Edit: Vũ Kiều Phụng

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Không chờ Long Ngân kịp phản ứng, bạn nam nhỏ tuổi có khuôn mặt thanh tú trên màn hình đã quỳ gối trên sô pha, gương mặt phiếm hồng.

Diệp Lan ngơ ngác nhìn màn hình, cả người đều ngốc lăng.

Long Ngân cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Diệp Lan.

Hai người ai cũng không nói lời nào, trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại thanh âm của phim đang phát.

Khuôn mặt tuấn tú của Long Ngân đỏ bừng, lý trí nói cho hắn hẳn là bây giờ nên đứng dậy, tắt phim đi.

Nhưng mà, ánh mắt của hắn lại dính trên màn hình, làm sao cũng dời không ra được.

Thì ra, nếu hai người đàn ông muốn làm cùng nhau, là phải như vậy....

Long Ngân nhìn bạn nhỏ thanh tú trên màn hình, trong đầu không thể khống chế mà đem người kia đổi thành Diệp Lan.

Nếu Diệp Diệp cũng cùng hắn thân mật như vậy, như vậy....

Trong phút chốc, hô hấp của Long Ngân đột nhiên dồn dập hơn.

Hô hấp nóng bỏng phả vào mặt Diệp Lan, mặt của cậu cũng đỏ như cà chua chín.

Cậu có thể cảm nhận rõ ràng, thân thể của người đang ôm cậu trong ngực có phản ứng.

Nhìn thấy tình hình chiến đấu trên màn hình càng ngày càng nghiêm trọng, mà hô hấp vừa thô vừa nặng của Long Ngân cũng không được ép xuống, rốt cuộc Diệp Lan cũng không có cách nào mà giả ngu được nữa.

Cậu giơ tay cầm điều khiển từ xa tắt phim.

"Chiêu...Chiêu Tài à."

Diệp Lan đỏ mặt, nhỏ giọng nhắc nhở:

"Có thứ gì cộm đến phía sau của tôi."

Trong lòng Long Ngân hoảng hốt, rõ ràng sợ dọa đến Diệp Lan, nhưng lại sợ sau này cậu sẽ càng trốn tránh mình hơn.

"Diệp Diệp."

Long Ngân nghẹn giọng gọi, duỗi tay ôm Diệp Lan càng chặt hơn, trong giọng nói thậm chí có chút sợ hãi:

"Cậu đừng đi."

Diệp Lan đúng là có nghĩ tới điều gì đó, nhưng nghe ngữ khí này của Long Ngân lại không làm ra được động tác nào.

Diệp Lan bất động, nhưng Long Ngân lại động:

"Diệp Diệp, đây là phản ứng sinh lý bình thường."

Long Ngân cúi đầu, cọ cọ cổ Diệp Lan, thanh âm càng nghẹn hơn:

"Cậu giúp tôi một chút, được không?"

Diệp Lan: "......"

Cậu một lời khó nói hết nhìn cái đầu củng củng cổ của mình, quả thực muốn đánh một phát cho hắn tỉnh táo lên.

Con trai xem phim gay có phản ứng, này gọi là bình thường sao?

Còn bảo cậu hỗ trợ, này có còn là bình thường không??

"Diệp Diệp, tôi khó chịu."

Nội tâm Diệp Lan đang hết sức phức tạp, Long Ngân lại tủi thân mà rầm rì.

Lúc này, hắn không giống rồng một chút nào, mà giống một con chó lớn đang xao động.

"Chiêu Tài, loại chuyện này sao có thể hỗ trợ lẫn nhau chứ."

Diệp Lan thẹn thùng nói:

"Cậu....chính cậu giải quyết đi."

Tuy rằng Long Ngân vẫn luôn cọ cọ Diệp Lan, nhưng ánh mắt cũng dừng trên mặt cậu, cẩn thận quan sát vẻ mặt của cậu.

Từ lúc phát hiện bản thân nổi lên phản ứng đến bây giờ, cũng may, trong mắt Diệp Diệp của hắn không có cái gì là chán ghét.

"Có thể hỗ trợ mà."

Thấy Diệp Lan cũng không chán ghét, Long Ngân "được một tấc lại muốn tiến một thước", làm nũng bên tai cậu:

"Diệp Diệp tốt của tôi, giúp tôi đi mà."

Diệp Lan bị Long Ngân làm nũng, sợi dây lý trí tràn ngập nguy cơ.

Trong lúc nội tâm Diệp Lan đang đấu tranh kịch liệt, Long Ngân đã cầm lấy tay cậu.

Cảnh tượng tiếp theo, Diệp Lan chỉ hận bản thân sao không bị mất trí nhớ tạm thời đi.

Lúc tay của mình bị Long Ngân dắt qua, Diệp Lan dứt khoát nhắm hai mắt lại.

Nhưng nhắm mắt lại, mất đi thị giác, ngược lại làm các giác quan khác càng nhạy bén hơn.

Lòng bàn tay nóng bỏng, hô hấp dồn dập bên tai.

Còn có Long Ngân không ngừng lừa dối cậu, nói rằng bạn bè tốt giúp nhau là rất bình thường, bảo cậu không nên sợ hãi.

Không biết qua bao lâu.

Diệp Lan mạnh mẽ bị "hỗ trợ bình thường" vài lần, lần cuối cùng, cậu cắn răng, gằn từng chữ một mà nói:

"Long...Ngân! Cậu còn chưa đủ sao?"

Còn không kết thúc, cậu cảm giác tay của cậu sắp bị phế đi rồi.

Long Ngân hôn vành tai Diệp Lan, tiếng nói hàm hồ:

"Sẽ nhanh thôi."

Cuối cùng.

Một màn bạn tốt hỗ trợ lẫn nhau cũng được kéo xuống, Diệp Lan không thèm nhìn người phía sau, bò xuống giường tắm rửa.

Đúng, là tắm rửa, không chỉ là rửa tay.

Trên người cậu cũng dính thứ gì đó.

Long Ngân nghe tiếng nước vang lên trong phòng tắm, nghĩ đến sự dung túng của Diệp Lan dành cho hắn.

Sau một lúc lâu, ám trầm nơi đáy mắt của hắn càng lúc càng nặng.

Lúc hai người một lần nữa nằm trên giường, đã đến nửa đêm.

Lần này Long Ngân không biến về bản thể, vẫn dùng hình người mà ôm Diệp Lan trong ngực như ôm một món đồ chơi yêu thích.

"Hôm nay, cảm ơn Diệp Diệp."

Hắn tự cho rằng đã lừa đối thành công, nhỏ giọng nói lời cảm tạ Diệp Lan.

Diệp Lan nghe Long Ngân nói lời cảm tạ, khô khan đáp lời "không cần cảm tạ".

"Tôi buồn ngủ quá."

Diệp Lan chôn mặt trong ngực Long Ngân, lẩm bẩm nói:

"Cậu đừng nói chuyện với tôi nữa, tôi muốn ngủ."

"Được."

Long Ngân được thỏa mãn, ôm chặt Diệp Lan, cùng cậu rơi vào mộng đẹp.

Diệp Lan ngủ không được bao lâu đã tỉnh lại.

Trong bóng tối, cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Long Ngân, sâu kín thở dài:

"Tiểu long của mình đã trưởng thành rồi."

Trưởng thành là chuyện tốt, nhưng nếu không lệch hướng thì càng tốt hơn.

Trước mắt đang là cao tam đầy khẩn trương, tiểu long của cậu không thể chờ thêm một thời gian nữa sao?

Diệp Lan rầu rĩ không chịu nổi, nhưng lại là tiểu long mình nuôi lớn, cho dù có lệch hướng cũng phải tiếp tục nuôi.

Ngày kế.

Sáng sớm, Long Ngân thức dậy, tinh thần thật sáng láng.

Hắn nhìn Diệp Lan ngủ trong ngực, không nhịn được mà lén hôn một cái.

Thân xong, rón ra rón rén xuống giường, sợ đánh thức Diệp Lan.

Sau khi Long Ngân vệ sinh cá nhân và ra khỏi phòng, phía sau, Diệp Lan nằm trên giường sờ sờ chỗ vừa bị thân, lại chui đầu vào trong chăn.

"Nghe Một Chút, buổi sáng vui vẻ!"

Long Ngân cực kỳ vui vẻ mà đi vào phòng của Nghe Một Chút, xoa cho Nghe Một Chút vốn đang khó chịu do ngủ không ngon thức dậy.

Nghe Một Chút là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, bị Long Ngân quấy rầy đến không thể không trợn mắt nhưng vẫn ôn tồn nói với ba ba:

"Ba ba, Nghe Một Chút, buồn ngủ."

"Nghe Một Chút không buồn ngủ."

Long Ngân bế đứa nhỏ mềm như bông lên, mặc quần áo xong liền ôm nó đi ra ngoài tản bộ, thuận tiện mua bữa sáng.

Nghe Một Chút quá buồn ngủ mà ôm cổ Long Ngân, đầu nhỏ gục lên gục xuống.

"Nghe Một Chút, bây giờ ba ba đang rất vui."

"Ba thân thân Diệp Diệp."

"Tối qua Diệp Diệp không từ chối ba."

"Có lẽ cậu ấy cũng thích ba đó."

Nghe Một Chút:

"Khò...hò....ò..."

Tiếp tục ngủ.

Long Ngân thật sự không tìm ra người nào để tâm sự, Giản Ninh và Hoắc Lẫm chưa dậy, cho dù thức dậy nhưng hai người kia cũng dính vào nhau.

Ngoại trừ Nghe Một Chút thì bây giờ không còn ai có thể nghe hắn chia sẻ niềm vui cả.

Nghe Một Chút còn chưa ngủ đủ đã bị ba ba lôi ra từ trong chăn, không hẳn là vui vẻ nghe......

Hai cha con lắc lư ở bên ngoài nửa buổi mới xách theo bữa sáng về.

Khi trở về, Diệp Lan đã thức dậy.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, mặt ai cũng hồng hồng.

Nhìn cho đến khi Giản Ninh kéo tay Hoắc Lẫm đi tới, cậu ta nhìn Nghe Một Chút bị Long Ngân ôm trong ngực, vội duỗi tay ôm nó:

"Long Ngân, sao mới sáng sớm cậu đã mang Nghe Một Chút ra ngoài?"

Nghe Một Chút mỗi ngày đều ngủ cùng Giản Ninh trong ký túc xá nên cậu ta hiểu rất rõ đồng hồ sinh học của Nghe Một Chút, biết nó không thích dậy sớm.

Long Ngân trợn mắt nói dối, ném nồi cho Nghe Một Chút bởi vì dậy quá sớm mà đang ủ rũ:

"Hôm nay Nghe Một Chút dậy sớm, không nên trách tôi dẫn nó ra ngoài đi dạo."

Nghe Một Chút: "......"

Khuôn mặt nó ngây ra, muốn nói ba ba gạt người, nhưng đôi mắt bỗng nhiên nhìn đến bữa sáng lung lay trong tay ba ba, trong đó có bánh bao nhân trứng sữa mà nó thích.

Vì được âu yếm bánh bao nhân trứng sữa, Nghe Một Chút chỉ có thể tùy ý ba ba ném nồi.

Ăn xong bữa sáng, mấy người lười đi ra ngoài dạo, dứt khoát nằm ở nhà xem TV, chơi game.

Giản Ninh nhiệt tình yêu thương chơi trò chơi nhưng bất đắc dĩ, bản thân cậu ta là một kẻ mê đồ ăn, nên trọng trách chỉ có thể giao cho Hoắc Lẫm.

Khi Hoắc Lẫm đã quen thuộc với trò chơi, buồn chán bèn kêu Long Ngân đến chơi chung.

Bọn họ ở bên ngoài chơi game, Nghe Một Chút thì chuyên tâm xem phim hoạt hình.

Giản Ninh nhìn ba người hài hòa trong phòng khách cũng không đi quấy rầy.

"Diệp Diệp."

Giản Ninh nhớ đến một rương phim cấm cậu ta để trong phòng cho khách, sợ bị Diệp Lan phát hiện, vì thế muốn đi lấy:

"Tôi muốn vào phòng của cậu lấy chút đồ."

"Tôi đi chung với cậu." Diệp Lan nói.

Hai người đi về phòng, Giản Ninh tìm được cái rương, vừa muốn lấy đi, bỗng nhiên phát hiện có gì đó không thích hợp.

Cậu ta mở khe cắm của máy phát đĩa, nhìn thấy cái đĩa mà đêm qua Long Ngân không cẩn thận mở lên, nhất thời ngốc lăng.

"Này...cái đĩa này, các cậu...các cậu đã xem rồi à?"

Diệp Lan: "......"

Cậu nhìn nhìn cái đĩa, lại nhìn nhìn Giản Ninh, mặt đỏ lên:

"Tối hôm qua, Chiêu Tài không cẩn thận mở lên."

"Woa!!"

Giản Ninh nghe được câu này, đôi mắt đều sáng lên, cậu ta "nhiều chuyện" mà hỏi:

"Vậy các cậu có xem cùng nhau không?"

Diệp Lan trong ánh mắt chờ mong của Giản Ninh, hàm hồ "ừ" một tiếng.

"Hắc hắc, sau khi xem xong thì thế nào?"

Giản Ninh buông cái đĩa xuống, hưng phấn thò qua hỏi:

"Hai người cùng nhau xem xong, có phát sinh chuyện gì không?"

Nhìn bộ dáng rất có kinh nghiệm này của Giản Ninh, trong đầu Diệp Lan bỗng nhiên nổi lên một suy nghĩ.

- Còn tiếp -

Còn bảo cậu hỗ trợ, này có còn là bình thường không??

"Diệp Diệp, tôi khó chịu."

Nội tâm Diệp Lan đang hết sức phức tạp, Long Ngân lại tủi thân mà rầm rì.

Lúc này, hắn không giống rồng một chút nào, mà giống một con chó lớn đang xao động.

"Chiêu Tài, loại chuyện này sao có thể hỗ trợ lẫn nhau chứ."

Diệp Lan thẹn thùng nói:

"Cậu....chính cậu giải quyết đi."

Tuy rằng Long Ngân vẫn luôn cọ cọ Diệp Lan, nhưng ánh mắt cũng dừng trên mặt cậu, cẩn thận quan sát vẻ mặt của cậu.

Từ lúc phát hiện bản thân nổi lên phản ứng đến bây giờ, cũng may, trong mắt Diệp Diệp của hắn không có cái gì là chán ghét.

"Có thể hỗ trợ mà."

Thấy Diệp Lan cũng không chán ghét, Long Ngân "được một tấc lại muốn tiến một thước", làm nũng bên tai cậu:

"Diệp Diệp tốt của tôi, giúp tôi đi mà."

Diệp Lan bị Long Ngân làm nũng, sợi dây lý trí tràn ngập nguy cơ.

Trong lúc nội tâm Diệp Lan đang đấu tranh kịch liệt, Long Ngân đã cầm lấy tay cậu.

Cảnh tượng tiếp theo, Diệp Lan chỉ hận bản thân sao không bị mất trí nhớ tạm thời đi.

Lúc tay của mình bị Long Ngân dắt qua, Diệp Lan dứt khoát nhắm hai mắt lại.

Nhưng nhắm mắt lại, mất đi thị giác, ngược lại làm các giác quan khác càng nhạy bén hơn.

Lòng bàn tay nóng bỏng, hô hấp dồn dập bên tai.

Còn có Long Ngân không ngừng lừa dối cậu, nói rằng bạn bè tốt giúp nhau là rất bình thường, bảo cậu không nên sợ hãi.

Không biết qua bao lâu.

Diệp Lan mạnh mẽ bị "hỗ trợ bình thường" vài lần, lần cuối cùng, cậu cắn răng, gằn từng chữ một mà nói:

"Long...Ngân! Cậu còn chưa đủ sao?"

Còn không kết thúc, cậu cảm giác tay của cậu sắp bị phế đi rồi.

Long Ngân hôn vành tai Diệp Lan, tiếng nói hàm hồ:

"Sẽ nhanh thôi."

Cuối cùng.

Một màn bạn tốt hỗ trợ lẫn nhau cũng được kéo xuống, Diệp Lan không thèm nhìn người phía sau, bò xuống giường tắm rửa.

Đúng, là tắm rửa, không chỉ là rửa tay.

Trên người cậu cũng dính thứ gì đó.

Long Ngân nghe tiếng nước vang lên trong phòng tắm, nghĩ đến sự dung túng của Diệp Lan dành cho hắn.

Sau một lúc lâu, ám trầm nơi đáy mắt của hắn càng lúc càng nặng.

Lúc hai người một lần nữa nằm trên giường, đã đến nửa đêm.

Lần này Long Ngân không biến về bản thể, vẫn dùng hình người mà ôm Diệp Lan trong ngực như ôm một món đồ chơi yêu thích.

"Hôm nay, cảm ơn Diệp Diệp."

Hắn tự cho rằng đã lừa đối thành công, nhỏ giọng nói lời cảm tạ Diệp Lan.

Diệp Lan nghe Long Ngân nói lời cảm tạ, khô khan đáp lời "không cần cảm tạ".

"Tôi buồn ngủ quá."

Diệp Lan chôn mặt trong ngực Long Ngân, lẩm bẩm nói:

"Cậu đừng nói chuyện với tôi nữa, tôi muốn ngủ."

"Được."

Long Ngân được thỏa mãn, ôm chặt Diệp Lan, cùng cậu rơi vào mộng đẹp.

Diệp Lan ngủ không được bao lâu đã tỉnh lại.

Trong bóng tối, cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Long Ngân, sâu kín thở dài:

"Tiểu long của mình đã trưởng thành rồi."

Trưởng thành là chuyện tốt, nhưng nếu không lệch hướng thì càng tốt hơn.

Trước mắt đang là cao tam đầy khẩn trương, tiểu long của cậu không thể chờ thêm một thời gian nữa sao?

Diệp Lan rầu rĩ không chịu nổi, nhưng lại là tiểu long mình nuôi lớn, cho dù có lệch hướng cũng phải tiếp tục nuôi.

Ngày kế.

Sáng sớm, Long Ngân thức dậy, tinh thần thật sáng láng.

Hắn nhìn Diệp Lan ngủ trong ngực, không nhịn được mà lén hôn một cái.

Thân xong, rón ra rón rén xuống giường, sợ đánh thức Diệp Lan.

Sau khi Long Ngân vệ sinh cá nhân và ra khỏi phòng, phía sau, Diệp Lan nằm trên giường sờ sờ chỗ vừa bị thân, lại chui đầu vào trong chăn.

"Nghe Một Chút, buổi sáng vui vẻ!"

Long Ngân cực kỳ vui vẻ mà đi vào phòng của Nghe Một Chút, xoa cho Nghe Một Chút vốn đang khó chịu do ngủ không ngon thức dậy.

Nghe Một Chút là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, bị Long Ngân quấy rầy đến không thể không trợn mắt nhưng vẫn ôn tồn nói với ba ba:

"Ba ba, Nghe Một Chút, buồn ngủ."

"Nghe Một Chút không buồn ngủ."

Long Ngân bế đứa nhỏ mềm như bông lên, mặc quần áo xong liền ôm nó đi ra ngoài tản bộ, thuận tiện mua bữa sáng.

Nghe Một Chút quá buồn ngủ mà ôm cổ Long Ngân, đầu nhỏ gục lên gục xuống.

"Nghe Một Chút, bây giờ ba ba đang rất vui."

"Ba thân thân Diệp Diệp."

"Tối qua Diệp Diệp không từ chối ba."

"Có lẽ cậu ấy cũng thích ba đó."

Nghe Một Chút:

"Khò...hò....ò..."

Tiếp tục ngủ.

Long Ngân thật sự không tìm ra người nào để tâm sự, Giản Ninh và Hoắc Lẫm chưa dậy, cho dù thức dậy nhưng hai người kia cũng dính vào nhau.

Ngoại trừ Nghe Một Chút thì bây giờ không còn ai có thể nghe hắn chia sẻ niềm vui cả.

Nghe Một Chút còn chưa ngủ đủ đã bị ba ba lôi ra từ trong chăn, không hẳn là vui vẻ nghe......

Hai cha con lắc lư ở bên ngoài nửa buổi mới xách theo bữa sáng về.

Khi trở về, Diệp Lan đã thức dậy.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, mặt ai cũng hồng hồng.

Nhìn cho đến khi Giản Ninh kéo tay Hoắc Lẫm đi tới, cậu ta nhìn Nghe Một Chút bị Long Ngân ôm trong ngực, vội duỗi tay ôm nó:

"Long Ngân, sao mới sáng sớm cậu đã mang Nghe Một Chút ra ngoài?"

Nghe Một Chút mỗi ngày đều ngủ cùng Giản Ninh trong ký túc xá nên cậu ta hiểu rất rõ đồng hồ sinh học của Nghe Một Chút, biết nó không thích dậy sớm.

Long Ngân trợn mắt nói dối, ném nồi cho Nghe Một Chút bởi vì dậy quá sớm mà đang ủ rũ:

"Hôm nay Nghe Một Chút dậy sớm, không nên trách tôi dẫn nó ra ngoài đi dạo."

Nghe Một Chút: "......"

Khuôn mặt nó ngây ra, muốn nói ba ba gạt người, nhưng đôi mắt bỗng nhiên nhìn đến bữa sáng lung lay trong tay ba ba, trong đó có bánh bao nhân trứng sữa mà nó thích.

Vì được âu yếm bánh bao nhân trứng sữa, Nghe Một Chút chỉ có thể tùy ý ba ba ném nồi.

Ăn xong bữa sáng, mấy người lười đi ra ngoài dạo, dứt khoát nằm ở nhà xem TV, chơi game.

Giản Ninh nhiệt tình yêu thương chơi trò chơi nhưng bất đắc dĩ, bản thân cậu ta là một kẻ mê đồ ăn, nên trọng trách chỉ có thể giao cho Hoắc Lẫm.

Khi Hoắc Lẫm đã quen thuộc với trò chơi, buồn chán bèn kêu Long Ngân đến chơi chung.

Bọn họ ở bên ngoài chơi game, Nghe Một Chút thì chuyên tâm xem phim hoạt hình.

Giản Ninh nhìn ba người hài hòa trong phòng khách cũng không đi quấy rầy.

"Diệp Diệp."

Giản Ninh nhớ đến một rương phim cấm cậu ta để trong phòng cho khách, sợ bị Diệp Lan phát hiện, vì thế muốn đi lấy:

"Tôi muốn vào phòng của cậu lấy chút đồ."

"Tôi đi chung với cậu." Diệp Lan nói.

Hai người đi về phòng, Giản Ninh tìm được cái rương, vừa muốn lấy đi, bỗng nhiên phát hiện có gì đó không thích hợp.

Cậu ta mở khe cắm của máy phát đĩa, nhìn thấy cái đĩa mà đêm qua Long Ngân không cẩn thận mở lên, nhất thời ngốc lăng.

"Này...cái đĩa này, các cậu...các cậu đã xem rồi à?"

Diệp Lan: "......"

Cậu nhìn nhìn cái đĩa, lại nhìn nhìn Giản Ninh, mặt đỏ lên:

"Tối hôm qua, Chiêu Tài không cẩn thận mở lên."

"Woa!!"

Giản Ninh nghe được câu này, đôi mắt đều sáng lên, cậu ta "nhiều chuyện" mà hỏi:

"Vậy các cậu có xem cùng nhau không?"

Diệp Lan trong ánh mắt chờ mong của Giản Ninh, hàm hồ "ừ" một tiếng.

"Hắc hắc, sau khi xem xong thì thế nào?"

Giản Ninh buông cái đĩa xuống, hưng phấn thò qua hỏi:

"Hai người cùng nhau xem xong, có phát sinh chuyện gì không?"

Nhìn bộ dáng rất có kinh nghiệm này của Giản Ninh, trong đầu Diệp Lan bỗng nhiên nổi lên một suy nghĩ.

- Còn tiếp -