Bạch Ngọc Đường không lên tiếng, liền, Triển Chiêu cũng không lên tiếng. Kỳ thực, loại giao tình như giữa hắn với y, căn bản không cần phải nói cái gì! Huống hồ có một số việc, không cần nói rõ, mà phải suy nghĩ.

Nghĩ đến trăng lên giữa trời, lại dần dần lặn xuống. Nghĩ đến gió đêm nổi lên, thổi đến lạnh căm.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên cười hỏi: “Triển Chiêu, ngươi còn nhớ không? Khi đó, ngươi từng nói nếu phải làm những việc không thể không làm, thì  sẽ thế nào?”

Triển Chiêu ừm một tiếng, y đã buồn ngủ, trong đầu cũng hỗn độn, nói: “Nếu như thú vị, cùng nhau làm là được!”

“Đúng, nếu như không thú vị, cứ biến nó thành thú vị là được!” Bạch Ngọc Đường cười tiếp lời.

Triển Chiêu đã nhích người lại gần, chuẩn bị tìm một nơi ấm áp, ngủ, mơ mơ màng màng nói: “Ừm? Ngươi còn nhớ?”

“Phí lời, ta đã bao giờ quên lời ngươi nói chưa?” Bạch Ngọc Đường muốn mắng y, nhưng thấy dáng vẻ y buồn ngủ, vô cùng đáng thương, lại không đành lòng.

“Ta… cũng còn nhớ…” Triển Chiêu đang lúc nửa tỉnh nửa mê khe khẽ cười.

Bạch Ngọc Đường nhìn dung nhan Triển Chiêu say ngủ dưới ánh trăng, vẫn giống như khi còn bé bình yên mà mang theo nụ cười, hàng mi xinh đẹp vô thức rung rung, nghĩa là người này đã ngủ say, vành môi hơi chu lên, vẫn là dáng dấp khả ái. Đều nói Triển Chiêu lớn thế này rồi, thành thục, trầm ổn, thế nhưng trong mắt Bạch Ngọc Đường, y vẫn mãi mãi là tên tiểu hài tử kia, trong bụng có một đống mưu ma chước quỷ, một tiểu hài nhi thông minh vô cùng, cũng khiến người tức giận vô cùng.

Có điều, dáng vẻ khi ngủ này, lại thành ra giống mèo!

Duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa gò má y, Bạch Ngọc Đường mỉm cười, đúng, cho dù chuyện có nhàm chán hơn nữa, bọn họ cũng có thể biến nó trở nên thú vị, không phải chỉ là làm quan sao? Làm khó được ai?

Khi Triển Chiêu tỉnh lại, là nằm trong phòng ngủ của mình, chăn đắp cẩn thận. Nhất thời mơ hồ, cũng không nhớ ra được tối qua mình về phòng như thế nào.

Mơ màng sờ đến chén trà trên bàn, chén trà không tìm thấy, nhưng lại chạm vào một tờ giấy.

Trên đó là những chữ rồng bay phượng múa, hung hăng càn quấy của Bạch Ngọc Đường.

“Bắt đầu từ hôm nay, ngày ngày đến phủ Khai Phong chơi đùa!”

Triển Chiêu choáng váng một trận, lập tức cảm thấy buốt răng, xem ra, ngày lành của y xác thực đến rồi!