Dịch: LTLT

Bọn họ rất ăn ý, im lặng một hồi.

Cuối cùng Giải Lâm hỏi: “Hàng xóm của Tiết Mai đâu?”

Nhân viên phụ trách ghi chép ở bên cạnh trả lời: “Hết thời hạn tạm giam, đóng phạt xong đã thả người về rồi.”

Hôm nay đến lượt Đầu Đinh nghỉ, gã mặc quần áo mùa thu, đang ở trong nhà chơi trò chơi trong máy tính, bên cạnh máy tính có đặt một ly mì tôm vừa mới nấu, hơi nóng bốc lên mù mịt.

Gã chưa ăn được bao nhiêu thì chuông cửa vang lên.

Nhìn xuyên qua khe cửa, gã thấy một nửa góc áo, ống tay áo được người đàn ông xắn lên mấy cái, ngón tay đeo một chiếc nhẫn. Giải Lâm chào hỏi gã qua khe cửa: “Ăn cơm à? Lần trước chúng ta từng gặp mặt, còn có ấn tượng chứ?”

“Nhớ.” Đầu Đinh mở cửa: “Sao mấy anh lại đến đây?”

Người đến không chỉ có Giải Lâm, ngoài hắn ra thì đằng sau hắn còn có ba cảnh sát hình sự mặc đồng phục, cộng thêm một người đàn ông đeo găng tay bị cảnh sát bắt cùng hắn ở trên đường lúc trước.

Đầu Đinh không hiểu xảy ra chuyện gì.

Mu bàn tay của gã chà chà lên ống quần: “À ờ, ngoài việc nhìn lén thì tôi không có làm gì hết…”

Bọn họ không để ý đến gã, sau khi bảo gã mở cửa ra thì lần lượt đi vào bên trong.

Chỉ có một người vẫn đứng ngoài cửa, không nhúc nhích.

Sau khi bước vào, Giải Lâm cũng phát hiện thiếu một người, thấy Trì Thanh không động đậy: “Sao không vào?”

Trì Thanh lướt nhìn căn phòng của Đầu Đinh, giọng điệu nhàn nhạt, chẳng hề che giấu vẻ ghét bỏ trong mắt: “Phòng nhỏ, nhiều người, trong phòng không sạch sẽ. Đủ lý do chưa?”

Đầu Đinh: “…”

Giải Lâm nói thầm trong bụng ai bảo hắn tự tìm một trợ lý khó dạy dỗ như vậy chứ: “Đủ.”

Hắn lại nói: “Cậu chờ ở đây một lát. Chuyện xảy ra đột ngột, không nghĩ đến tình huống đặc biệt của cậu. Lần sau tôi sẽ nhớ mang theo bình khử trùng cho cậu, đi đến đâu xịt đến đó, xịt đến khi cậu hài lòng thì thôi.”

“…”

Cũng không cần đến mức đó.

Trì Thanh cung cấp một cách giải quyết khác: “Không cần phiền phức như vậy, anh có thể chọn không dẫn theo tôi.”

“Thế đâu được.” Giải Lâm lại mở miệng, “Tôi thà phiền phức.”

Đang nói chuyện thì một cảnh sát hình sự trong đó đã vào phòng đi nửa vòng, cuối cùng ngừng lại trước bức tường.

Cảnh sát chỉ bức tường hỏi: “Cái lỗ đó sao lại lấp rồi?”

Gần đến hoàng hôn, phòng của Tiết Mai không mở đèn, rèm cửa cũng đóng kín, tối đến mức không có một tia sáng, cái lỗ nhỏ đen ngòm trên tường trông vô cùng kỳ dị, giống như đôi mắt tối đen, sâu không thấy đáy treo trên tường.

Cái lỗ đó tạm thời bị Đầu Đinh dùng đồ chặn lại. Sau khi biết bên cạnh xảy ra hung án, gã cũng không dám nhìn cái lỗ đó nữa.

“Tôi sợ mà đồng chí cảnh sát.” Đầu Đinh vẻ mặt đau khổ nói, “Dù gì bên cạnh có người chết, ai muốn vừa ngước mắt lên thì có thể nhìn thấy hiện trường hung án chứ, đó chẳng phải là tâm lý bi3n thái sao?”

Cảnh sát ngạc nhiên nói: “Anh đã nhìn lén người ta rồi, không phải là tâm lý bi3n thái sao?”

Đầu Đinh: “…”

Đầu Đinh vẫn không đoán ra được tại sao lần này bọn họ lại đến đây, đến khi bọn họ bảo gã lấy đồ trong lỗ ra, sau đó bắt hắn chỉnh độ sáng trong phòng của mình thành trạng thái nhìn lén Tiết Mai vào nửa đêm trước đây. Lúc gã rình coi vào nửa đêm, gã sợ bị phát hiện, cho nên sẽ tắt hết đèn trong phòng.

Sau khi tắt đèn, cả phòng tối đen như mực.

Gã không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nghe thấy giọng nói có độ phân biệt cực cao của Giải Lâm: “Vậy là phòng của anh không bật đèn, thế phòng Tiết Mai thì sao?”

Đầu Đinh nhớ lại nói: “Cô ấy ngủ sớm, mười một giờ đã nằm trên giường rồi.”

Giải Lâm: “Cô ấy cũng không mở đèn à?”

Đầu Đinh: “Có lúc bật, có lúc không, có đôi khi sẽ bật một ngọn đèn ngủ, dù sao cũng không sáng sủa, làm chuyện gì cũng không nhìn thấy quá rõ ràng.”

Dựa theo lời gã nói, cảnh sát mở đèn ngủ bên phòng Tiết Mai lên, cho đến khi tình trạng nguồn sáng của cả hai căn phòng giống y hệt lúc tên Đầu Đinh nhìn trộm trước đó, Giải Lâm mới ra hiệu cho tên Đầu Đinh bước lên trước mấy bước: “Qua đó.”

Đầu Đinh: “… Hả?”

Giải Lâm: “Trước đây nhìn lén thế nào thì làm thế ấy, nằm sát vào.”

Đầu Đinh không hiểu gì hết, nói thầm trong bụng đám người này lặn lội đường xa đến là muốn xem gã biểu diễn nhìn lén sao?

Nhưng dù gã có thắc mắc cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.

Kinh nghiệm nhìn trộm trong quá khứ cũng có thể khiến gã chỉ dựa vào trí nhớ mà tìm được chính xác vị trí của cái lỗ nhìn trộm trong điều kiện tối om đưa tay không thấy năm ngón. Gã lần mò đi đến bức tường, khom người, mắt dựa sát, con ngươi trắng đen rõ ràng nhìn thẳng vào lỗ, từ góc độ này của gã vừa vặn có thể nhìn thấy cây đèn ngủ tỏa ra màu vàng ấm áp, cùng với cái giường mà trước đây Tiết Mai từng nằm.

Mấy giây sau, cửa phòng đóng chặt của Tiết Mai bị mở ra.

Đầu Đình dùng sức trừng lớn mắt để nhìn rõ hơn, sau khi gã nhìn thấy động tĩnh bèn nói: “Có người vào…”

Giải Lâm: “Tiếp tục.”

“Còn nhìn thấy gì nữa?” Giải Lâm hỏi.

“Đó là… bạn trai của Tiết Mai?” Đầu Đinh kể lại cảnh tượng trước mắt một lần, “Tôi nhìn thấy hắn đi một vòng trong phòng, lại đi ra ngoài rồi. À, sau đó hắn lại mở cửa bước vào. Sau đó nữa thì không còn gì hết, không phải chứ, đồng chí cảnh sát, rốt cuộc các anh muốn tôi xem gì?”

Thực ra bọn họ đang làm thí nghiệm.

Người đầu tiên bước vào quả thật là bạn trai của Tiết Mai, nhưng mà sau khi cậu ta đi ra, người đàn ông bước vào một lần nữa là một người có dáng người giống với bạn trai Tiết Mai, do bọn họ cố ý tìm đến.

Rất rõ ràng là trong tình huống không đủ ánh sáng, Đầu Đinh không thể phân biệt được hai người có dáng người giống nhau nhưng vẻ ngoài hoàn toàn khác biệt.

Bọn họ không khỏi nhớ lại hai câu nói nghe có vẻ rất bình thường mà Đầu Đinh từng nói trong phòng thẩm vấn trước đây.

“Tần suất mà bạn trai cô ấy đến rất cao, cách hai ba hôm thì sẽ đến, nếu đến thì thường sẽ qua đêm.”

“Có đôi khi đã rất khuya, Tiết Mai ngủ rồi, hắn cũng sẽ đến thăm cô ấy, ôm cô ấy ngủ.”

Vậy là qua cái lỗ nhỏ bí mật này, gã tưởng rằng người mình nhìn thấy là bạn trai của Tiết Mai, nhưng thực ra người mà gã luôn nhìn thấy không phải cùng một người. Hung thủ có dáng người tương tự với bạn trai Tiết Mai, thường lén lút lẻn vào trong đêm, trắng trợn ngủ cùng với Tiết Mai… Lúc Đầu Đinh hết lần này đến lần khác nhìn trộm phòng Tiết Mai trong đêm, hung thủ chỉ cách gã một bức tường, gã không nhìn thấy mặt đối phương cũng không nghe thấy giọng nói của đối phương, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng yên tĩnh như ma mị của hung thủ.

Không ai biết được vì sao hung thủ có thể tùy ý ra vào.

Giải Lâm đứng trong bóng tối hỏi gã: “Người đó xuất hiện trong đêm khuya, bình thường sẽ làm những gì? Anh còn có thể nhớ ra được không? Càng chi tiết càng tốt.”

Sau khi biết được sự thật, lòng bàn tay của Đầu Đinh chảy mồ hôi, gã nuốt nước miếng, hầu kết chuyển động, giọng nói run rẩy: “Có… có đôi khi hắn ta sẽ nhẹ nhàng mở cửa bước vào rồi đứng bên giường nhìn chằm chằm Tiết Mai, hắn ta đứng rất lâu. Sau đó hắn sẽ đi lòng vòng xung quanh trong phòng, lật xem đồ của cô ấy.”

Một vài cảnh tượng lúc đó không có nghĩ nhiều, bây giờ nhớ lại mới phát hiện kỳ lạ.

Nhất định hung thủ đã dùng thuốc mê, đổ thuốc mê vào khăn tay sau đó lén che lên mũi của Tiết Mai, đề phòng cô nửa đêm chợt thức giấc.

Đến khi Tiết Mai rơi vào mê man, hung thủ sẽ vuốt v e mái tóc, gương mặt, đôi chân thon dài lộ ra ngoài chăn của Tiết Mai…

Trong buổi tối yên tĩnh lạ thường, không ai nhận ra, hung thủ có thể đứng trong căn phòng riêng tư này, ngang nhiên dò xét, nhìn tối nay cô ấy đã ăn những gì, trong quyển nhật ký có thêm những chữ nào…

Đầu Đinh nhớ lại, một tên đàn ông như gã cũng gắp hét to thành tiếng: “Hắn ta còn xem điện thoại của cô ấy!”

Bây giờ mở khóa điện thoại đều dựa vào mở khóa vân tay với nhận biết mặt người. Tiết Mai nằm trên giường thì hung thủ chỉ cần ngồi bên cạnh, rút điện thoại đang sạc pin ra, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay đang đặt bên giường của Tiết Mai, tiếp theo ánh sáng trên màn hình điện thoại lóe lên, điện thoại đã được mở khóa.

Dường như hung thủ nắm được tất cả thông tin trong cuộc sống của Tiết Mai, hắn ta có thể tùy ý ra vào các ứng dụng mạng xã hội trong điện thoại, xem cô ấy với bạn bè đã nói những gì, lúc nào đi làm, hôm nào nghỉ ngơi, gần đây có chuyện thì cảm thấy vui vẻ hoặc là buồn rầu.

“Hắn ta xem xong điện thoại thì sẽ vào phòng tắm tắm, tôi không nhìn nữa, qua khoảng mười mấy hai chục phút thì hắn vén chăn của Tiết Mai, nằm lên giường.” Đầu Đinh nhớ lại bóng dáng mơ hồ đó trong đầu, gã khi ấy dán sát nửa gương mặt của mình vào vách tường, ở trong một góc không có ai biết, nhìn đối phương không chớp mắt, “Tôi không biết hắn ta đi khi nào, đến sáng sớm tôi thức dậy thì hắn đã không ở đây nữa rồi, chỉ có một mình Tiết Mai ấn tắt chuông báo thức, đánh răng rửa mặt thay quần áo. Vì cô ấy không có biểu hiện gì khác thường cho nên tôi chưa từng nghĩ đến phương diện này.”

Nói xong thì gã không kìm được mà nghĩ: May mà hung thủ không phát hiện cái lỗ trên tường, nếu như lúc đó hắn ta nhìn thấy thì người chết tiếp theo rất có thể là gã.

Đầu Đinh kết thúc hồi ức, cảnh sát mở đèn trong phòng lên, trên gương mặt của tất cả mọi người đều là vẻ hoảng sợ, chỉ có cố vấn Giải của bọn họ mặt vẫn như thường, vị cố vấn thứ hai họ Trì đứng ở cửa càng quá đáng hơn, anh nghe xong câu chuyện thì mắt nheo lại, ngáp một cái.

Trì Thanh ngáp xong thì hỏi: “Cũng được rồi, đi được chưa?”

“…”

Cảnh sát vẫn còn đang đắm chìm trong bầu không khí rùng mình. Trong quan niệm của người bình thường, “nhà” mãi mãi là nơi an toàn nhất, một khi cảm giác an toàn này bị người khác phá vỡ thì rất khó làm lơ.

Cảnh sát không kìm được, hỏi: “Anh không sợ sao?”

Trì Thanh: “Tôi sợ tình trạng vệ sinh trong này hơn.”

Trên hành lang chất đầy đồ đạc, Đầu Đinh là một tên thích ở nhà đủ tư cách, duy trì truyền thống tốt đẹp rằng rác có thể tiếp tục chất thành đống ở cửa thì không dễ đem đi vứt. Trì Thanh rất cẩn thận chọn một nơi khá an toàn để đứng.

Anh ngước mắt nhìn về phía Đầu Đinh: “Đống rác này của anh để mấy ngày rồi đúng không, nên vứt đi.”

So với câu chuyện thì phản ứng của cố vấn thứ hai hình như càng đáng sợ hơn.

Cảnh sát lại nhìn về phía Giải Lâm, phát hiện tuy hắn không ngáp, thậm chí còn đang an ủi Đầu Đinh nhưng lúc nói chuyện vẫn mang theo ý cười theo thói quen: “Không sao, anh không cần lo lắng quá, chỉ cần anh chưa nhìn thấy mặt hắn ta thì hắn ta sẽ không mạo hiểm quay lại nơi mình gây án lần nữa đâu.”

Trước đây, cậu cảm thấy cố vấn Giải trông rất thân thiết, nhưng mà vào lúc này, nụ cười ấy luôn khiến người ta cảm thấy rờn rợn.

Có lẽ, người làm được cố vấn… đều khá khác biệt với mọi người.

Cậu cảnh sát chỉ có thể nghĩ như thế trong lòng.

Nhưng dù thế nào thì hôm nay bọn họ cũng đã tiến gần thêm một bước đến sự thật Tiết Mai bị giết.

Trên đường quay về, Giải Lâm tổng kết: “Hôm sau Tiết Mai thức dậy không cảm thấy được bất cứ điều gì khác thường, chứng tỏ trước mỗi lần rời khỏi hung thủ đều cẩn thận dọn dẹp, đảm bảo không để lại bất cứ dấu vết gì. Chắc hắn ta là một người làm việc khá cẩn trọng.

“Đặc điểm nhận dạng của hung thủ cũng có thể xác nhận cơ bản, chiều cao, dáng người đều có độ tương tự với bạn trai Tiết Mai. Dựa vào đặc điểm này, bảo giám sát ban đêm của tiểu khu gần đó lại kiểm tra và loại bỏ một lượt tất cả nhân viên đáng nghi.”

“Với lại, hắn ta đi vào bằng cửa chính, có thể tùy ý ra vào phòng của Tiết Mai, rất có thể trong tay có chìa khóa.”

Trì Thanh ngồi ở ghế sau, không kìm được nghĩ: Vậy chìa khóa đó có từ đâu?

Là ai thì trong tay sẽ có chìa khóa nhà của người khác?

Dương Trân Trân mới đến thành phố Hoa Nam chưa bao lâu, cô ấy cũng gặp phải chuyện giống hệt với Tiết Mai sao?

Hôm đó, Tô Hiểu Lan đưa Dương Trân Trân từ quán bar về đến nơi ở, cô ấy cãi nhau to một trận với bạn trai, bạn trai lỡ tay đẩy ngã cô ấy, sau đó cô ấy tỉnh lại, sau khi lên giường nghỉ ngơi thì hung thủ cũng mở cửa vào phòng của cô ấy giống như vào nhà Tiết Mai sao?

“Tiết Mai và Dương Trân Trân đều là liên lạc trực tiếp với chủ nhà.” Cảnh sát nói, “Không có thông qua bên thứ ba cho nên chúng tôi vẫn luôn điều tra thông tin bên chủ nhà, bao gồm khách thuê trước đây của chủ nhà…”

Trì Thanh ngồi bên cạnh Giải Lâm, đang suy nghĩ chuyện này. Giải Lâm nhận nước mà cậu cảnh sát chuyền ra ghế sau, rất tự nhiên đưa cho Trì Thanh trước.

Từ sau khi trạng thái mất kiểm soát của Trì Thanh được khôi phục thì anh không còn thói quen chủ động chạm vào tay Giải Lâm nữa, trạng thái tinh thần cũng tốt lên không ít. Giải Lâm nhận ra được những thay đổi nhỏ xíu này, lúc đưa nước hắn hỏi: “Hôm nay không chữa bệnh à?”

Trì Thanh: “Không cần.”

Giải Lâm đổi một cách hỏi khác: “Vậy tối nay có đến nhà tôi không?”

Trì Thanh thể hiện trọn vẹn cái gì gọi là trở mặt vô tình: “Không đi.”

“Không muốn chữa bệnh sao?”

Trạng thái mất kiểm soát đã khôi phục, Trì Thanh không còn lý do tiếp tục quấn lấy hắn, cũng không thích nắm tay với người khác suốt ngày. Bình thường anh chỉ cần đeo găng tay, tránh xa rượu thì có thể duy trì cuộc sống thường ngày.

“Không chữa nữa.” Trì Thanh nói, “Thời kỳ cuối, không có thuốc chữa, trị không khỏi.”

Giải Lâm: “…”

Nói xong, lúc nhận nước, anh vẫn cách một lớp găng tay đụng vào tay của Giải Lâm, anh thậm chí không nhận ra ngay lập tức, đến khi xe chạy được một đoạn, chai nước trong tay anh cũng uống hết một nửa thì anh mới chợt nhớ ra: Có phải vừa rồi anh đã đụng vào tay Giải Lâm không?

Theo lý mà nói, dù mang găng tay thì anh cũng sẽ cố hết sức tránh khỏi bất cứ động tác nào có thể xảy ra việc tiếp xúc tay chân.

Cảnh sắc bên ngoài trôi qua nghiêng ngả.

Trì Thanh vặn nắp chai lại, sau đó cúi đầu nhìn găng tay màu đen trên tay, sau một lúc suy nghĩ mới phát hiện dường như “chữa trị” của khoảng thời gian này đã có tác dụng, dù chuyện có tác dụng không nằm trong phạm vi dự đoán trước đó của anh: Anh không chỉ không bài xích Giải Lâm mà thậm chí không biết bắt đầu từ khi nào anh đã quen với sự đụng chạm của hắn.