Nhẫn Cỏ

Chương 39: 39 Phía Sau Lớp Đồng Phục

Dậy đi nào! Cậu đừng dành hết thời gian đi chơi chỉ để nằm ngủ thế chứ!

Khiêm Y Thục khó nhọc lay người cô bạn thân.

Thế nhưng con sâu rượu Châu Vân Du vẫn còn đang úp mặt xuống gối ngủ say sưa quên trời đất.

Cả phòng lúc này đang cùng túm tụm lại bên giường cô mà thay nhau đánh thức:

- Vân Du à, trời sáng rồi, cậu sẽ không muốn bỏ lỡ bữa tiệc ở bể bơi đúng

Không? Và cả bữa sáng nữa, ăn muộn không tốt cho sức khoẻ đâu.

- Phan Minh quỳ bên mép giường và nhẹ nhàng nói.

Riêng Lâm Chấn Phong là không hề nương tay.

Hắn cầm chiếc gối lên, đập cô túi bụi rồi gọi lớn:

- Có dậy không thì bảo? Lớp đang lên xe đi về rồi kìa.

Tôi bỏ nhóc ở lại đây luôn đấy nhé!

Quả nhiên lực tay rất mạnh ấy đã kéo Châu Vân Du rơi khỏi giấc mơ mà trở về với thực tại.

Cô khẽ trở mình.

Đôi mắt nheo lại vì khó chịu.

- Năm phút nữa thôi...!- Cô nhóc lí nhí trong họng.

Chất giọng nũng nịu đầy vô thức của thiếu nữ khiến nghị lực đàn ông lập tức thẳng tiến qua cửa sổ.

Phan Minh gục mặt xuống chiếc chăn của Châu Vân Du mà thở dài:

- Được rồi.

Chỉ đúng năm phút thôi đấy...

Lâm Chấn Phong túm lấy cổ áo cậu bạn học bá mà kéo ra xa khỏi giường cô.

Hắn hất cằm cười khẩy:

- Đồ dại gái!

Dứt lời, hắn liền trực tiếp nắm lấy hai tay Châu Vân Du rồi dựng cô ngồi dậy.

- Tỉnh mộng đi nhóc con.

- Lâm Chấn Phong xốc mạnh bờ vai nhỏ ấy và vỗ vỗ lên chiếc má mềm.

Châu Vân Du dụi mắt.

Cơn say hôm qua dường như vẫn chưa tan sạch, cứ khiến đầu óc cô li bì mãi.

Lảo đảo bước vào nhà vệ sinh, Châu Vân Du chậm chạp đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo.

Mười lăm phút sau, cô bước ra, vươn vai thốt lên:

- Được rồi! Đi chơi tiếp nào.

Châu Vân Du đã trở về với tinh thần hăng hái quen thuộc.

Cả nhóm giờ mới có thể cùng nhau đi ăn sáng.

Vừa nhâm nhi tách cà phê đen, Lâm Chấn Phong vừa nhướng mày nói với cô:

- Nhóc vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đêm qua đâu đấy.

- Anh hỏi gì ấy nhỉ? Hôm qua xỉn quá, tôi không nhớ.

- Cô ngơ ngác chớp mắt.

Lâm Chấn Phong thở hắt trong sự bất lực.

Hắn không còn tâm trạng để nhắc lại những mập mờ ngọt lịm đó nữa.

Nếu biết trước việc Châu Vân Du ngốc nghếch như vậy, hắn đã tranh thủ khi cô say mà lộng hành tùy ý rồi.

Phòng ăn đã vắng tanh, chỉ có tiếng cười nói rôm rả vọng vào từ phía ngoài.

Châu Vân Du nhìn quanh, cô thắc mắc:

- Lớp đâu hết rồi?

- Đang nghịch ở bể bơi kìa.

Cậu dậy muộn quá nên mấy chục con người kia chờ không nổi.

- Khiêm Y Thục khoanh tay phàn nàn.

Nghe vậy, Châu Vân Du tròn mắt bất ngờ ngay.

Cô không chậm trễ thêm nữa, vội vàng ăn nốt chỗ bánh kẹp trên đĩa và uống hết cốc sữa tươi.

Vừa chạy trở về phòng, Châu Vân Du vừa nói:

- Nhanh nào các cậu! Thay đồ để đi nghịch nước thôi.

Châu Vân Du và Khiêm Y Thục vào chung phòng tắm.

Phan Minh cùng Lâm Chấn Phong thay quần áo ở bên ngoài.

Hai tên con trai rất đơn giản, chỉ cần cởi áo ra thì chiếc quần sẽ tự khắc biến thành quần bơi.

Nhưng riêng hai cô gái phải mất tới mười phút để giúp nhau đổi trang phục.

Lâm Chấn Phong tựa lưng ngoài hành lang chờ đợi.

Phan Minh đứng cạnh hắn, tay khoanh trước ngực.

Hắn liếc ánh mắt phán xét sang cậu học bá và cười khinh hình thể quá thư sinh của cậu: làn da trắng, khung xương không quá nổi bật, dáng người gọn gàng, săn chắc, nhưng chẳng lộ rõ cơ bắp, quan trọng là cậu thấp hơn hắn hai phân và hắn tự tin rằng mình trông nam tính gấp vạn lần.

- Cậu không phải đắc thắng.

Còn chưa rõ gu của Vân Du là gì mà.

Biết đâu lại là tôi cũng nên.

- Phan Minh bình thản nói.

Lâm Chấn Phong nhếch môi:

- Cứ chờ mà xem.

Lát sau, hai cô gái cùng bước ra khỏi phòng.

Khiêm Y Thục chọn phong cách kín đáo trong một bộ đồ liền mảnh và chiếc áo mỏng khoác bên ngoài.

Châu Vân Du lại phóng khoáng hơn.

Bộ áo tắm ôm sát cơ thể và tách thành từng phần riêng biệt, để lộ ra một chiếc eo thon gọn cùng ba vòng không thể nói là không chuẩn chỉnh.

Nước da trắng hồng và căng mịn nằm dưới lớp vải màu vàng chanh.

Phía trên là mảnh yếm, phía dưới là dáng váy ngắn rất xinh.

Thì ra phía sau lớp đồng phục thân thuộc, tất cả những gì căng tràn sức sống và tươi trẻ, yêu kiều nhất của thiếu nữ đều được tạo tác vô cùng hoàn mĩ như thế.

Lâm Chấn Phong nhìn cô, vô thức đưa tay lên che mũi phòng trường hợp bất trắc.

- Áo tắm trông đáng yêu chưa? Tôi thích bộ này nhất đấy.

- Châu Vân Du vô tư xoay vòng như muốn khoe với cả thế giới.

Lâm Chấn Phong nhận ra trước nay bản thân đã bị vẻ ngoài đơn giản và xuề xoà của cô đánh lừa.

Châu Vân Du không phải nhóc con như hắn nghĩ.

Và rõ ràng cô bạn thân thiết như anh em chí cốt của hắn cũng là phụ nữ, một người phụ nữ mới lớn thực thụ.

Hắn quá vô ý rồi.

Thấy Lâm Chấn Phong nhìn mình không chớp mắt, Châu Vân Du mỉm cười tự hào:

- Tôi ra dáng người lớn rồi đúng không?

Hắn vẫn vô sỉ dán mắt vào ngực áo tắm căng tròn ấy mà gật đầu công nhận:

- Ừ, lớn thật.

Hơi thở thoáng chốc hoá nặng nề.

Thân nhiệt âm thầm nóng ran lên.

Vành tai cùng gò má rực màu đỏ gắt.

Lâm Chấn Phong cố gắng kiềm chế những bản năng đàn ông đầy vội vàng trong mình.

Hắn phải đánh lạc hướng nó.

Dứt khoát rời mắt khỏi cô và quay sang phía Phan Minh, Lâm Chân Phong vẫn câu nói cũ mà gắt:

- Chọc mù mắt giờ.

Phan Minh giật mình như vừa choàng tỉnh khỏi cơn mê muội.

Cậu ta đưa tay lên vờ ho khan để che đi gương mặt đang ửng đỏ, lần đầu tiên nói lời tử tế với hắn:

- Cảm ơn, cậu vừa ngăn tôi khỏi những ý đồ bất chính đấy.

- Cậu cũng thế.

- Hắn đáp.