Sáng sớm, Giản Dao tỉnh giấc. Cô không ngủ được, mơ mơ màng màng đều là dày vò.

Cô ra khỏi phòng, phát hiện Phương Thanh ở phòng bên vẫn còn ngủ say, im ắng. Trời đất bao la, bóng tối bao phủ, nhưng cô lại không có chỗ để đi. Vì thế lại đến phòng làm việc cách đó không xa.

Người cảnh sát trực ban, nhìn thấy cô, lắp bắp kinh hãi: “Cô Giản đến sớm thế? Đã ăn sáng chưa?”

“Còn chưa.” Cô cười, “Sớm quá chưa muốn ăn.” Đồng thời nhìn thấy văn phòng Thiệu Dũng sắp xếp cho bọn họ đang sáng đèn.

“Có người?” Cô hỏi.

“À. Ba giờ sáng bên giáo sư Bạc đã tới rồi… có lẽ là có chuyện gì chăng.”

Giản Dao đứng ngoài cửa, không di chuyển. Một lát sau, khẽ đẩy cửa ra. Một người ngồi trước bàn, người còn lại giống như con gấu nằm trên sô pha ngủ. Khuôn mặt trắng nõn dưới ngọn đèn êm dịu, lộ ra sự im lặng khó nói thành lời.

Anh vẫn đeo kính râm như cũ, cho dù đêm khuya không có người khi cô còn chưa đến.

Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu.

Có lẽ là phát hiện, ai đó giống anh nửa đêm ngủ không yên, chạy tới nơi này.

“Đến rồi?” Anh khẽ hỏi.

Giản Dao: “Ừ.” Nghĩ thầm chắc anh nghe ra tiếng bước chân của cô. Trước kia khi chưa mù anh còn nghe ra được.

Anh khẽ cười một chút. Vì thế Giản Dao biết lúc này anh đang vui.

Giản Dao không cười nổi.

Cô ngồi xuống đối diện anh, lấy laptop và một ít tài liệu ra. Dường như cũng phát hiện ra sự im lặng của cô, anh hơi cúi đầu, ngón tay giật giật, sau đó hỏi: “Em ăn sáng chưa?”

Giản Dao đáp: “Ăn rồi. Còn anh?”

Anh đáp: “Ừ, anh cũng ăn rồi.”

Rõ ràng ngày hôm qua nhìn thấy khi đối mặt với người ngoài, anh vẫn còn kiêu căng ngạo mạn giống như trước, nhưng khi ở bên cô, anh lại im lặng như cũ, giống như một người đàn ông cô không quen.

Giản Dao mở hồ sơ ra, nhìn chằm chằm chữ viết trên đó, trong đầu hỗn loạn.

Trước mặt anh để một chồng hồ sơ, cũng không có động tác gì. Ngón tay để trên giấy, Giản Dao chú ý tới trên tay anh có thứ gì đó, vì thế hỏi: “Trên tay anh… là thứ gì thế?”

Anh giơ ngón tay lên, cúi đầu, đáp: “Đây là máy đọc cho người mù.” Sau đó để tay di chuyển trên giấy, quả nhiên phát ra tiếng giọng nữ êm ái đọc: “Hiện trường không để lại bất cứ dấu vân tay nào, cũng không lấy được ADN…”

“Có tiện không?” Cô hỏi.

“Rất tốt. Chỉ là tốc độ đọc như vậy đối với anh mà nói là tương đối chậm. Một ngày nó chỉ đọc được hết hai quyển sách.”

Giọng nói của anh bất đắc dĩ mà coi thường như vậy, Giản Dao không nhịn được nở nụ cười. Sau khi cười xong, nhìn gương mặt anh lại hơi nhói lòng. Trước kia Bạc Cận Ngôn đọc nhanh như gió đọc đến đâu là nhớ đến đấy, hiện tại phải nhờ đến máy đọc, đối với anh mà nói tất nhiên là vô cùng khó chịu, song hiện tại anh có tâm trạng nói đùa như vậy, có thể thấy được anh đã thích ứng rất khá.

Tay anh lại di động trên trang giấy, sau đó hỏi: “Anh như vậy có ảnh hưởng đến em không?”

Giản Dao đáp: “Hoàn toàn không.”

Hai người lại im lặng một lát, lúc này trên sô pha truyền đến tiếng động, là An Nham vươn vai ngồi dậy. Cậu xoa mắt, dường như mới phát hiện ra Giản Dao, lập tức đứng lên: “Chị dâu, chị tới rồi?”

Khi nói chuyện với An Nham, Giản Dao cũng tự nhiên hơn, đáp: “Ừ. Sao hai người đến sớm vậy?”

An Nham liếc Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh đang lắng tai nghe, khẽ nói: “Còn không phải người nào đó, cơm nước không ăn, đêm hôm tương tư không thể ngủ…”

Bạc Cận Ngôn im lặng, Giản Dao để ý mặt anh hơi ửng đỏ.

Giản Dao làm như không nghe thấy, giọng nói thản nhiên lại hỏi: “Đã ăn sáng chưa?”

An Nham lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Đương nhiên là chưa rồi! Chị dâu, em đói từ nửa đêm đến giờ. Ngay cả cơm tối anh ấy còn chưa ăn. Chị đã ăn chưa?”

Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh vẫn im lặng, ai cũng có thể cảm nhận được sự xấu hổ rụt rè của anh được che giấu bằng sự im lặng.

Giản Dao đứng lên, liếc Bạc Cận Ngôn: “Tôi đi mua điểm tâm cho hai người. Tôi rất quen thuộc với thành phố Tuân.”

An Nham: “Cám ơn chị dâu!”

Khi cô xoay người đi ra cửa, nghe thấy Bạc Cận Ngôn cũng thấp giọng nói: “Cám ơn bà xã.”

Giản Dao hơi dừng lại, rồi lập tức đi ra ngoài.

Chỉ còn lại hai người đàn ông ở trong phòng.

An Nham đi rửa mặt, trở lại vẻ mặt lãnh đạm thường ngày, ngồi xuống bên cạnh bàn, bụng đói kêu vang chờ ăn, vừa không quên thản nhiên dặn dò: “Nhớ dỗ cho tốt.”

Bạc Cận Ngôn: “Còn cần cậu nói sao?”

Giản Dao đi đến đầu phố, trước kia cô đã đến thành phố Tuân rất nhiều lần, vô cùng quen thuộc. Cô đi qua hai con phố, mua được bữa sáng ngon lành. Chạy trở về, ngẩng đầu thấy mặt trời đã mọc, từng đám mây xuất hiện trên bầu trời xanh. Trên đường có tiếng còi xe, có người nói chuyện, có mùi thơm từ quán xá.

Cô bỗng nhiên nhớ tới hai từ “bà xã” Bạc Cận Ngôn vừa gọi.

Sau đó nhớ tới ngày xưa.

Anh luôn gọi thẳng cô là “Giản Dao”, khi trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt hiếm lắm mới gọi “em yêu”. Cho dù sau khi kết hôn, nói với người khác cũng luôn dùng “phu nhân của tôi”, “vợ tôi”, dường như rất ít khi gọi “bà xã”. Người đàn ông lớn lên ở nước Mỹ này, từ trước đến nay da mặt dày không biết xấu hổ, lại dường như có sự ngượng ngùng với cách gọi “bà xã” trong nước. Nhiều lắm là khi vô cùng xúc động, mới có thể khẽ gọi một tiếng “bà xã” bên tai cô.

Nhưng vừa rồi anh đã gọi đấy.

Đáp lại anh là sự rung động như sóng nước trong lòng Giản Dao.

Cô nhìn thành phố yên tĩnh mà náo nhiệt xung quanh mình, bỗng nhiên tự giễu nở nụ cười.

Gặp lại là cảm giác thế nào đây?

Dường như cũng chưa tách ra bao lâu, dường như giữa hai chúng ta chưa từng thay đổi.

Nhưng cô cảm nhận được tất cả mọi thứ xung quanh lại trở nên chân thật.

Khi Giản Dao trở về văn phòng, Thiệu Dũng đã ở trong, đang nói chuyện với Bạc Cận Ngôn, nhìn thấy Giản Dao mỉm cười gật đầu.

Ông chú già này làm như không biết gì về tình hình hỗn loạn mình tạo ra ngày hôm qua, vẫn giải quyết việc công như cũ, nghiêm túc ôn hòa: “Cận Ngôn à, có tình hình muốn thông báo với các cậu một chút. Từ hôm qua tới nay chúng tôi đã tiến hành kiểm tra toàn diện ở khu vực gần nơi thuê nhà của nạn nhân Nhiếp Thập Quân. Chủ yếu là hai tiểu khu, cùng với một số tòa nhà rải rác. Trước mắt công việc đã tiến hành được hơn nửa, nhưng không tìm được kẻ tình nghi nổi bật. Tình hình không dễ chịu chút nào.”

Bạc Cận Ngôn cười lạnh nói: “Tâm tư hắn kín đáo, làm việc vô cùng cẩn thận, tất nhiên sẽ không dễ dàng để bị tra ra dấu vết. Bên tôi có một manh mối khác, hôm nay…” Anh dừng lại một chút: “Chúng tôi sẽ đi điều tra.”

Thiệu Dũng nở nụ cười: “Manh mối gì?”

Giản Dao và An Nham cùng nhìn Bạc Cận Ngôn.