Lý lão bản bắt tay lại, nhìn bóng dáng phiên phiên của thiếu niên kia, càng đi càng xa, không khỏi thầm khen mấy câu.

Đúng là nhất dạng thủy dưỡng bách dạng nhân, làm sao có thể có một nhân vật phẩm cách tính nết đều vô song trên đời như Triển gia thiếu gia vậy chứ? Lại sờ sờ trong tay áo, là khăn tay Triển gia đại tiểu thư thêu, lòng lại hạnh phúc lâng lâng. Xem ra, có vẻ Triển tiểu thiếu gia có ấn tượng không tồi với mình, bảo đảm không thể không nói tốt vài câu trước mặt Triển lão gia Triển phu nhân, ừm, ngày ôm được mỹ nhân về nhà, ngay trong tầm tay a ~~

Bờ sông, dưới hàng liễu rủ, Triển Chiêu thoải mái nửa nằm tựa vào thân cây, nghĩ đến chuyện vừa rồi ở phường bánh ngọt Thiên Hương, không nhịn được cười.

“Triển Chiêu, đồ tiểu nhân nhà ngươi!” Một tiếng quát to truyền đến, thiếu niên bạch y mới rồi còn chạy trốn hoàn toàn không có chút hình tượng, phóng đến trước mặt, gương mặt tuấn tú đen xạm lại, xem ra là tức giận không hề nhẹ.

“Ngọc Đường, sao ngươi lại nói lời ấy?” Triển Chiêu ngồi thẳng người dậy, mặt không biến sắc hỏi.

“Không phải đã nói, lần này là ngươi đến trộm, để ta đi lừa Lý hoa si lấy bánh phù dung sao?” Bạch Ngọc Đường nổi giận đùng đùng quát.

Triển Chiêu chau mày, nói: “Kia… Rõ ràng là ngươi trộm rượu phù dung của người ta, nhưng ta lại phải là tặc sao?”

Bạch Ngọc Đường càng tức giận, phẫn nộ nói: “Đến cùng là chủ ý của người nào, rõ ràng là ngươi bảo ta đi trộm rượu phù dung!”

“Hả? Không phải đã quy ước, đồ vừa đến tay ngươi, liền giao cho ta hay sao? Ngươi làm gì lại chạy biến trên xà nhà, ta không ra tay nữa, nhưng không thể bỏ lỡ giờ bánh phù dung ra lò.” Triển Chiêu đảo mắt một cái, trề môi, gương mặt ủy khuất hệt như bị người hàm oan.

“Ngươi! Ngươi đừng làm cái vẻ mặt đó! Đáng ghét, biết rõ Bạch thiếu gia ta không nhìn nổi ngươi như vậy!” Khí thế lúc trước của Bạch Ngọc Đường mềm nhũn ra, ngồi xuống bên cạnh y. “Điểm tâm đâu?”

“Ở đây!” Triển Chiêu cười híp mắt lấy từ trong lòng ra một bịch điểm tâm.

“Ưm, thơm quá!” Bạch Ngọc Đường híp mắt lại, say sưa dùng sức hít lấy hít để.

“Còn có, cái này!” Triển Chiêu đưa tay từ phía sau cây lấy ra vò rượu kia.

“Hử?! Rõ ràng ta đặt ở trên xà, tiểu tử ngươi đi trộm?” Bạch Ngọc Đường vừa mừng vừa sợ, nói thật là, bọn họ vốn định dùng cái này để lừa gã Lý hoa si đến khi nào lấy được bánh phù dung thì thôi, nghĩ thế nào, Triển Chiêu thậm chí ngay cả vò rượu cũng lấy được.

Có điều, lời này Triển thiếu gia người ta lại không thích nghe, cặp mắt to tròn hắc bạch phân minh kia liếc một cái, ném cho Tiểu Bạch một cái lườm vô cùng hoa lệ.

“Ta mà phải trộm?! Hừ! Chỉ bằng ba vị tỷ tỷ nhà ta, Triển Chiêu ta có thể đi từ Nam đến Bắc ăn sạch uống cạn, cũng không có kẻ nào dám cản ta, ngươi có tin không?” Triển Chiêu đắc ý nói.

“Đắc ý cái gì? Không phải chỉ là các tỷ tỷ dung mạo xinh đẹp một chút thôi sao?” Bạch Ngọc Đường trừng y, một mặt căm giận nhét một miếng bánh phù dung vào trong miệng.

“Ngươi có hiểu hay không, cái thế đạo này, cái gì quý nhất? Nhân tài sao! Ta có nhân tài như vậy ở trong tay? Còn phải đi trộm? Ta dùng khăn tay đại tỷ thêu hỏng không dùng nữa đem đi đổi đó!” Triển Chiêu nhoẻn miệng cười, mặt mày loan lên, lộ ra vẻ thiếu niên ngông cuồng cùng đắc ý.

“Ai, sớm biết như vậy, ta cũng không mạo hiểm, ám tiễn kia của ngươi, một cái suýt nữa bắn trúng ta!” Bạch Ngọc Đường với lấy vò rượu, uống một hớp, hương rượu thuần khiết thấm từ miệng vào trong lòng. “Ta nói Triển Chiêu, đêm nay chắc ta phải ở nhà ngươi a!”

“Vì sao?” Triển Chiêu không uống rượu, chỉ mỉm cười nhìn hắn uống.