Trên chiếc du thuyền ACT – 4 dập dờn trên biển, trong một buổi trà chiều nhàn nhã.

“Điện hạ, tôi đưa trà đến.”

Selleck bưng trà chiều có vẻ hơi sớm xuất hiện ở trong văn phòng tư nhân của Mahathir Di, rót một ly hồng trà, cung kích đặt ở trước mặt một người đàn ông có râu cùng mặc trang phục dân tộc màu trắng giống Mahathir Di. Sau đó đặt bánh trà đẹp đẽ lên bàn, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng tựa như muốn rời xa nơi thị phi.

“Thật đúng là trà cụ mộc mạc a.”

Người đàn ông có râu cầm lấy chén trà có vẻ thân thiết nói.

Mahathir Di hơi nhíu mày.

“Ngại quá, trà cụ cao cấp của ta bị rơi vỡ, chỉ có thể dùng cái này.”

“Bên trong lại là đại cát lĩnh?”

Người đàn ông có râu uống một ngụm sau lại bất mãn oán giận.

“Ngại quá, lá trà cao cấp còn sót lại của ta cũng bị đánh đổ…”

“Thì ra là thế, sủng vật của chú hình như đặc biệt bướng bỉnh?”

Nghe thấy âm điệu khoái trá của nam nhân, mày Mahathir Di hoàn toàn nhăn tít lại.

“Huynh trưởng, Tomoya cũng không phải sủng vật.”

Thái độ nghiêm túc của Mahathir Di làm cho nam nhân cười ha hả.

“Mahathir Di, chú vẫn giống như trước kia, chỉ cần nói đến chuyện liên quan Tomoya thì sẽ rất nghiêm túc.”

Tươi cười của hắn càng làm cho khuôn mặt Mahathir Di tức giận.

Sierdan Bin Grinder Yaru Kassem, hắn là đại ca của Mahathir Di, cũng là vương tử đầu tiên của dòng họ Kassem. Mẫu thân của hắn là đệ nhất phu nhân có huyết thống hoàng thất, cho nên hắn cũng chính là người thừa kế vương vị chính thức.

Khi so sánh với vị vương tử có chứa huyết thống dị quốc Mahathir Di này, hắn từ nhỏ liền đặc biệt được người dân kính yêu, dưới tình huống được sủng ái hơn Mahathir Di rất nhiều, đã dưỡng cho hắn cá tính ác liệt phá lệ hứng thú đối với những thứ của người khác. Bởi vậy, từ khi Mahathir Di là con do ái phi sủng ái nhất của quốc vương sinh ra, liền thường bị người anh lớn hơn mười bảy tuổi này cướp đi lễ vật phụ vương tặng hoặc là bạn chơi cùng, có thể nói cậu ghét nhất là người này, cho nên cậu căn bản không muốn tán gẫu gì với hắn.

Nhìn thấy Grinder luôn cười không ngừng, Mahathir Di ước gì được nhanh chóng đá hắn đi.

Nhưng Grinder lại vẫn có vẻ nhàn nhã uống hồng trà nói.

“Lúc ta nghỉ phép ở Hawai, nghe nói thuyền của chú cũng chạy đến gần đây. Vừa vặn có một người Nhật Bản có việc muốn lên, ta liền thuận tiện cùng đến thăm chú.”

Mahathir Di biết huynh trưởng này tuyệt đối không phải vì nguyên nhân đơn thuần này mới đến tìm mình.

“Thuyền lữ lần này, chú cùng Tomoya trải qua rất vui vẻ nhỉ?”

Dự cảm về điềm xấu xẹt qua trong đầu Mahathir Di.

“Huynh trưởng, Tomoya là của ta, cho dù là anh cũng không thể động vào hắn.”

Mahathir Di nhanh chóng phủ đầu nói.

Nhưng mà Grinder lại hoàn toàn không ngại, ý vị thâm trường cười nói.

“Từ trước chú đã vô cùng chấp nhất Tomoya, cho dù ta có muốn mượn thế nào chú cũng không đáp ứng.”

“Nhờ phúc của ngài, ở trong nước ta đã không thể tìm thấy đối tượng có thể chơi đùa, hiện tại chỉ còn lại một mình Tomoya.”

“Nhưng… Chú lại tra tấn hắn gần như người tàn tật.”

Lời nói củaGrinder làm cho cơ thịt trên mặt Mahathir Di khẽ giật.

“Hiện tại ngẫm lại, đó hẳn là tâm tính của một đứa nhỏ cố ý bắt nạt đối tượng mình thích nhỉ?”

“Huynh trưởng, ngài nói hơi quá đáng đấy. Ta cùng Tomoya không phải loại quan hệ này…”

Lời nói của Mahathir Di làm cho trong mắt Grinder bắn ra một tia sáng thần bí.

“Như vậy, cho dù đem Tomoya cho ta cũng không sao chứ?”

Mahathir Di cách một tiếng đặt cái chén lên bàn, lực đạo mạnh đến mức làm cho thân chén nứt một đường. Không ai biết rõ sở thích của ca ca hơn cậu, cậu tuyệt không thể cho người kia đến gây trở ngại cho chuyến thuyền lữ tốt đẹp của cậu.

“Nếu anh dám động đến một cái tóc gáy của Tomoya, ta sẽ lập tức làm cho anh biến thành mồi câu, mời ngài nhanh chóng trở về đi.”

“Thì ra là thế, nếu chú đã không buông được như thế, vậy quên đi.”

Mahathir Di kinh ngạc nhìn vị huynh trưởng không hiểu sao lần này lại hết sức dứt khoát, cậu biết lời nói của hắn không thể hoàn toàn tin tưởng.

“Nhưng…”

Hắn quả nhiên lại đặt điều kiện.

“Chú sẽ ở loạn nội đình một đêm chứ? Đêm nay ta muốn ở nơi này, giữa trưa ngày mai chờ chú rời bến xong ta cũng lên phi cơ về nước.”

“Được rồi.”

Mahathir Di không thể không đồng ý.

“Vậy chú lập tức giúp ta chuẩn bị phòng đi, còn có người Nhật Bản kia cũng cần.”

Sau khi nhìn thấy hắn đi ra ngoài, Mahathir Di thở dài một hơi rồi gọi Seleck tới. Cậu không tình nguyện phân phó chuẩn bị hai phòng, tiếp theo đi về phía phòng ngủ của mình.

Khuôn mặt Tomoya đỏ bừng, trên đầu đắp một cái khăn mặt rộng nằm ngủ say ở trên giường King size nhỏ.

Cảm giác hình như giường chuyển động, còn tưởng là Mahathir Di lại tới nên anh nhắm mắt trực tiếp xoay người.

“Mahathir Di, hôm nay tôi từ bỏ.”

Nhưng thanh âm trả lời không phải là Mahathir Di.

“Tomoya tiên sinh, ngài không cần cái gì?”

Thanh âm này rất quen thuộc, là…

“Ta, Takada!”

Tomoya vội vàng mở to mắt nhìn thấy khuôn mặt muốn quên cũng không quên được xuất hiện ở trước mắt.

“Anh thật là Takada sao?”

Tomoya ngồi dậy nửa người trên, gặp lại người đã lâu không thấy làm trong lòng anh tràn ngập cảm động, anh chỉ có thể run rẩy hé miệng.

“Anh, anh cái đồ phản đồ này!”

Chỉ kêu một câu như vậy, rời khỏi Nhật Bản câu nói mà anh muốn nói với Takada nhất chính là câu này.

“Ngài thế này có vẻ hơi quá đáng nhỉ? Tomoya tiên sinh.”

“Không phải sao? Nếu không phải anh vì hiệp ước mà bán đứng tôi, tôi cũng sẽ không lọt vào vận mệnh bi thảm thế này a.”

“Tôi chính là cảm thấy rất xin lỗi ngài, cho nên mới đặc biệt đến đây, có một số việc không phải ngài là không được.”

Hắn quả nhiên là một bí thư làm hết phận sự, Tomoya tuy chỉ là chủ tịch đại diện, nhưng người không ở vẫn sẽ mang đến cho công ty nhiều phức tạp.

“Vậy anh là tới cứu tôi sao?”

Tomoya tin tưởng Takada là tới giải cứu mình, nhưng người đàn ông này lại…

“Bản hợp đồng lần trước thiếu chữ kí, tôi là đến nhờ Mahathir Di điện hạ kí lại, thuận tiện tới thăm tình trạng của ngài…”

Lời nói tuyệt tình của Takada làm cho Tomoya không nói gì được mà chống đỡ, hắn nói đến nói đi vẫn là vì công ty. Nhìn thấy ánh mắt của hắn chần chừ trên người mình, Tomoya lơ đãng cúi đầu nhìn. Nơi nơi đều là dấu vết của Mahathir Di…

“A!”

Anh vội vàng kéo chăn che khuất thân thể.

“Anh, anh nhìn thấy rồi?”

“Thấy rất rõ ràng.”

Mặt Tomoya đỏ đến sắp nổ mạnh.

“Ngài không cần lo lắng, tôi sẽ không nói cho chủ tịch, huống hồ điều này có thể trợ giúp chúng ta kiếm được hợp đồng mới.”

Lời nói của Takada làm cho Tomoya cứng họng, một trợ lý làm hết phận sự như thế thật sự làm cho anh cảm động đến muốn rơi lệ.

Lúc này Mahathir Di đã trở lại.

“Nói xong chưa?”

Vị vương tử đứng ở cửa thoạt nhìn tâm tình rất kém cỏi.

“Ma, Mahathir Di…”

Tomoya khiếp sợ nhìn thấy Mahathir Di giống như thiên lôi đang đến gần, nhưng mà Takada lại không hề để ý nói chuyện với điện hạ đang tiến sát đến cạnh giường.

“Mahathir Di điện hạ, thật sự có lỗi khi đưa ra yêu cầu vô lý với ngài. Làm phiền ngài mau chóng kí tên lên hợp đồng…”

“Ta biết. Chỉ là sao anh lại biết ta sẽ đi qua Hawai?”

“Là tôi gọi vào số điện thoại tư nhân của Grinder điện hạ mới biết được, nhờ phúc của ngài ấy tôi mới có thể được theo đến nơi này.”

Mahathir Di gật gật đầu, tiếp nhận hợp đồng trong tay Takada đi tới bàn làm việc đặt trong phòng ngủ.

“Đúng rồi, bởi vì đêm nay ta phải ở đây tạm dừng một đêm, cho nên huynh trưởng ta đêm nay cũng muốn ở lại, ta đã thay hắn chuẩn bị tốt phòng ở, hắn nói giữa trưa chờ thuyền rời bến rồi cũng lên phi cơ trở về.”

“Sao cậu lại ký dứt khoát như vậy?” Chờ Takada cầm văn kiện đã kí xong đi ra ngoài, Tomoya rình coi sắc mặt Mahathir Di rồi thật cẩn thận hỏi.

“Một bản khế ước là có thể lưu lại anh, sao ta phải do dự. Bằng không chuyến thuyền lữ này sẽ rất nhàm chán, tiếp tục hoàn thành nốt chuyện vừa rồi của chúng ta đi.”

“Không phải đã làm xong rồi sao?”

“Ta còn chưa nghe thấy anh cầu ta.”

Nhìn thấy Mahathir Di đã trèo lên giường, Tomoya liền bắt đầu lo lắng. Nhanh như vậy lại làm một lần nữa, anh sợ thân thể của mình thật sự sẽ không chịu nổi. Hơn nữa Takada còn ở trên thuyền, anh sợ sẽ bị hắn nghe được tiếng kêu của mình.

“Có người khác ở đây tôi không muốn.”

“Nếu anh không muốn bị bọn họ nghe thấy tiếng kêu thì tự mình nhẫn nại đi.”

Người này sao có thể háo sắc như vậy chứ?

Tomoya mắng ở trong lòng như vậy, nhưng cuối cùng lại không cam lòng khuất phục dưới nụ hôn nồng nhiệt của Mahathir Di.

Phía trước đại sảnh trang trí những bóng đèn tạo hình xa hoa là nhà ăn, hiện tại vừa lúc là thời gian bữa tối, thuyền viên cùng hộ vệ đều thay phiên đến nhà ăn để dự bữa tiệc đứng được chuẩn bị ở đây, thừa dịp cảnh gác lơi lỏng Tomoya lại có ý đồ chạy trốn lần thứ ba.

Tomoya quấn chăn quanh người, lén lút đi trên hành lang vào lầu hai. Thời điểm buổi sáng anh bị đưa vào bồn tắm lộ thiên cũng đã chú ý phòng ở tầng này đều là phòng khách.

Hiện tại thuyền vừa vặn cập bờ, nếu có thể cùng trốn với Takada, anh ta nhất định sẽ giúp mình chuẩn bị quần áo cùng vé máy bay. Lúc trước Takada tới thăm anh tuy rằng bị anh mắng đến thối đầu, nhưng khi gặp phải tình huống này vẫn phải dựa vào anh ta.

“A… Tìm được rồi.”

Tomoya nhìn thấy bảng tên trên cửa phòng thì mừng thầm trong lòng, tưởng tượng đến việc có thể trở lại Nhật Bản anh vội vàng gõ cửa.

“Takada, là tôi, nhanh mở cửa đi.”

Nghe được tiếng mở cửa, Tomoya vội vàng lách vào, không nghĩ tới xuất hiện ở trước mắt chính là…

“Ô? Điều này sao có vẻ không quá giống với con mồi trong suy nghĩ của ta nhỉ?”

Một người đàn ông có râu mặc trang phục dân tộc giống như Mahathir Di lặng lẽ ngồi ở trên sô pha. Hả! Là đi nhầm phòng sao? Nghe được tiếng đóng cửa sau lưng, trong lòng Tomoya mơ hồ có dự cảm không hề tốt.

“Đã lâu không gặp, Tomoya.”

Nghe được thanh âm khoái trá của hắn Tomoya mới nhớ tới.

“Grinder điện hạ…”

“Thật vui khi cậu còn nhớ rõ ta.”

“Xin hỏi… Đây không phải phòng của Takada sao?”

Đối mặt với ánh mặt sỗ sàng của Grinder, Tomoya kéo sát khăn trải giường vào người rồi thật cẩn thận hỏi.

“Đúng vậy.”

“Vậy điện hạ ngài sao lại ở chỗ này chứ?”

Điện hạ mỉm cười hỏi lại Tomoya.

“Ta còn muốn hỏi cậu sao lại muốn tới nơi này, hiện tại cậu hẳn là ở trên giường của Mahathir Di mà hưởng lạc chứ?”

Hắn quả nhiên biết tất cả, Grinder không hổ là huynh trưởng của Mahathir Di, chuyện gì cũng không thể gạt được ánh mắt của hắn.

Tomoya ấp a ấp úng không biết nên nói như thế nào mới tốt, nhưng không biết sao vị điện hạ không thích hợp kia cư nhiên lại đưa ra kết luận như vậy.

“À à, hóa ra là Mahathir Di không thể cho cậu thỏa mãn, cho nên cậu mới chạy trốn tới chỗ ta sao? Ta đây cũng không thể cô phụ kỳ vọng của cậu được.”

Tomoya không hiểu lắm ý trong lời nói của hắn, mãi đến khi anh nhìn thấy điện hạ bắn ra ngón tay, hai gã bảo tiêu phía sau lập tức đánh úp lại anh thì anh mới giật mình.

Mahathir Di nhìn thoáng qua đống văn kiện chồng chất như núi ở trên bàn.

“Ta cùng Tomoya đều có công việc phải làm, thừa dịp lúc phụ vương còn chưa mất hứng tốt nhất là chạy nhanh về nước đi.”

“Tuân mệnh, điện hạ.”

Selleck yên lặng khom người cung kính chào bóng dáng rời đi của chủ nhân.

Tuy nói dược tính mạnh hơn so với bình thường một chút, nhưng vẫn không thể xem nhẹ uy lực xuân dược bí truyền của hoàng gia Ả rập.

Dưới tình huống không có bất luận kẻ nào chạm vào, phân thân bành trướng của Tomoya đã giải phóng được một lần, nhưng lại vẫn liên tục nóng cứng như cũ. Xuân dược bị nhét vào trong cơ thể đã phát huy tác dụng, giống như một cơn thủy triều ngọt ngào đau đớn không ngừng đánh úp vào kích thích thứ giữa hai chân anh.

“… Không, không cần… Tôi…”

Tomoya hai tay bị trói chặt chỉ có thể nằm ở trên chiếc giường lớn trắng muốt, mặc bản thân tự thành trò hề.

“Xem ra Mahathir Di dạy dỗ thật đúng là thành công, chỉ mới nhét xuân dược thôi mà đã có cảm giác như vậy.”

Grinder điện hạ giống như đang xem diễn nói ra những lời làm Tomoya cảm thấy xấu hổ, nhưng đối với Tomoya của hiện tại mà nói, ngay cả lời nói khiêu khích cũng thành thuốc kích thích. Dưới hai loại tra tấn của ngôn ngữ cùng ánh mắt, phân thân của Tomoya bắt đầu bi ai đứng thẳng.

“Thế nào? Muốn chui vào trong lòng ngực của ta hay không? Mặc kệ là bảo thạch hay là tòa thành, hợp đồng, chỉ cần cậu gật đầu ta sẽ cho cậu những thứ hơn rất nhiều so với khả năng của Mahathir Di.”

“Không muốn…”

Tomoya trịnh trọng cự tuyệt điều kiện mê người của Grinder điện hạ, Mahathir Di còn chưa tính, muốn anh làm món đồ chơi của nam nhân này thà anh chết cũng không muốn.

Điện hạ đứng lên khỏi sô pha, ra lệnh cho vệ sĩ nâng cái mông của Tomoya cao lên. Nhưng ở dưới áp chế mạnh mẽ của vệ sĩ, chống cự của anh vô tật mà chết, chỉ có thể trơ mắt cảm giác ngón tay còn thô hơn của Mahathir Di ra vào trong lỗ nhỏ của mình.

“Thật khiến cho người ta giật mình, không nghĩ phương diện này lại thoải mái như vậy…”

Cảm giác ngón tay càng đâm càng sâu, Tomoya phát ra tiếng nức nở khó nhịn, chỉ là nghĩ đến ngón tay kia không phải của Mahathir Di liền khiến cho toàn thân anh nổi da gà.

Mahathir Di, mau tới cứu tôi a! Quên mất sự thật là mình muốn chạy trốn, Tomoya chỉ một lòng cầu cứu. Cậu ta không phải rất nhanh có thể tìm được mình sao? Như thế nào lần này lại không chạy nhanh đến chứ? Mau tới tìm được tôi đi!

Vừa bị ngón tay của Grinder xâm phạm, Tomoya vừa nghĩ đến khuôn mặt của Mahathir Di, đến nụ cười hoàng gia xinh đẹp như thiên sứ tùy thời đều có thể hiện ra.

“… A a… Mahathir Di…”

Tên gọi bỗng nhiên thốt ra càng làm cho toàn thân Tomoya nóng lên.

“Ngay cả loại thời điểm này cậu cũng có thể kêu ra tên của Mahathir Di, không nghĩ tới cậu thích nó như vậy.”

“Tôi… Mới không có… A… A…”

“Nếu cậu nói thật ta sẽ tạm tha cho. Nếu không nói thì coi như cậu đã nhận ta, thế nào?”

Tomoya liều mạng lắc đầu. Nhưng nếu không nói chắc chắn sẽ bị xâm phạm, chỉ là ngón tay liền ghê tởm như vậy, nếu để cho hắn tiến vào thì sẽ như thế nào? Nếu cùng là vương tử sắc ma, Tomoya tình nguyện lựa chọn Mahathir Di.

Ai… Ai gọi tôi…

“… A… Thích…”

Tomoya trả lời theo bản năng.

“Chú nghe được chứ, Mahathir Di?”

“Gì?”

Grinder bỗng nhiên rút ngón tay ra rồi nói làm cho cả người Tomoya cứng ngắc, anh nhìn ra phía cửa, khi thấy thiên sứ tóc vàng mà mình chờ đã lâu ngày liền đỏ bừng mặt.

Tên kia tuyệt đối hiểu lầm, anh chỉ muốn nói thích mặt cậu ta mà thôi, nhưng bởi vì hiệu quả của xuân dược làm cho anh nói chuyện không ăn khớp… Còn hơn bị người đàn ông khác xâm phạm, bị Mahathir Di nghe được lời nói vừa rồi càng làm cho Tomoya cảm thấy xấu hổ hơn.

“Ma… Mahathir Di…”