Gần đây tin đồn ở trường học thay đổi cực nhanh, sau sự kiện “Hồng hạnh xuất tường” , ai đều vì Chu Thư Hiền không biết sống chết mà đổ mồ hôi lạnh. Quả nhiên, sự tình phát triển theo như mọi người dự đoán, Chu đại tình thánh chỉ cần tình yêu không muốn sống, vào một ngày tan học trên đường về nhà, bị đập mặt mũi bầm dập.

Ai! Ai kêu hắn người khác không chọc, chạy tới cùng Bùi Vũ Canh đoạt bạn gái, này không phải định tự sát là cái gì?

Sự tình truyền ra xong, Diệp Tâm Lê quả thực không thể tin được Bùi Vũ Canh sẽ làm như vậy, hắn thực sự chạy tới làm thịt Chu Thư Hiền.

Cô bị chọc tức, lợi dụng thời gian nghỉ trưa, lôi hắn ra hỏi.

“ ‘Nghe nói’ Diệp đồng học muốn vứt bỏ ta, cô nắm tôi chặt như vậy làm gì?” Hắn lạnh lạnh nói, khẽ liếc nhìn tay phải bị cô nấm, trên mặt không có biểu cảm gì.

Cô không để ý tới, trực tiếp chất vấn:“Cậu thực sự chạy tới gây khó dễ Chu Thư Hiền?”

Hắn nhíu mày.“Cô nghe ai nói ?”

“Mặc kệ, cậu trả lời là được.”

“Vậy thì như thế nào? Lá gan cô không nhỏ a, dám dùng khẩu khí này nói chuyện với tôi!” Cô dựa vào cái gì chất vấn hắn như vậy? Đã không phải là gì của hắn, hắn làm việc tại sao phải nói rõ với cô chứ?

“Thật là cậu!” Cô tức giận, giơ tay tát một cái qua.“Cậu làm sao có thể như vậy!”

Bùi Vũ Canh ngây người, một tát này, đánh thật sự.

“Cô dám đánh tôi?” Nắm lấy cánh tay phải phạm án của nàng, Bùi Vũ Canh hoàn toàn không dám tin.

Đời này, chưa từng có cô gái nào dám đánh hắn, chỉ trừ bỏ cô gái hỗn đãn luôn miệng không cần hắn, còn liên tục đánh hai lần, chẵng lẽ đánh đã nghiện ?

“Đánh thực thuận tay a, có cần đánh thêm hai cái nữa không?” Hắn kéo ra một chút tươi cười âm trầm, từng bước đem cô ép đến góc.

“Là, là cậu xứng đáng.” Giọng cô run run, cố gắng nói ra chữ.

Không phải không sợ, chính là nghĩ đến Chu Thư Hiền vì cô mà bị thương, lương tâm cô sẽ bất an.

Cô sợ hãi, nhưng cảm giác thương tâm tức giận đã lấn át hết tất cả, vì sao cô ngay cả quyền lợi kết giao một người bạn cũng không có? Nếu ai tiếp cận cô, đều phải nhận loại đãi ngộ này, thì tính là cái gì? Liền bởi vì lão đại hắn một câu khinh suất “Coi trọng cô” Sao?

Loại hành vi này, cùng lưu manh ác bá có gì khác biệt? Hắn làm sao có thể biến thành người như thế!

“Tôi, xứng, đáng?” Hắn xứng đáng bị đánh, xứng đáng bị đá, xứng đáng bị cô xem thường.

Vẻ mặt hắn lạnh thấu xương, quanh thân tràn ngập cuồng bạo lửa giận, nắm đấm nắm thật chặt.“Diệp Tâm Lê, cô đừng quá đáng! Thực sự cho là tôi sẽ không đánh cô?”

Diệp Tâm Lê cũng hiểu được, dù được lần đầu tiên, không nhất thiết có thể dễ dàng tha thứ lần thứ hai, lấy cuồng bá ngạo khí của hắn, sẽ không cho phép cô gái nào khi dễ đến trên đầu hắn.

Cô chưa từng quên bộ dạng ngoan lệ hắn đã từng đánh nữ sinh kia, chính là hiện tại đổi thành cô thôi.

Cô cố gắng không cho chính mình nhũn chân, hai mắt nhắm chặt, xoay đầu chờ đợi đau đớn tiến đến.

Này, này thật sự là –

Bùi Vũ Canh cơ hồ tức giận như điên, giơ lên nắm đấm hung hăng đánh về phía – tường xi măng sau lưng cô,

Không đợi được đau đớn như trong suy nghĩ, cô kinh khiếp (kinh sợ+nhát gan) mở mắt ra, giật mình nhìn nắm đấm dừng ở trên tường.

Trên vách tường có mấy chỗ tơ máu, ma xướt da khớp ngón tay hiệu quả nhanh chóng hiện ra sưng đỏ trầy da, có thể thấy được dùng lực có bao nhiêu nặng, cô không dám tưởng tượng một quyền này nếu đánh vào trên người cô……

Cô gái đáng chết này, đây là biểu cảm quỷ quái gì? Cô thực sự cho rằng hắn sẽ làm cô bị thương sao?

Cô gái này đầu rốt cuộc là làm từ cái gì ? Dại dột không chịu để tâm! Nếu hắn đối với cô như vậy, còn cần khắp nơi bảo bọc cô sao? Cô rốt cuộc có chỉ số thông minh hay không?

Là hắn ngu ngốc, là hắn bị coi thường, một bên tình nguyện muốn bảo hộ cô, nhưng người ta xem hắn là cái gì? Độc xà mãnh thú chỉ sợ tránh không kịp, cho rằng hắn tùy thời sẽ cắn cô một ngụm!

“Cô dựa vào cái gì nói tôi xứng đáng? Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi đánh họ Chu ? Lại dựa vào cái gì tới tìm tôi khởi binh vấn tội? Ở trong mắt cô, Chu Thư Hiền là tuổi trẻ có tương lai, mà tôi chỉ là cặn bã biến chất, tất cả hành vi bại hoại đều nên tính ở trên đầu tôi? Diệp Tâm Lê, cô nghe cho rõ, cho dù là cặn bã cũng có phong độ, cô có thể cự tuyệt tôi, nhưng cô không thể chà đạp tôi như thế!”

Hắn, ý của hắn là…… Hắn không có làm?

Hắn tính tình vẫn bất định, nhưng mà ánh mắt…… Lại rất bi thương.

Cô nha nha.“Nhưng là…… trên mặt Chu Thư Hiền ứ xanh là sự thật…” Trừ bỏ hắn còn có ai?

Hắn đã nói hắn cái gì cũng chưa làm, từ đầu tới đuôi chỉ là không cẩn thận mắt bị mù coi trọng cô mà thôi, có khó lý giải như vậy sao?

Hắn căm tức một cước đá thùng rác bên cạnh, cắn răng nói:“Cô rốt cuộc còn muốn tôi phải thế nào?”

“Xem, cậu chính là như vậy, luôn sử dụng bạo lực, miệng đầy lời thô tục, cả ngày đùa giỡn thô bạo người khác, như vậy bảo tớ thế nào thích cậu?” Bị hắn vừa dọa, cô ủy khuất nói ra.“Chúng ta thật sự là hai người không cùng thế giới, tôi thích đọc sách, nhưng nhận thức cậu đến bây giờ. Cậu chưa bao giờ thi đạt tiêu chuẩn qua. Tôi chỉ muốn sống những ngày bình thường, cậu lại không ngày nào không đánh nhau gây sự, cậu không biết lá gan tôi rất nhỏ sao? Cậu bảo tôi đi ra ngoài thế nào nói cho người ta, cậu là bạn trai tôi?”

“Nói trắng ra, một đứa nhân phẩm học vấn đều ưu tú, một đứa bất trị, tôi trèo cao không nổi, ý cô là thế này?” Bùi Vũ Canh châm chọc nói, hắn thật sự là tự rước lấy nhục!

Cô lùi bước.“Tôi muốn chính là một loại cảm giác an tâm, không cần thành tựu gì, làm người theo quy củ là tốt rồi, mà cậu chính là một bộ dạng lập chí muốn đi lăn lộn giang hồ…… cậu thực sự không phải loại người tôi thích, chúng ta không hợp!” cô không biết hắn vì sao muốn nói cô là bạn gái hắn, từ đầu tới đuôi, cô thủy chung cảm thấy này có vẻ giống con nít giành đồ chơi.

Cho nên Chu Thư Hiền là loại hình “hợp” với cô, mà hắn loại lưu manh này, sẽ chỉ làm cô mất mặt, thật sự là kết luận rất hay!

Quên đi, hắn cho dù cơn tức có lớn, cũng uất ức không có cách nào làm gì cô, còn đùa giỡn thô bạo cho ai xem?

Hắn tối tăm rút tay vây cô ở tường về.“Ý của cô là, nếu tôi không cần thô bạo, không gây sự, thu liễm tính tình, học hành cho tốt, như vậy cô sẽ thích ?”

Khả năng sao? Vậy so với heo mẹ muốn leo cây còn khó hơn đi?

Cô há to mồm, kịp thời thu hồi bồn nước lạnh thiếu chút nữa muốn hắt đi, bằng không ngay sau đó hắn tuyệt đối có khả năng thu hồi lời nói lúc trước, trực tiếp nhảy dựng lên làm thịt cô cho bớt việc.

Thay vì nói kinh ngạc, còn không bằng nói là hắn tỏ thái độ làm cho cô kinh dị.

Hắn vì sao muốn làm như vậy? Thật sự là vì cô sao? Hắn chưa từng biểu đạt gì về tình cảm với cô, ở tình thế diễn biến mạc danh kỳ diệu, cô luôn luôn đều mơ mơ màng màng, lại càng chưa từng nghĩ tới chính mình đối với hắn sẽ quan trọng như vậy……

Mà hắn tựa hồ cũng không thật sự muốn cô trả lời, xoay người, hai tay cắm ở trong túi quần, rời đi.

“Vì, vì sao?” Sau một lúc lâu, cô mới tìm về giọng nói chính mình, kinh ngạc hỏi ra miệng.

Hắn dừng một chút.“Ai kêu Bùi Vũ Canh tôi mẹ nó bị coi thường mà còn thích cô, như vậy được chưa?”

Cô ngây ngốc tại chỗ, nhìn bóng lưng hắn rời đi, thật lâu sau, thật lâu sau, không thể phản ứng.

Hắn nói…… Thích cô……

Không phải người ngoài đồn bậy, không phải con nít giành đồ chơi, hắn, thực sự thích cô.

Nhớ tới ánh mắt bi thương của hắn, khẩu khí lạnh lùng, không hiểu được vì sao, nhưng lại cảm thấy một tia…… Xót xa.

****

“Mày chạy đi đâu, trễ như vậy mới trở về, sao không nói hả?”

Vừa mới bước vào đại sảnh, tiếng phụ thân đại nhân lãnh liệt chất vấn oanh đến, Bùi Vũ Canh dừng lại, nghiêng người thấy bóng người bất động như núi ngồi trên sofa trong phòng khách, quanh năm không thay đổi ánh mắt, rất đạm, tìm không thấy ôn nhu.

Hắn nhíu cao mày, khoa trương kinh hô:“Cha yêu dấu từ khi nào có thói quen chờ cửa con ? Thằng con bất hiếu này thật sự là thụ sủng nhược kinh.”

Cùng đứa con trời sanh tính tình phản nghịch này nói chuyện thật sự là vất vả. Bùi Xương Ngạn nhíu mày.“Mày không cần nói mấy lời như vậy, ngồi xuống, tao có việc nói với mày.”

Thật sự là khó được, phụ thân đại nhân có hưng trí cùng hắn bồi dưỡng tình cảm nha!

Vừa vặn! Làm cho cảm xúc ác liệt của hắn tìm được chỗ phát tiết ra miệng!

“Dạ dạ dạ, bất hiếu này sẽ cố gắng đem mặt dọn sạch sẽ, không làm phụ thân đại nhân mắc xương cổ họng.” Hắn cung kính ngồi xuống, cười đến súc vật vô hại.

Bùi Xương Ngạn hít sâu một hơi, cố gắng xem nhẹ lời nói chói tai của hắn, mệnh lệnh chính mình dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi ra miệng.“Đi đau ? Còn có trên mặt mày ứ xanh là chuyện gì xảy ra?”

A? Ngày thường ngay cả con mắt đều lười nhìn hắn, thật đúng là muốn cùng hắn bồi dưỡng tình cảm nha, công ty phá sản sao? Thật nhàn rỗi.

Hắn châm chọc cười hừ.“Thôi đi! Sự thật ông tôi đều trong lòng biết rõ ràng, từ bao giờ ông quản tôi mấy giờ vào cửa, trên người có bao nhiêu vết thương?” Từng hắn trắng đêm chưa về, còn không thấy được có ai phát hiện! Sau nhiều năm như vậy mới đến hỏi, không cảm thấy dối trá?

Bùi Xương Ngạn biến sắc.“Mày nói rõ đi, vì sao mày nhất định phải không khí làm bế tắc như vậy?”

“Ồ, dạ dạ dạ, là con không đúng, con lúc nào cũng nhắc nhở chính mình có bao nhiêu lần làm cha không vui, vậy thì cút đi, không để phụ thân đại nhân chướng mắt.” Cung kính đứng dậy, còn đa lễ cúi mình vái chào.

“Đứng lại, mày đi nơi nào?”

“Tâm trạng không tốt, đi vệ sinh.”

Bùi Xương Ngạn cho dù có tu dưỡng, cũng không thể dễ dàng tha thứ hắn khiêu khích như thế.“Bùi Vũ Canh, mày không phun mấy lời thô bỉ không được sao? Nhìn xem em trai mày, nó so với mày nhỏ hơn hai tuổi, tất cả đều so với mày vĩ đại một trăm lần, mày nói đi, mày có chỗ nào so được với nó? Làm anh mà như vậy, mày thật đáng xấu hổ!”

Đúng vậy, hắn không có chỗ nào bằng Bùi Quý Vân, bất luận khí chất, tu dưỡng, học vấn, thậm chí địa vị tại cái nhà này, cùng với tầm quang trọng trong cảm nhận của cha…… Hắn đã sớm thừa nhận, kia lại như thế nào?

“Nguyên lai đi vệ sinh thực thô bỉ a?” Bùi Vũ Canh thụ giáo gật đầu.“Được rồi, như vậy ‘Có phân thì kéo thẳng, đừng đợi không phân bị táo bón’ như vậy đủ văn nhã chưa? Không đủ tôi còn có càng văn ngôn !’Tử viết: Hữu thỉ tự giang trung lai, bất diệc sảng hồ’ ……”

“Mày……” Bùi Xương Ngạn triệt để bị nghiệt tử ngỗ nghịch khí huyết công tâm.“Chủ nhật này không cho phép ra cửa, tao giới thiệu thiên kim Đỗ gia cho mày nhận thức.”

Thái độ con trai không chịu dạy dỗ, lại làm cho ông kiên định muốn tác hợp hắn cùng với Đỗ Nhược Thường. Cô gái kia ông đã gặp qua, ngày thường xinh xắn, điềm đạm nho nhã có giáo dưỡng, hy vọng bọn họ chặt chẽ lui tới, có thể kiềm chế con ngựa hoang thoát cương này, thay đổi hắn một thân lệ khí.

Bùi Vũ Canh phun cười, nguyên lai đây mới là trọng điểm.

Đã nói rồi, ông già cũng không phải ăn no nhàn rỗi, sẽ cùng hắn liên lạc cảm tình?

“Sẽ không là đám hỏi buôn bán đi?” Hắn dám lấy đầu mình ra cược, vị thiên kim Đỗ gia này tuyệt đối gia thế nhất lưu, ông già nịnh hót không phải chuyện một ngày, hai ngày !

“Vì sao mày luôn đem dụng ý của tao vặn vẹo khó coi?” Ông không thể đơn thuần làm một chuyện vì con sao?

“Bởi vì những việc ông làm với tôi, làm cho tôi không có cách nào tự mình đa tình cho rằng cái gì! Ông nói tôi phản nghịch quái đản, làm cho người ta không thể thân cận, nhưng nếu ông từng cho tôi một chút ấm áp, vì sao hôm nay tôi sẽ lạnh lùng không thể cho ông tới gần? Tôi mới mười tám tuổi, đã nghĩ lợi dụng tôi để củng cố sự nghiệp, ông rốt cuộc đem tôi làm cái gì ?”

Một hơi rống ra uất ức đè nén nhiều năm, thống khoái!

Hắn hít vào một hơi, nắm trong tay cảm xúc, xoay người tiền bỏ lại một câu:“Muốn thân cận tự ông đi, thứ tôi không có hưng trí phụng bồi, dù sao không phải lần đầu tiên ông nuôi vợ bé, lại tạo ra một đứa con tư sinh cũng không tính cái gì!” Bùi Xương Ngạn kinh ngạc sững sờ, cũng không biết được trong lòng hắn có oán khí sâu như vậy……Vũ Canh! Ngay khi bóng hắn biến mất ở chỗ rẽ thang lầu, Bùi Xương Ngạn chần chờ hỏi:“Người làm cha này trong cảm nhận của con, thực thất bại?”

Bùi Vũ Canh dừng một chút.“Tôi nghĩ như thế nào, ông sẽ để ý sao? Không cần lừa mình dối người, con của ông từ đầu tới đuôi cũng chỉ có một đứa, hắn tên Bùi Quý Vân,”

Bỏ xuống lời cuối cùng, trùng trùng đánh vào lòng Bùi Xương Ngạn.

Chẵng lẽ ông…… Thực sự rất xem nhẹ đứa nhỏ này ?

Không bật đèn phòng, một mảnh hắc ám, chỉ có ngoài cửa sổ mấy phần tinh quang, làm cho hắn không đến mức bị lạnh như băng nuốt hết.

Bùi Vũ Canh nằm nghiêng ở trên giường, hai tay gối sau đầu, tri giác hoàn toàn thả đi, làm cho chính mình tiếp cận trạng thái chết lặng, cái gì cũng không muốn nghĩ.

“Anh?” Từ cửa truyền đến tiếng kêu nhè nhẹ, Bùi Quý Vân mở đèn vào phòng.

Hắn nhắm mắt lại, mới làm cho đồng tử thích ứng ánh sáng.

Vẫn như trước kia, Bùi Quý Vân đi đến bên cạnh hắn, trên mặt là lo lắng không thể sai biện.“Em nghe thấy anh và ba ba tranh chấp, tâm trạng của anh thật không tốt, có phải hay không?”

Bùi Vũ Canh hừ lạnh.“Tao có lần nào không cùng ông ta ầm ỹ? Nếu như vậy kêu tâm trạng không tốt, vậy ba trăm sáu mươi lăm ngày, không có một ngày nào tâm trạng tốt.” Có rồi, nếu ngày nào đó làm lão già tức chết, vậy tâm trạng hắn khả năng sẽ tốt lắm.

Bùi Quý Vân lắc đầu.“Không giống nhau. Anh luôn luôn chỉ biết dùng thái độ đùa cợt, mắt lạnh xem người khác tức giận đến giơ chân, sẽ không chân chính nói ra cảm thụ đáy lòng, hôm nay, anh không khống chế được.” Nhìn ra được, cảm xúc hắn thực ác liệt.

Bùi Vũ Canh hơi nhếch môi, không nói lời nào.

“Anh, anh có người trong lòng sao?”

Bùi Vũ Canh thiếu chút té xuống giường, gặp quỷ trừng hắn.

Bùi Quý Vân cười cười, ôn thanh trả lời: “Một cái thân cận yến, không đến mức làm anh phát lớn hoả như vậy, lấy cá tính của anh mà nói, hẳn là sẽ vui vẻ phó ước, sau đó cố ý làm hỏng, làm cho ba ba mặt mất hết, nhưng anh không có, anh theo bản năng chính là kháng cự, hơn nữa cuồng nộ, em nghĩ, hẳn là có người làm anh muốn giữ lại vị trí kia.”

Bùi Vũ Canh trong nháy mắt không nói gì mà chống đỡ. Thế nào chưa từng phát hiện tiểu tử này hiểu biết hắn như vậy……

“Nếu anh thực sự bài xích ba ba an bài như vậy, em nghĩ ra biện pháp tốt lắm, anh không cần lo lắng.”

“Tao sẽ lo lắng?” Bùi Vũ Canh cười nhạt.“Ông già không sợ mất mặt thì cứ tiếp tục, tao lo lắng cái gì? Ai cần mày gà mẹ.”

Bùi Quý Vân thở dài, anh trai đối với cái nhà này khúc mắc sâu đậm, hắn đã hoàn toàn vô lực, cũng không thể thay đổi cái gì.

“Đừng để ý ba nói, ba không phải muốn so sánh em với anh, mỗi người đều có quyền lợi lựa chọn cách sống cho mình, nếu anh muốn sống tự do như vậy, không ai có tư cách can thiệp……”

Đã xong chưa? Hắn cho rằng hắn đang làm gì? Phổ độ chúng sinh à?

Bùi Vũ Canh không chút suy nghĩ, phiền chán đáp hắn: “ Thực mẹ nó dong dài, muốn khóc tang về phòng mày đi, đừng ở chỗ tao!”

Bùi Quý Vân lặng lẽ đem thở dài nuốt trở lại trong bụng, trầm mặc đứng dậy.

Hắn không thể trách thái độ anh trai đối với hắn kém cỏi, ở trong cái nhà này, người sống vất vả nhất không phải hắn, mà là anh trai từ trong kẽ hở sinh tồn, hết thảy đều là bởi vì hắn, hắn biết, cũng áy náy, cho nên không thể nói cái gì nữa.

Hắn tựa hồ…… Khổ sở ngay cả khí lực nói chuyện đều không có. Bùi Vũ Canh nhìn, đột ngột nhớ tới một khuôn mặt nhỏ nhắn nhu khiếp khác, cũng không hiểu bị gì, ra tiếng gọi hắn lại.“Này Bùi Quý Vân!”

“Hả?” Hắn dừng lại, trở lại ôn ôn đáp lại.

“cái kia……” Vẻ mặt hắn thoáng hiện một tia kỳ quái.“Có phải tao thực sự…… rất xấu không?”

Bùi Quý Vân có chút bất ngừo.“Anh chỉ phương diện nào?”

“Chính là…… con gái ấy, đều sẽ không thích con trai động bất động liền phun lời thô tục, dùng nắm đấm giải quyết sự tình, các cô ấy bình thường đều thích loại hình như mày, sẽ đọc sách, lại có tu dưỡng, có phải hay không?”

“Ách……” Bùi Quý Vân thiện lương bảo trì trầm mặc, không đành lòng ở trên miệng vết thương đâm hai cái.

Không cần hắn nói, Bùi Vũ Canh cũng có đáp án.

Bùi Quý Vân có học vấn, có khí chất, mà hắn chỉ cần nói đến Khổng Tử, thầm muốn đào ra tiên thi; nữ sinh ái mộ Bùi Quý Vân, nhắm mắt tùy tiện đều có thể cầm ra một nắm, mà thích hắn, nhiều lắm chỉ có nữ sinh bất lương kia…… Có khi hắn nghĩ, Bùi Quý Vân tao nhã khí chất, nhân phẩm học vấn đều ưu tú, cùng Diệp Tâm Lê kỳ thực có vẻ xứng đôi, mà hắn phát hiện, hắn cư nhiên sẽ đố kị.

Giơ tay sờ sờ ứ xanh trên mặt. Khi vừa mới trở về, cùng vài thiếu niên bỏ học bất lương xung đột, vừa vặn hắn cảm xúc không tốt, mượn đến luyện nắm đấm.

Người như hắn, không gây chuyện thị phi thực sự rất khó đi?

*****

Người như hắn, thực sự không xứng với cô gái như Diệp Tâm Lê đi?

Người như hắn!! Ai, càng nghĩ càng bực mình, khó trách cô khinh thường hắn.

“Anh, là ai đã nói cái gì với anh sao? Em là chỉ, trừ bỏ ba ra.”

Ba ba dù nói anh trai không chịu dạy dỗ, nhưng hắn luôn cho rằng, không ai trời sinh liền thích quát tháo quậy phá, này chính là một loại phương thức anh trai cân bằng cảm xúc, nhờ phát tiết như vậy, làm cho chính mình tìm được chỗ đứng.

“Cô ấy chê tao dã man.” Bùi Vũ Canh căm giận bất bình lên án.

Bùi Quý Vân cười khẽ.

Quả nhiên là vì nữ sinh, người này, đối với hắn lực ảnh hưởng tựa hồ không nhỏ.

Mặc kệ như thế nào, chịu một lần nữa xem kỹ chính mình là chuyện tốt, hắn vốn đang lo lắng, anh trai cứ như vậy buông thả chính mình……

Càng nghĩ càng không cam lòng! Bùi Vũ Canh phút chốc từ trên giường nhảy dựng lên. Lấy mấy bài thi toán học nhét vào tay Bùi Quý Vân.“Có biện pháp nào làm cho tao biết mấy thứ này không?” Nếu hắn toàn thi hạng nhất danh hiệu Trạng nguyên lang không phải dựa vào làm bừa có được, hẳn là phải cố gắng đi?

Khí thế thật hào hùng ngàn vạn a! Bùi Quý Vân ngây ngốc nhìn từng bài thi, mười tám điểm,

Mười điểm , sáu điểm, tờ này càng rất giỏi, không điểm!

Từ không nhảy lấy đà, tất cả đều là lục bội số nha, tận lực tính cũng không chuẩn như vậy!

Bùi Quý Vân hoàn toàn cứng họng, trong đó có một tờ, cư nhiên còn viết “Đề toán này đáp án ở trang tám mươi bốn, câu thứ bảy như câu thứ ba, mời lão sư tự mình xem, bản thiếu gia không rãnh chép lại”, hành vi kiêu ngạo đến cực điểm, khó trách lão sư chấm bài thi giận dữ, bút son vung lên, một trứng vịt thật to thưởng cho hắn về nhà nấu ăn, một chút tình cảm cũng không cấp.

“Cười cái rắm a! Rốt cuộc được không?” Bùi Vũ Canh trừng em trai một mặt muốn cười lại cười không nổi.

Bùi Quý Vân thanh thanh yết hầu.“Nếu này thật sự là thực lực của anh mà nói!” Hắn than nhẹ, kéo ghế ngồi bàn học ra, nhàn nhạt tiếp tục:“Đến đây đi, chúng ta đêm nay không cần ngủ.”

Cách một ngày, Diệp Tâm Lê khi đến, Bùi Vũ Canh đã ngồi ngay ngắn tại vị trí đọc sách.

A? Người luôn luôn kiên trì sớm đến không bằng đến trễ, đến trễ không bằng không đến, cư nhiên đúng giờ như vậy, còn đọc sách nha! Trời sắp hạ hồng vũ.

Cô một mặt hoài nghi đây là ảo giác. Một mặt buông túi sách ngồi ổn định.

Ngày hôm qua ngủ trưa quá đi, hắn cũng không có về lớp học, mãi cho đến tan học cũng chưa nhìn thấy người hắn, cô còn tưởng rằng hắn vẫn chứng nào tật nấy, lấy trốn học làm chỉ tiêu cao nhất trong cuộc sống, không nghĩ tới hắn hôm nay lại đúng giờ đến trường……

Còn tự học, cô không yên lòng, nội dung trong sách giáo khoa, một chữ cũng chưa vào trong óc, ánh mắt lúc nào cũng không chịu khống chế liếc nhìn hắn.

Trên mặt hắn khi nào lại nhiều ra một khối ứ xanh? Còn nói sẽ bỏ đánh nhau gây sự, gạt người! Tầm mắt thuận thế dời xuống, khớp ngón tay cầm bút còn trầy da, căn bản không có xử lý…… Hắn không đau sao?

Trong lòng có một tia cảm giác quái dị kỳ quái, nhưng sườn mặt hắn lạnh lùng nhàn nhạt, làm cho cô không biết nên nói cái gì, hôm qua không thoải mái, hắn nói rõ còn đang cùng cô dỗi.

Biết bọn họ không thoải mái, bọn người Tiểu Phó thực áy náy chạy tới hướng cô làm sáng tỏ, đập Chu Thư Hiền là bọn họ tự chủ trương, muốn thay lão đại xả giận, không có liên quan tới lão đại, không nghĩ tới sẽ hại bọn họ biến thành càng tệ hơn.

Được rồi, là cô sai, hiểu lầm hắn, hơn nữa cô lại dùng phương thức đả thương người cự tuyệt hắn, hắn giận là có thể lý giải, cho nên hắn cả một ngày đều kiên trì không để ý tới cô, khẩu khí nói chuyện khốc khốc, trên mặt viết rành mạch:“Chúng ta đang chiến tranh lạnh!”

Bộ dáng hắn hờn dỗi…… như một đứa trẻ.

Có vẻ kỳ quái là, hắn không lại lấy phòng học làm địa điểm ngủ bù, bộ dáng chuyên chú nghe giảng bài, rất giống thật, ngẫu nhiên cúi đầu viết viết ghi ghi, có lần cô còn nghi ngờ, có lẽ hắn đang vẽ lỏa nữ đồ đi?

Cô thừa dịp tan học hắn không ở chỗ ngồi nhìn trộm, không thấy được lỏa nữ đồ, ngược lại nhìn thấy một quyển vỡ rõ ràng tỉ mỉ xác thực! Cô dám dùng cái đầu đánh cược, chữ viết tuấn nhã xinh đẹp như vậy, tuyệt đối không phải hắn viết !

Hắn thực sự hạ quyết tâm muốn bế quan khổ đọc ? Ngay cả Quỳ Hoa Bảo Điển đều mượn đến đây.

Không đếm được lần thứ mấy, cô tròng mắt nhìn về phía hắn.

Hôm nay có bài kiểm tra số học, lão sư đã dặn ôn tập, phát bài thi xong, hắn chính là cúi đầu nghiêm túc làm bài, ngay cả đồng xu thường ngày cũng không thấy.

Căn cứ hiểu biết của cô về hắn, mỗi lần kiểm tra hắn đều sẽ mời cha già, tất cả đáp án đều sẽ mời Tôn Trung Sơn tiên sinh chỉ điểm trước.

Cư nhiên không ném đồng xu, thật đúng là không thói quen.

Được rồi, là nên cho chút mặt mũi, cô thật tò mò không có Tôn tiên sinh hỗ trợ, hắn sẽ có tiến bộ bao nhiêu.

Kiểm tra xong, lão sư để lại chút thời gian kiểm điểm đáp án.

Như trước kia, cô lấy bài thi của hắn kiểm tra, so sánh đáp án, cô hoàn toàn không thể tin được hai mắt của mình.

Bốn mươi mốt điểm nha!

Đối với hắn mà nói đã rất giỏi, đây là lần đầu tiên hắn, kiểm tra vượt qua thành tích hai mươi điểm! Hắn là được cao nhân phương nào chỉ điểm? Cư nhiên so với cha già Trung Hoa dân quốc cao minh hơn!

Hắn từng nói qua phải làm cho cô xem, cô luôn luôn cho rằng hắn chỉ thuận miệng nói thôi, không nghĩ hắn sẽ làm được, nếu hắn thật sự là vì cô, mới quyết tâm thay đổi chính mình, vậy……

Cô không xác định chính mình thật sự có thể chấp nhận hắn hay không: Đáy lòng có một chút hoảng loạn, một chút mê võng, nhưng cũng có một chút…… Cảm động.