Dịch: LTLT

Âm thanh trong tổng cục rõ ràng, hỗn loạn, âm thanh đang nói gì cũng có, bởi vì câu nói đó của Đầu Đinh thật sự khiến người nghe hoảng hốt. Trì Thanh lập tức không nghe thấy những câu nói khác, giống như có người ghé sát bên tai anh, không ngừng lặp lại câu nói đó: [Mình vẫn luôn nhìn trộm cô ấy.]

Giọng nói của Đầu Đinh trầm thấp, chậm rãi trôi qua bên tai Trì Thanh, giống như lời thầm thì của kẻ nhìn trộm bi3n thái điên cuồng, yên lặng.

Một lát sau, Trì Thanh đút tay trong túi áo, lúc đứng lên còn nói với Quý Minh Nhuệ: “Đã kiểm tra hiện trường xảy ra vụ án chưa?”

Khả năng suy luận của Trì Thanh vốn mạnh, cộng thêm cũng giúp đỡ không ít ở vụ án giết mèo lần trước nên Quý Minh Nhuệ không cảm thấy đột ngột về việc Trì Thanh chủ động hỏi vấn đề liên quan đến vụ án: “Đại khái đã kiểm tra, không tra ra được vấn đề gì.”

Trì Thanh: “Không có bất cứ điều gì kỳ lạ à?”

Quý Minh Nhuệ: “?”

Quý Minh Nhuệ hỏi: “Vì sao lại hỏi như thế?”

“Không có gì.” Trì Thanh nói, “Chỉ là chợt nhớ ra trước đây từng đọc một câu chuyện.”

“Một câu chuyện?”

Lúc kể chuyện kinh dị, Trì Thanh vẫn mặt không cảm xúc, giọng nói không chút gợn sóng: “Kể về một gã đàn ông mới đầu cũng gửi tin nhắn quấy rối người khác, cuối cùng cài đặt máy quay mini trong nhà cô gái, hằng ngày theo dõi nhất cử nhất động của cô ấy.”

Lúc Quý Minh Nhuệ nghe câu chuyện nhỏ này, anh ta nghe rất nghiêm túc, giống như có điều gì suy nghĩ: “Ông nói cũng không sai, tôi ở đồn cảnh sát cũng từng gặp vụ án tương tự. Một vài người quen làm phiền đối phương, kẻ đó rất dễ trở nên càng ngày càng bi3n thái, thậm chí dần dần không thỏa mãn quấy rối ở bệnh viện, sẽ chọn thêm nhiều thủ đoạn để “tiếp cận” đối phương… Ê, ông đi đâu đó?”

Quý Minh Nhuệ lầm bầm được một nửa, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện Trì Thanh đã đi ra bên ngoài rồi.

Bàn tay đeo găng tay màu đen của anh đẩy cánh cửa kính ở lối ra vào hành lang.

“Nơi này ồn quá.” Trì Thanh nheo mắt, bên tai vẫn là tiếng ong ong không ngừng, “Đi đây.”

Khi Quý Minh Nhuệ thuật lại quan điểm này cho những người trong phòng quan sát thì trong phòng lập tức yên lặng, yên lặng đến mức khiến Quý Minh Nhuệ cảm thấy hốt hoảng trong lòng, không xác định được, không biết có phải mình không nên tùy tiện nói ra suy đoán này: “Ừm, tôi chỉ tùy tiện nói thôi, có thể là tôi nghĩ nhiều… Mấy ngày nay nghĩ lung tung, có phải anh Bân lại muốn chửi em không có não không? Ờ thì, em về đồn trước, coi như hôm nay em chưa…”

Ba chữ “chưa từng đến” còn chưa nói xong.

Võ Chí Bân vỗ vai Quý Minh Nhuệ, vui mừng nói: “Hôm nay thằng nhóc cậu có tiến bộ đó!”

Quý Minh Nhuệ mở miệng: “… Hả?”

“Chúng tôi cũng đang phân tích chuyện này.” Võ Chí Bân bình thường luôn bị đám người mới này chọc tức đến đau gan, hôm nay cuối cùng cũng nghe thấy một vài câu ra hình ra dạng từ trong miệng bọn họ, không keo kiệt mà mở lời khen, “Tài khoản weibo phụ của Tiết Mai từng nhắc đến, nói là luôn cảm thấy có người đang nhìn cô ấy.”

Cuối cùng Võ Chí Bân nói: “Tên này tiếp tục nhốt lại, hai người các cậu đi theo tôi, kiểm tra hiện trường vụ án lại lần nữa, có thể có chi tiết nào đó bị chúng ta bỏ lỡ.”

Quý Minh Nhuệ sờ sau đầu, được khen đến mức tai đỏ bừng, lập tức nói: “Vâng, anh Bân!”

Chỉ có Giải Lâm dựa vào bàn điều khiển không nói gì.

Hắn mới lướt xong tài khoản phụ của Tiết Mai, bài viết weibo đầu tiên mà cô ấy đăng là vào ba năm trước, lúc đó cô ấy mới tốt nghiệp đại học, lòng đầy ước mơ đăng một câu lên tài khoản phụ: Tốt nghiệp rồi, làm việc thật tốt, sống thật tốt, cố lên.

Giải Lâm nhìn dòng chữ đơn giản kia rất lâu, sau đó mới thoát khỏi weibo

Sau đó hắn lại chuyển về weiliao, mở ra giao diện trò chuyện của người nào đó.

Tin nhắn gửi qua bên kia chẳng hề trả lời.

Hắn lại ngước nhìn bên ngoài hành lang, ghế dài vốn có người đang ngồi đã trống không.

Vùng đỏ trên tai của Quý Minh Nhuệ vẫn chưa biến mất thì nghe Giải Lâm hỏi anh ta: “Sao cậu lại nghĩ ra được những suy đoán vừa rồi?”

Quý Minh Nhuệ nói thật: “Tôi làm công tác hòa giải ở đồn nhiều như thế, từng nhận các vụ án tương tự, đương nhiên, vừa rồi bạn tôi cũng đúng lúc kể cho tôi một câu chuyện…”

Trì Thanh băng qua hành lang, xuống thang máy nhưng lại bị người khác chặn lại ở cửa tổng cục.

Một vị cảnh sát trẻ tuổi canh ở cổng lớn vươn cánh tay ra, ngăn ở trước mặt Trì Thanh, ra hiệu cho anh ngừng lại: “Anh là anh Trì, Trì Thanh đúng không?”

Sắc mặt Trì Thanh không tốt, ngước mắt nhìn cậu ta.

Cảnh sát trẻ tuổi nói: “Xin lỗi, anh không thể ra ngoài.”

“Lý do.” Trì Thanh nói, “Anh không có quyền ngăn tôi lại.”

Cảnh sát trẻ tuổi nào biết lí do chứ, vừa rồi cấp trên gọi điện thoại bảo cậu ta cản người lại, không được cho đi.

Trong sảnh chính có mấy cái thang máy, các phương hướng đều có thang máy đi thẳng đến các tầng khác nhau. Lúc Trì Thanh với cảnh sát trẻ tuổi kia đang nói chuyện thì đúng lúc cánh cửa thang máy ở cổng mở ra.

Thang máy từ tầng ba phòng thẩm vấn đi thẳng xuống.

Thế là Trì Thanh rõ ràng nghe thấy một giọng nói truyền đến từ đằng sau: “Tôi bảo cậu ấy cản đó.”

Giải Lâm nói xong thì xua tay, ra hiệu người cản lại giùm có thể đi rồi.

Vì vậy cảnh sát trẻ tuổi khẽ gật đầu ra hiệu với bọn họ, trở về vị trí làm việc ban đầu của mình, tiếp tục công việc.

Tay Giải Lâm đặt lên vai Trì Thanh, tay còn lại mở cửa, dẫn cậu đi ra ngoài: “Đi thôi, cùng đến hiện trường xảy ra vụ án xem thử.”

Khoảnh khắc mở cửa, âm thanh bên tai Trì Thanh lại nhiều thêm một lớp.

Lớp âm thanh xuất hiện thêm có nguồn gốc từ những người đi đường và xe cộ trên đường, nhưng hiện tại những âm thanh này không phải thứ khiến Trì Thanh cảm thấy đau đầu nhất, so với âm thanh, anh càng đau đầu vì cái tên bên cạnh hơn.

Trì Thanh: “Vì sao tôi phải đi cùng.” Liên quan gì đến anh chứ.

Bàn tay đặt trên vai anh của Giải Lâm vẫn không buông ra, hắn cân nhắc một hồi, nói: “Nếu cậu nhất định muốn hỏi vì sao thì có lẽ là vì câu chuyện của cậu kể rất được.”

“…”

“Cậu có thể không đi.” Giải Lâm lại nói, “Nếu không đi, thì chúng tôi… nói chuyện với cậu ở phòng thẩm vấn tầng ba cũng được, chợt nhớ ra câu chuyện đó của cậu.”

Lúc Giải Lâm nói câu này, ánh mắt nhìn vào Trì Thanh, tuy không khác gì với lúc thường nhưng Trì Thanh biết hai lần “trùng hợp” liên tiếp cũng đủ khiến hắn nảy sinh nghi ngờ.

Quý Minh Nhuệ đi theo sau Võ Chí Bân, bước ra thang máy trễ một bước, anh ta nhìn thấy bàn tay kia của Giải Lâm, nghi ngờ sâu sắc có phải mình đang sống trong mơ không: “…”

Quý Minh Nhuệ đứng yên tại chỗ, ngơ ngác đặt câu hỏi: “Anh Bân, anh có nhìn thấy tay của cố vấn Giải đang đặt ở đâu không?”

Võ Chí Bân: “Nhìn thấy, trên vai bạn cậu.”

“Sao thế?”

“…”

Thì ra anh ta không nhìn lầm!

Mẹ nó thế mà là thật!

Quý Minh Nhuệ không tin ma quỷ, anh ta dùng sức chớp mắt, hình ảnh nhìn thấy vẫn là cảnh này, với lại anh ta còn để ý thấy tay của Giải Lâm đã khoác lên trên vai vượt quá mười giây, nhưng Trì Thanh lại không bảo hắn cút xa một chút.

… Hai người này đã quen thân như vậy từ lúc nào?

Quý Minh Nhuệ nói thầm, chuyện này thật sự còn khiến người ta khó hiểu hơn hai vụ án hiện nay không biết hung thủ làm thế nào vào nhà của người chết nữa.

Trường Thanh bị ép buộc kéo đến hiện trường xảy ra vụ án. Hiện trường vụ án lập tức bị cảnh sát phong tỏa, không cho phép thì bất cứ ai cũng không được tùy ý vào trong, dù là bước vào cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt các yêu cầu, không được phá hỏng hiện trường.

Trì Thanh lần đầu tiên bước vào nơi này.

Trong phòng Tiết Mai vẫn còn nồng nặc mùi vị cuộc sống, nếu như không đi nhìn cái tủ đông kiểu cũ từng đông đá xác chết của Tiết Mai cùng với những sợi dây phong tỏa mà cảnh sát dán sẽ khiến mọi người tưởng rằng cô gái này chỉ đi xa một chuyến, cô ấy sẽ nhanh chóng quay lại.

Hiện trường đã được kiểm tra rất nhiều lần.

Trọng điểm của lần này đặt ở “riêng tư”, tập trung điều tra các góc khuất và vách tường.

“Camera mini sau khi được tháo ra có thể sẽ để lại dấu vết, nhưng tôi cho rằng tỉ lệ sử dụng camera không lớn, nếu như có dùng camera thì rất có thể sẽ quay lại được quá trình Tiết Mai bị hại, gã ta sẽ biết được chuyện này ngay hôm Tiết Mai tử vong.” Giải Lâm phân tích, “Nhưng mà rõ ràng trong một tháng Tiết Mai bị nhét vào trong tủ đông, gã ta không hề biết chuyện này.”

Trì Thanh vừa vặn đang nhìn bức tường, tầm nhìn của anh dừng lại ở dấu vết có hình bầu dục, vươn ngón tay ra chỉ, hỏi: “Đây là cái gì?”

Sau khi bọn họ cẩn thận đục phần vật liệu kiến trúc có màu mới hơn đó ra, cuối cùng cũng để lộ diện mạo vốn có của mặt tường này. Bởi vì phần vật liệu mới bên trong đó là được nhét vào gần đây, cho nên vừa đục thì đã rơi xuống cả mảng rồi.

Mặt tường lộ ra một lỗ nhỏ to bằng ngón tay.

Võ Chí Ban lại gần nhìn, đối diện là phòng ngủ của Đầu Đinh. Ông mở to mắt, thông qua cái lỗ này rõ ràng có thể nhìn thấy giường chiếu, giấy vụn cùng với quần áo bẩn lộn xộn trên giường bày bên trong phòng ngủ của Đầu Đinh.

Trì Thanh đã sớm biết, trong lòng mỗi người đều có bí mật.

Tình hình bại lộ, Đầu Đinh ngồi trong phòng thẩm vấn, cúi đầu thừa nhận: “Phải, tôi vẫn luôn… vẫn luôn nhìn trộm cô ấy.”

“Mặt tường đó vốn bị đục lỗ, tôi cũng không biết người ở đầu tiên của căn phòng này. Lúc tôi chuyển vào thì mặt tường đã lõm vào một miếng, chủ nhà nói người thuê trước đây muốn treo poster với ảnh chụp, cho nên tự mình đóng đinh.”

“Sau khi tôi vào thì dùng cái đinh đó móc quần áo, sau đó thì đinh rơi xuống, mang theo một lớp tường cùng rớt xuống…”

“Cái lỗ đó được tạo thành như thế.” Đầu Đinh vội vàng giải thích, “Tôi không cố ý đục lỗ trên tường đâu.”

Lần thẩm vấn này chỉ còn lại hai người, Võ Chí Bân với Quý Minh Nhuệ.

Trì Thanh bị Giải Lâm dẫn vào trong phòng quan sát, hai người ngồi bên trong, thông qua tấm kính trước mặt cùng với thiết bị khuếch đại âm thanh có thể nghe thấy căn phòng bên cạnh.

Trì Thanh ngồi bên cạnh Giải Lâm: “Vừa rồi đến hiện trường cũng được thôi, nhưng vì sao bây giờ tôi còn không được đi?”

Trước mặt Giải Lâm là bàn điều khiển, hắn chỉnh âm lượng của thiết bị nhỏ lại một chút, nói: “Muốn nghe ý kiến của cậu, tiện thể chờ một lát cùng về luôn.”

Nghe ý kiến là giả, thăm dò mới là thật.

Trì Thanh nói thầm, lúc nãy mình không nên nói câu đó với Quý Minh Nhuệ.

Giải Lâm quả thực đang thăm dò anh.

Vừa đi ngang qua lại vừa chợt nhớ đến một câu chuyện liên quan, người này tự đâm sầm vào vụ án, hắn không nghĩ nhiều thì không được.

Nhưng mà nếu nói hiềm nghi thì còn chưa tới.

Dù Trì Thanh không có động cơ gây án nhưng cũng không có bất cứ chứng cớ nào chỉ về phía anh, ngoại trừ chỗ ở trước đây của anh gần nơi xảy ra vụ án thì không có chỗ nào đáng nghi thật sự.

“Thấy cả ngày hôm nay trạng thái của cậu không tốt lắm.” Giải Lâm lấy một chai nước khoáng ở bên cạnh đưa cho Trì Thanh, “Vừa rồi ở hiện trường vụ án, lúc anh Bân đến gần mặt tường, cậu lùi qua bên cạnh tận mấy bước… Hôm nay đụng phải quá nhiều người ở bên ngoài sao?”

Trì Thanh nhận nước, “ừm” một tiếng, không có phủ nhận.

Giải Lâm chờ Trì Thanh uống nước xong, lại rất tự nhiên nhận lấy chai nước từ trong tay anh, đặt lên bàn giùm. Nhưng hắn lại không cho Trì Thanh cơ hội rụt tay về, một tay của hắn cầm lấy cổ tay Trì Thanh, tay còn lại sau khi đặt nước xuống thì trực tiếp tháo găng tay trên tay Trì Thanh.

Găng tay màu đen trên tay Trì Thanh bỗng nhiên bị hắn tháo xuống: “… Anh làm gì đó?”

“Cậu nói xem làm gì?” Bây giờ Giải Lâm càng ngày càng nắm tay của Trì Thanh thành thạo, “Bệnh này của cậu rất nghiêm trọng, phải chữa.”

Lý trí nói với Trì Thanh rằng anh phải rút tay ra.

Nhưng sau khi bị làm ồn cả một ngày, cảm giác bên tai chợt yên tĩnh khiến anh khó chống cự.

Những âm thanh trong tổng cục lập tức biến mất, chỉ còn lại ở căn phòng bên cạnh, giọng nói của Võ Chí Bân xuyên qua loa truyền ra: “Cái lỗ này có thể không phải cậu cố ý đục, vậy người thì sao, cậu nhìn trộm Tiết Mai bao lâu rồi?”

Khớp xương ngón tay của Trì Thanh tì vào lòng bàn tay của Giải Lâm, khẽ nhúc nhích, cuối cùng vẫn từ bỏ phản kháng.

Đầu Đinh im lặng một hồi, nói: “Từ hôm đầu tiên cô ấy vào ở.”

“Tôi vốn định tìm người đến sửa, đã liên lạc với chủ nhà bảo chủ nhà tìm thợ sửa giùm, nhưng mà mấy hôm đó, phòng bên cạnh đổi người thuê…”

Người thuê mới chính là Tiết Mai, ngày đầu tiên Tiết Mai chuyển đến, Đầu Đinh vừa nhìn thấy cô ấy xong thì ma xui quỷ khiến, gã ta dùng đồ vật khác lấp cái lỗ đó lại, cũng gửi tin nhắn cho chủ nhà nói là mình nhìn nhầm, không có thứ gì cần sửa.

Sau đó, trong đêm hôm ấy, gã ta cẩn thận tắt hết tất cả đèn chiếu sáng trong phòng ngủ của mình, không kìm được đến gần cái lỗ nhỏ kia.

“Cậu đã nhìn thấy cái gì?” Võ Chí Bân hỏi.

“Tôi nhìn thấy cô ấy…” Đầu Đinh ấp úng, “Cô ấy thay quần áo.”

Chuyện nhìn trộm rất dễ nghiện, có một đường tắt có thể nhìn trộm cuộc sống của người khác, đối với Đầu Đinh mà nói cái lỗ đó giống như có phép thuật hấp dẫn gã ta.

“Tôi không nhịn được, sau đó ngày nào tôi cũng nhìn trộm cô ấy.”

Đầu Đinh dính chặt lên mặt tường, mắt không chớp nhìn Tiết Mai tan làm về nhà, nhìn cô ấy gọi điện cho bạn bè, nhìn cô ấy đặt đồ ăn ngoài, ăn cơm, xem phim, nhìn mặt mộc sau khi tẩy trang của cô ấy. Gã ta cảm thấy giữa mình với Tiết Mai có một mối liên hệ riêng tư nào đó chỉ thuộc về hai người học.

Sau đó một thời gian, gã ta nhìn thấy cô ấy thử quần áo mới mà cô ấy mới mua. Rồi một buổi tối nào đấy, gã ta thấy cô ấy mặc bộ quần áo xinh đẹp mới mua, dẫn bạn trai về nhà.

Hai người một trước một sau vào nhà.

Gã ta ôm lòng ghen ghét nhìn cô ấy với bạn trai thân mật.

Võ Chí Bân ngắt lời gã ta, lấy ra bức ảnh bạn trai của Tiết Mai, xác nhận cẩn thận với gã ta: “Người mà cô ấy dẫn về là người này à?”

Người đàn ông trong ảnh có dáng người bình thường, thậm chí hơi mập, chiều cao chắc không quá một mét bảy lăm, nhìn sơ qua không có chỗ gì đặc biệt.

Đầu Đinh nhìn một cái, ánh mắt căm ghét, xác nhận: “Là hắn ta.”

“Cậu rất ghét bạn trai của cô ấy sao?”

Đúng vậy, gã ta rất ghét.

Bởi vì sự xuất hiện của bạn trai Tiết Mai đã phá vỡ mối liên hệ riêng tư chỉ thuộc về gã ta, phá vỡ ảo tưởng không thực tết của gã ta, để gã ta tỉnh lại. Những thứ nhìn thấy được và không nhìn thấy được ở trên người Tiết Mai đều thuộc về một gã đàn ông khác.

Còn gã ta chỉ là một kẻ nhìn trộm, nấp trong bóng tối, thậm chí không chạm được vào cô ấy. Gã ta không thích cảm giác này.

“Tần suất đến của bạn trai cô ấy rất cao, cách ba bốn hôm sẽ đến, nếu đến thì thường ở qua đêm.” Đầu Đinh nhớ lại, “Có buổi tối rất muộn rồi, Tiết Mai đã ngủ nhưng hắn ta cũng sẽ đến thăm cô ấy, ôm cô ấy ngủ.”

Nghe một kẻ cuồng nhìn lén thẳng thắn nói quá trình nhìn lén của mình không phải là một trải nghiệm vui vẻ.

Quý Minh Nhuệ ở bên cạnh phụ trách ghi chép, cảm thấy chưa bao giờ ghi chép lại buồn đến như này.

Nhưng phải thừa nhận rằng gã hàng xóm nhìn trộm Tiết Mai trong thời gian dài chính là người “hiểu rõ” Tiết Mai nhất lúc này. Tiết Mai chết rồi, hành tung của hung thủ khó đoán, từ gã hàng xóm này có thể sẽ tìm thấy điểm đột phá nào đó.

Võ Chí Bân hỏi một câu quan trọng nhất: “Một tháng trước, lúc Tiết Mai bị hại, cậu không nhìn thấy gì sao?”

Đầu Đinh nói: “Không có, khoảng thời gian đó tôi về quê, trong nhà có tang sự.”

Chuyện này bình thường sẽ không nói đối.

Kiểm tra vé xe, đi hỏi thăm một lượt thì rất nhanh biết được là thật hay giả

Võ Chí Bân: “Vậy sau khi cậu về, Tiết Mai không xuất hiện cả tháng trời, cậu không cảm thấy kỳ lạ sao?”

Đầu Đinh: “Tôi có cảm thấy là lạ, nhưng trước đó tôi có nhìn thấy cô ấy cãi nhau với bạn trai. Tôi tưởng rằng cô ấy đi tìm bạn trai rồi, với lại tôi cũng không có lập trường đi hỏi thăm tung tích của cô ấy…”

Gã ta là một kẻ bi3n thái trốn trong chỗ tối nhìn lén người khác.

Dù cảm thấy Tiết Mai không xuất hiện một tháng có thể có vấn đề gì đó, nhưng cũng không có cách đi nói với người khác.

Trong một tháng Tiết Mai biến mất, thỉnh thoảng Đầu Đinh sẽ nhìn cái lỗ nhỏ, nhìn từ lỗ nhỏ đó vừa vặn có thể nhìn thấy nửa cái tủ đông.

Sau khi chuyện xảy ra, Đầu Đinh vừa nhớ đến cái tủ đông kia thì lưng lạnh toát… Trong một tháng trước đó, lúc nhìn trộm căn phòng của Tiết Mai qua cái lỗ nhỏ đó gã ta từng nhìn thấy cái tủ đông vô số lần, nhưng gã ta hoàn toàn không nghĩ rằng Tiết Mai đang ở trong tủ đông đó.

Đơn giản ghi chép xong, sau khi hỏi hết những gì nên hỏi, Võ Chí Bân với Quý Minh Nhuệ rút vào phòng quan sát phân tích thông tin.

Nhưng mà Quý Minh Nhuệ đang ôm sổ ghi chép trong tay, mở cửa phòng quan sát ra, anh ta vừa bước vào đã nhìn thấy ngay tay của Trì Thanh bị Giải Lâm nắm trong tay: “…”

Hơn nữa bàn tay đó còn không mang găng tay.

Tuy Trì Thanh trông có vẻ vẫn là bộ dạng lạnh lùng thờ ơ, cụp mắt ngồi ở đó, cũng không biết có nghe kỹ câu hỏi trong phòng thẩm vấn hay không, nhưng Quý Minh Nhuệ có thể xác nhận sơ sơ rằng người anh em của anh ta không có bị bắt cóc.