Dịch: LTLT

Đã hơn ba giờ khuya, sắc trời bên ngoài mờ tối, cả tòa chung cư lặng yên không tiếng động. Cành cây mùa đông trụi lá được ánh đèn chiếu ra mấy cái bóng dài đung đưa, thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba con mèo hoang kêu gào dưới tiểu khu.

Lúc này Giải Lâm đang ngồi dựa vào ghế lật sách, trên bàn đặt mấy hàng sách, đều là sách mà trước đây Giải Phong để lại, nội dung gồm “Điều tra học”, “Kiểm tra dấu vết”, “Tâm lý học tội phạm” cùng nhiều sách khác.

Những quyển sách này đều được cẩn thận mở xem rất nhiều lần, bên trên có chú giải mà Giải Phong lưu lại năm đó.

Dòng đầu tiên trên trang bìa của quyển sách mà Giải Lâm đang cầm trên tay viết: Trẻ con đừng mở lung tung.

Ngay cả nét chữ của người đàn ông ấy cũng lộ ra vẻ dịu dàng, nhưng chỗ đầu bút chuyển hướng lại lộ ra vẻ cứng cỏi.

Từ “trẻ con” này là chỉ đứa em trai năm ấy chỉ mới cao đến eo của người đó.

Lúc ấy Giải Phong vừa vào học viện cảnh sát, mỗi môn học đều rất cố gắng, trong lúc học đã từng tham gia phá án, thỉnh thoảng được nghỉ về nhà, hắn luôn đóng cửa trong phòng đọc sách. Mới đầu xuất phát từ tò mò, Giải Lâm hay lén mở chồng sách kia của anh mình, bị cảnh cáo không ít lần.

Nhưng mà chẳng có tác dụng gì, thứ không nên xem Giải Lâm vẫn xem rồi, từ môn chuyên ngành của học viện cảnh sát đến tổng kết các vụ án quan trọng. Sau đó Giải Phong chính thức vào nghề, thậm chí một đường đi lên vị trí đội trưởng đội tổng cục cũng không thoát được đứa em trai này.

Màn hình điện thoại hắn đặt bên cạnh còn đang sáng, bên trên là một tin nhắn.

Võ Chí Bân: Cục trưởng Viên đã chịu rồi. Chuyện năm đó tôi cũng không rõ, nhưng mười năm qua đi, rất nhiều suy nghĩ của mọi người đã thay đổi… Cậu còn muốn quay lại không?

Thực ra trước nửa đêm, Giải Lâm đã ngủ một hồi.

Sau khi nhận được tin nhắn Võ Chí Bân gửi đến, hắn đã ngủ thiếp đi.

Lúc ngủ, hắn mơ một giấc mơ đứt quãng.

Trong mơ, hắn nhìn thấy một căn phòng nhỏ hẹp, hai tay của thiếu niên mười lăm tuổi bị trói ở sau lưng, trong mơ có tiếng súng, còn có tiếng còi cảnh sát quanh quẩn bên ngoài phòng, ngay sau đó là tiếng bước chân của rất nhiều người ùa vào: “Tìm thấy rồi! Có người! Nơi này còn hai đứa trẻ!”

Bịt mắt màu đen che ở phía trước được nhẹ nhàng kéo ra, thời gian dài không thấy ánh nắng, trước mắt thiếu niên là một màu đen, cái gì cũng không thấy, cậu chỉ nghe thấy Giải Phong đang gọi tên mình.

“Cứu viện rất thành công.” Chờ đến khi cuối cùng mắt có thể nhìn thấy một chút ánh sáng yếu ớt, cậu nghe thấy có người nói, “Chỉ là… chỉ còn hai đứa trẻ may mắn sống sót, tổng cộng hai mươi đứa trẻ bị bắt cóc… chết rất kỳ lạ. Em trai anh và một đứa trẻ khác bị nhốt trong cùng một căn phòng, nhưng đứa trẻ đó lại chết rồi, chỉ có em trai anh sống sót, chúng tôi nghi ngờ…”

Advertisement

Giọng nói của người đó ngắt quãng.

Mới đầu, cứu viện cho vụ án bắt cóc rất thuận lợi, nhưng không biết vì sao lúc rút lui lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Đội trưởng Giải, trong thùng đều là xăng.”

“Không ổn! Mau rút!”

Tiếng nổ truyền từ xa đến gần, giống như một vòng xoáy cuốn tới, dùng tốc độ cuồng phong quét đến bùng nổ từ tận cùng bên trong căn phòng đó, một loạt cú nổ cực nhanh lập tức làm bức tường nổ thành từng mảnh nhỏ, nóc phòng ầm ầm sụp đổ.

Trong lúc hốt hoảng, Giải Lâm quên hết mọi thứ, chỉ nhớ Giải Phong ở sau lưng đẩy mình một cái.

Lòng bàn tay của người đàn ông có sức mạnh không được từ chối đẩy cậu ra ngoài, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng, giống như lời dặn dò cuối cùng: “Em hiểu rõ tội phạm, vì thế có vài người kiêng kị em. Nhưng em nhớ rõ một điều rằng em có thể giúp rất nhiều người.”

Giọng nói của Giải Phong rất khẽ, bị nhấn chìm trong tiếng nổ cực lớn: “Anh vẫn luôn tin em,”

Hơi nóng do vụ nổ sinh ra tràn đến.

“Ầm!”

“Chạy mau!” Cậu nghe thấy Giải Phong hét, “Đừng ngừng lại!”

Bụng ngón tay của Giải Lâm đặt lên hai từ “trẻ con”, bóng tối bên ngoài cửa sổ hắt lên lưng hắn, che đi chút ánh sáng. Lúc buông tay, hắn nói với căn phòng trống trải này: “Em đã không còn là trẻ con nữa rồi, anh à.”

Giải Lâm khép quyển tài liệu giảng dạy đó lại, đặt về chỗ cũ.

Ngay sau đó, điện thoại rung mấy cái.

Hai tin nhắn mới thay cho tin nhắn trước đó của Võ Chí Bân.

Hai tin nhắn mới này đến từ người mắc chứng ưa sạch sẽ họ Trì nào đó biến mất gần một tuần nay. Có lẽ cung phản xạ của người này vòng quanh Trái Đất một vòng, sau một tuần mới nhớ ra phải trả lời tin nhắn của hắn. Với lại, hết thuốc rồi cuối cùng người đó cũng biết tìm người giúp đỡ.

Trì Thanh gửi xong hai tin nhắn, nghi ngờ có lẽ nửa đêm nên đầu óc mình không tỉnh táo mới trả lời hai câu này.

Anh nghĩ giờ này chắc Giải Lâm đã ngủ từ lâu, thế là ngón tay thon dài đè lên bóng thoại, đang định nhấn “thu hồi” thì trong giao diện trò chuyện có thêm một dòng chữ.

Giải Lâm: Thì ra cậu còn nhớ có một người ở đối diện là tôi.

Trì Thanh: “…”

Giải Lâm đang định chọc Trì Thanh tiếp sau đó mới đem thuốc qua cho anh, xem thử rốt cuộc tình huống của anh thế nào, nhiều ngày rồi mà bệnh tình vẫn luôn kéo dài. Nếu như là sốt nhẹ thì tỉ lệ biến chứng rất cao.

Cuối cùng hắn mới mở cửa phòng sách thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Trì Thanh không đeo găng tay, rất không quen, lúc nhấn chuông cửa, ngón tay co lại trong ống tay áo rồi ấn xuống.

Thế là Giải Lâm mở cửa thì nhìn thấy Trì Thanh đang đứng ở cửa nhà hắn. Trì Thanh vốn gầy, gần một tuần không gặp dường như càng gầy hơn, áo len màu đen mặc trên người anh vốn hơi rộng rãi giờ trở nên càng rộng hơn, tóc trước trán cũng dài hơn, che khuất ánh mắt, nối liền với bóng tối bên dưới mắt.

Đèn trong hành lang chiếu từ trên xuống dưới, tầm nhìn rất sáng, nhưng Trì Thanh trông như tự mang theo bóng tối, làm ánh sáng xung quanh tối đi.

Anh hiếm khi chủ động mở miệng, mất tự nhiên dời đi ánh mắt: “Tôi đến lấy thuốc.”

Giải Lâm tiến lại gần hơn một chút, hỏi: “Mắt cậu sao thế?”

Trì Thanh đáp: “Mới đổi chỗ, không ngủ được.”

Anh sợ lời giải thích này còn chưa đủ thuyết phục, lại bổ sung thêm hai từ: “Lạ giường.”

“…” Giải Lâm nhìn vùng thâm đen dưới mắt Trì Thanh, không biết làm gì với việc lạ giường này của anh, “Miễn là tật xấu dính với “khó hầu hạ” có phải trên người cậu đều có không?”

Trì Thanh không phản bác được, chỉ đành chấp nhận.

Giải Lâm nói xong thì nghiêng người để Trì Thanh vào: “Thuốc cảm đưa cậu lần trước đã uống xong chưa?”

Trì Thanh “ừm” một tiếng.

Thực ra anh chẳng uống.

Sắp bị ồn chết rồi, anh không có tâm tư uống thuốc.

Giải Lâm vừa lục hòm thuốc vừa nói: “Đã uống thuốc nhiều ngày rồi mà vẫn chưa khỏi, có thể là bị viêm, cậu phải đến bệnh viện khám thôi.”

Trì Thanh với Giải Lâm ở đối diện nhau, căn hộ cùng một kiểu, thiết bị với bố cục trong nhà gần như là giống nhau, chỉ là về mặt phong cách trang trí có khác biệt rất lớn. Con người Giải Lâm trông màu mè nhưng trang trí trong nhà lại rất đơn giản, toàn bộ nội thất trong căn phòng đều lấy màu xám làm chủ đạo, đơn giản rõ ràng.

Nhà bếp của hai căn hộ đều là kiểu mở, Trì Thanh ngồi bên cạnh bàn ăn, im lặng nhìn Giải Lâm tìm đồ.

Giải Lâm nhìn dáng vẻ đó của Trì Thanh, chần chừ nói: “… Đến bệnh viện cậu cũng không thích đi à?”

Quả nhiên, người khó hầu hạ nói: “Không đi.”

“…”

“Quá nhiều người.” Người khó hầu hạ lại nói, “Ồn.”

Đây là lần thứ hai Trì Thanh nhắc đến từ “ồn” này.

Giải Lâm mơ hồ cảm thấy từ “ồn” này có lẽ còn có hàm nghĩa nào khác, ví dụ nếu như trong phòng cảm thấy ồn, trong bệnh viện cũng cảm thấy ồn, vậy thì đi đến đâu cũng sẽ không có chỗ không ồn.

Nhưng mà người nói câu này là Trì Thanh, tất cả đều không còn phi lý như thế.

Dù sao thì người mắc chứng ưa sạch sẽ họ Trì này có một gương mặt “bớt làm phiền tôi”.

“Nói hai câu đã bảo người khác im lặng, chỗ nào cũng chê ồn, ngoại trừ rừng núi hoang vắng hoặc là đảo hoang không người, những chỗ khác rất khó thỏa mãn yêu cầu của cậu.” Giải Lâm tìm thấy thuốc cảm còn lại, đưa nhiệt kế cho Trì Thanh trước, nói, “Tôi rất tò mò, trên thế giới này có chỗ nào cậu cảm thấy không ồn không?”

Có.

Trì Thanh cụp mắt, xuyên qua tóc mái trước trán nhìn bàn tay của Giải Lâm đang đưa về phía mình.

Chiếc nhẫn trên tay Giải Lâm đã tháo ra, khớp ngón tay của hắn rõ ràng, cổ tay nghiêng nghiêng, đầu ngón tay cái đè lên bụng ngón trỏ, cầm nhiệt kế đưa đến trước mặt anh.

[Nói bận việc chắc chắn là mượn cớ, nếu không thì vì sao lại đổi mật khẩu điện thoại.]

[…]

Gần bốn giờ sáng, đôi vợ chồng nào đó trong tòa nhà lại bắt đầu rồi.

Ngón tay của Trì Thanh thò một chút ra khỏi ống tay áo len, duỗi tay chạm vào cây nhiệt kế kia, lúc chạm vào giống như vô tình lướt qua chỗ đốt ngón tay của Giải Lâm.

[Lời nói đàn ông đúng là một câu cũng không thể…]

Câu nói im bặt.

Đã lâu rồi anh mới được kéo về lại hiện thực ngắn ngủi, những âm thanh khó phân biệt thật giả, có ở mọi nơi, mờ mờ ảo ảo đã bị chặn lại, chỉ còn lại một vài âm thanh rất yên bình, như cành cây bên ngoài quét ngang qua cửa sổ, tiếng xe truyền đến từ nơi rất xa, vòi nước chưa đóng chặt trong nhà bếp đang nhỏ xuống từng giọt.

“Tí tách…”

Dù Trì Thanh không muốn thừa nhận.

Nhưng nơi anh cảm thấy không ồn hình như chỉ có nơi đây.

“Bảo cậu nhận nhiệt kế.” Giải Lâm nhìn Trì Thanh nói, “Cậu đụng tay tôi làm gì?”

Thực ra Trì Thanh chạm không lộ liễu, tay của anh vẫn co lại trong ống tay áo, chỉ lộ ra chút đầu ngón tay.

Anh lề mề một lát mới buông tay ra, lời nói và hành động rất mâu thuẫn: “… Ai muốn đụng tay anh.”