ta đỡ eo rời giường.

Trên người toàn là dấu vết, Tạ Cảnh tuổi Tuất hả?

Ngày đầu tiên vào cung, các phi tần ngoại trừ phải tới thỉnh an thì còn phải hầu hạ ta dùng đồ ăn sáng.

Trang Phi là người dẫn đầu chúng phi, ngồi ở hàng đầu tiên.

Nàng ta bưng một chén canh hầm xương, bảo ta nếm thử.

“Thần thiếp nghĩ Hoàng hậu nương nương thị tẩm vất vả, đã đặc biệt nấu canh hầm xương cho nương nương bồi bổ thân thể.”

Mới sáng sớm, ai mà thích ăn dầu mỡ như vậy?

Ta lắc đầu: “Trang Phi có lòng rồi, buổi sáng bản cung thích ăn thanh đạm một chút.”

Ta cho rằng, ta nói xong thì Trang Phi sẽ đặt chén canh xuống, đổi sang múc cháo cho ta.

Nhưng mà Trang Phi không hề nhúc nhích.

Chiếc chén vô cùng nóng, nàng ta không thể không đổi đầu ngón tay bưng chén.

Nhưng mà nàng ta vẫn không đặt chén xuống.

Ta: “...”

Các phi tần thỉnh an đều nhìn hai chúng ta giằng co.

Ta nhìn thấy vẻ đồng cảm trong mắt bọn họ dành cho Trang Phi.

“Bệ hạ đến.”

Tạ Cảnh vừa đi vào, Trang Phi liền bưng canh quỳ xuống.

“Mời Hoàng hậu nương nương hưởng dùng.”

Ta muốn giải thích là ta không hề làm khó Trang Phi, còn chưa mở miệng thì đã nghe thấy —

[Buồn cười, nàng ta dám trói buộc đạo đức Hoàng hậu à, không ăn thì không ăn thôi, làm như chịu tủi thân lớn lắm ấy.]

[Hắn là kẻ mù sao? Vì sao hắn lại cảm thấy Trang Phi nhân đạm như cúc chứ, rõ ràng là có tận tám trăm tâm cơ mà.]

[Hoàng hậu ngốc của ta, cứ bị bắt nạt như vậy.]

Tạ Cảnh đi thẳng đến bên cạnh ta ngồi xuống, cùng ta dùng bữa sáng.

“Trang Phi thích quỳ thì đi ra ngoài đại điện quỳ mấy canh giờ đi.”

Nói xong, hắn nhìn ta với vẻ mặt chờ mong.

[Trẫm cảm thấy vừa rồi trẫm biểu hiện rất đẹp trai, liệu Hoàng hậu có sùng bái trẫm không?]

[Trẫm giải vây cho Hoàng hậu, sao Hoàng hậu vẫn chưa khen trẫm!]

[Không khen trẫm thì hôn trẫm cũng được nha.]

Ta, trừng mắt kinh ngạc.

Các phi tần đều còn ở đây đó.

Bệ hạ, uy nghiêm của ngài đâu?

Ta xua tay để các phi tần rời đi, dỗ dành Tạ Cảnh: “Thần thiếp tạ ơn bệ hạ đã giải vây.”

Tạ Cảnh nhàn nhạt gật đầu: “Ừm.”

Chỉ có ta biết, Tạ Cảnh chỉ trông bình tĩnh vậy thôi.

[Á á á, Hoàng hậu cảm ơn trẫm kìa, vui quá!]

[Vốn dĩ tảo triều đám cổ hủ già kia cứ dọa đập đầu vào cột khuyên nhủ đến mức khiến trẫm phát phiền, bây giờ thì vui lại rồi, tha thứ cho bọn họ vậy, trẫm thật đúng là một vị quân chủ nhân từ.]

[Ngày nào cũng khai chi tán diệp, sinh sôi dòng dõi, phiền chết mất.]

[Vừa mới tuyển tú xong thì ước gì bây giờ có thể sinh hạ Hoàng tử, trẫm là lợn hả, đâu có nhanh như vậy?]

[Trẫm vẫn còn muốn cùng Hoàng hậu trải qua thế giới hai người đấy.]

Nhìn thấy Tạ Cảnh che chở ta như thế, ta tự mình múc cháo cho hắn.

Tạ Cảnh bưng chén cháo, hiếm khi có được ý cười.

[Á á á, Hoàng hậu đang ra hiệu cho trẫm sao?]

Ta: “?”

[Nhất định là như vậy rồi, Hoàng hậu múc cháo cho trẫm, chứng tỏ sẽ thưởng cho trẫm.]

[Hoàng hậu muốn thưởng cho trẫm, chứng tỏ tối hôm qua Hoàng hậu rất hài lòng về trẫm.]

[Ban nãy bưng cháo Hoàng hậu đã chạm vào tay mình, nàng ấy đã không kịp chờ đợi nữa rồi.!]

[Trẫm là minh quân, không thể tùy tiện bị sắc đẹp mê hoặc được.]

[Nhưng mà tay Hoàng hậu mềm quá, môi cũng mềm, eo cũng mềm, muốn…]

[Vì thỏa mãn Hoàng hậu, lại không làm chậm trễ chính sự, trẫm chỉ có thể cùng Hoàng hậu đến ngự thư phòng, ở trên ngự án của trẫm, ban ngày tuyên…]

*

Ta quả quyết từ chối lời mời đi đến ngự thư phòng của Tạ Cảnh.

Ta nghĩ, người thực tủy tri vị là Tạ Cảnh.

Hắn đang ở độ tuổi như sói như hổ, ta không chống đỡ được.

Tạ Cảnh trầm mặt: “Nếu đã như vậy, Hoàng hậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Trang Phi, nàng đến ngự thư phòng mài mực.”

Hắn nói xong cũng không đứng dậy rời khỏi, mà là liếc trộm ta.

[Hu hu hu, sao Hoàng hậu không tức giận?]

[Phụ nữ quả nhiên có mới nới cũ, có được rồi thì không quý trọng nữa, mới ngày thứ hai sau tân hôn là đã đẩy ta cho người phụ nữ khác rồi.]

[Nhanh giữ trẫm lại đi, nếu không nàng sẽ mãi mãi mất đi trẫm đó.]

[Muốn khóc quá, ánh trăng sáng không yêu trẫm…]

Ta: “...”

Trong ấn tượng của ta, Tạ Cảnh lạnh lùng uy nghiêm, không có tình người, chỉ dịu dàng với một mình tiểu thanh mai thô.

Tạ Cảnh bây giờ hình như không hề thích Lâm Yên.

Hơn nữa, ai có thể nói cho ta biết không, một Hoàng đế như hắn mà sao nhiều lời thoại nội tâm vậy?

Tạ Cảnh giống như một chú chó lớn thất hồn lạc phách, vẫn còn cố giả vờ bình tĩnh.

Hắn đưa lưng về phía ta, đỡ Lâm Yên quỳ ngoài điện dậy.

“Yên Nhi, đi thôi.”

Lâm Yên vênh váo đắc ý liếc ta một cái.

Trong lòng ta không hề có chút gợn sóng nào, còn có chút đồng cảm.

Trang Phi đáng thương, chưa ăn sáng mà đã bị phạt quỳ, bây giờ còn phải đến ngự thư phòng mài mực, đã phạt quỳ rồi còn thêm phạt đứng.

Ta không muốn cần phúc khí này đâu.

Mắt thấy Tạ Cảnh mang theo Lâm Yên rời khỏi, ta đứng dậy: “Bệ hạ…”

Bước chân Tạ Cảnh dừng lại: “Hoàng hậu còn có việc gì sao?”

[Á á á á, Hoàng hậu ghen rồi, muốn giữ trẫm lại.]

[Trẫm biết mà, trong lòng Hoàng hậu có trẫm.]

[Mau bảo trẫm ở lại đi, trẫm cũng sẽ giải thích cho nàng nghe, mau nói mau nói đi!]

[Chị gái thanh cao chạm vào tay trẫm rồi, trẫm không sạch sẽ nữa, trẫm phải rửa tay tám trăm lần.]

[Nếu Hoàng hậu tự mình rửa tay cho ta thì tốt quá, tay của Hoàng hậu mềm lắm thơm lắm, muốn hôn, muốn…]

Ta biết mà, không thể đồng cảm với đàn ông được, trong đầu Tạ Cảnh toàn là chuyện đó thôi.

Ta mỉm cười: “Bệ hạ đi thong thả.”

Tạ Cảnh nhíu chặt mày lại.

[Trái tim tan nát rồi, sao không giữ trẫm lại?]

[Trẫm quyết định hôm nay không nói chuyện với Hoàng hậu nữa, để nàng ấy tự kiểm điểm lại lỗi lầm của bản thân.]

[Thôi, đêm nay trẫm thể hiện một chút, oai phong một chút, Hoàng hậu nhất định sẽ thích trẫm.]

Ta: “...”

Xem ra đêm nay phải khóa cửa lớn cho kỹ, không thể để hắn vào được.

*

Chuyện Trang Phi ở ngự thư phòng cả ngày nhanh chóng truyền khắp hậu cung.

Mọi người không nhịn được mà bàn tán: “Bệ hạ đối xử với Trang Phi khác thật, bây giờ mới là ngày thứ hai sau đại hôn thôi mà bệ hạ đã không còn thích Hoàng hậu nữa.”

“Tình cảm thanh mai trúc mã mà, người khác sao bằng được.”

Ta nghe đủ loại lời đồn khiến người ta nói chuyện hăng say, buổi tối ăn nhiều hơn hai chén cơm.

Tạ Cảnh không tới, cảm giác bên tai được yên tĩnh rất tốt.

Ta đã sớm hiểu ra, trở thành Hoàng hậu thì cũng chỉ có thể hiền lương rộng lượng.

Sớm muộn gì Tạ Cảnh cũng sẽ sủng hạnh phi tần khác, hậu cung ba ngàn mỹ nhân, nào có ai không động lòng chứ?

A Bích hầu hạ ta rửa mặt: “Nương nương, đêm nay bệ hạ không tới cung Phượng Nghi.”

“Bệ hạ bị Trang Phi cướp đi rồi, người không ghen sao?”

Đương nhiên, ta không yêu Tạ Cảnh thì sao phải ghen?

Không yêu… Tạ Cảnh.

Trên đường cung mưa to gió lớn, ta quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy.

Một cây dù xuất hiện trên đầu ta.

“Về đi, bên chỗ Thái tử ta sẽ đi giải thích.”

Ta ngẩng đầu, nhìn thấy Tạ Cảnh phiên bản nhỏ.

Dáng người thiếu niên thẳng tắp, khuôn mặt mang theo ý cười, giọng điệu dịu dàng, rất giống ánh nắng sau cơn mưa.

Ta lắc đầu: “Ta vẫn đang bị phạt, nếu về sớm thì Đại công chúa và đích tỷ sẽ tức giận, di nương cũng sẽ bị phạt.”

Thiếu niên Tạ Cảnh ngồi xuống, thở dài: “Đừng sợ, muội muội ta thiếu thư đồng, em đến bên cạnh nó đi. Ta đảm bảo, Đại công chúa sẽ không làm khó em đâu.”

Thiếu niên Tạ Cảnh nắm tay ta, đưa ta đến cung Thanh Ngô của Thục Phi, ta không còn bị Đại công chúa và đích tỷ giày vò nữa.

Đêm đó, ánh trăng như nước, là đêm trước khi Tạ Cảnh xuất chinh.

Ánh mắt hắn kiên định: “Lần này đi bình định, ta nhất định phải làm được, ta sẽ mang theo chiến công quay về, dùng kiệu lớn tám người khiêng, cưới em vào cửa một cách nở mày nở mặt.

“Cùng nhau nắm tay đi đến cuối đời.”

“Di Nhi, chờ ta.”

Ta chợt bừng tỉnh, ngồi trên giường thở hổn hển.

Cảnh trong mơ vô cùng chân thật, giống như ta tự mình trải qua vậy.

Ta che lấy nơi trái tim đang đập nhanh, rơi vào trầm tư.

Đêm động phòng đó, tỳ nữ của Lâm Yên, A Tâm đã nói Tạ Cảnh đã từng ở dưới trăng hứa hẹn với Lâm Yên rằng “Cùng nhau nắm tay đi đến cuối đời”.

Vì sao ta lại mơ thấy cảnh tượng giống như vậy?

Người dưới ánh trăng đó không phải Lâm Yên, mà là ta.

Nhưng trước khi vào cung, ta chưa từng gặp Tạ Cảnh.

Kỳ lạ quá.

Lúc này, ta nghe thấy bên cửa sổ vang tiếng sột soạt.

“Bệ hạ, ngài đêm hôm khuya khoắt trèo cửa sổ, ngày mai Hoàng hậu nương nương biết được sẽ giận đó.”

Thị vệ nhỏ giọng khuyên can.

Tạ Cảnh chững chạc đàng hoàng: “Tường trẫm cũng trèo luôn rồi, còn sợ trèo cửa sổ à?”

“Ngươi không hiểu đâu, đây là tình thú của trẫm và Hoàng hậu, chờ ngươi có thê tử thì sẽ biết thôi.”

Thị vệ: “...”

[Ngươi tưởng trẫm muốn trèo cửa sổ lắm sao? Còn không phải vì Hoàng hậu khóa cửa à, trẫm không vào được nên mới đưa ra hạ sách này.]

[May mà Hoàng hậu ngủ rồi, nếu không thì sẽ làm hỏng hình tượng anh minh thần võ của trẫm trong lòng Hoàng hậu mất.]

[Đồ chó độc thân như ngươi, làm sao hiểu được cảm giác ôm thê tử thơm thơm mềm mềm đi ngủ chứ.]

Ta nhắm mắt lại vờ ngủ, Tạ Cảnh nằm xuống bên cạnh ta.

Sột sà sột soạt.

Hắn đưa tay sờ mặt ta: [Hoàng hậu ngủ cũng đẹp, hôn.]

Hắn sờ vành tai ta: [Tư thế ngủ của Hoàng hậu ngoan quá, hôn.]

Hắn dần sờ xuống dưới: [Hoàng hậu đáng yêu nhất, trẫm muốn thưởng cho nàng.]

[Hôn.]

[Hôn.]

[Hôn..]

Ta: “?”

Ngài đang thưởng cho ta sao?

Ngài đang thưởng cho chính ngài thì có.

Bàn tay Tạ Cảnh càng ngày càng làm càn, ta quyết định mở mắt ra ngăn cản hắn.

Hắn đột nhiên dừng hành động lại, vùi đầu vào vai ta.

[Di Nhi, ta nhớ nàng lắm.]