Edit: Vũ Kiều Phụng

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Nghỉ hè tuy rằng có hơi nóng nhưng Diệp Diệp lại cảm thấy tốt hơn nhiều so với mùa đông.

Mùa đông vào núi thì không có gì cả, hơn nữa thời tiết còn lạnh, lúc này ấu tể mà bị vứt bỏ thì khó mà tồn tại được.

Nhưng mùa hè thì khác, trong núi có đồ ăn nhiều, tỉ lệ ấu tể sống sót cũng cao hơn.

Kì nghỉ hè này, toàn bộ hành trình Long Ngân đều đi cùng với Diệp Lan.

Dù là xách túi theo Diệp Lan nhặt tiểu yêu quái, hay đẩy xe đẩy nhỏ cho cậu bán đồ ăn vặt, Long Ngân hầu như một tấc cũng không rời.

Long Ngân cứ như vậy, làm Tống Du muốn cùng Diệp Lan làm này kia cũng không được, anh cảm thấy sự xuất hiện của bản thân có vẻ thừa thãi.

"Lăng Cảnh."

Vào đêm.

Tống Du nhìn Long Ngân lại vào phòng Diệp Lan, tủi thân nói:

"Đản Đản sao lại dính Diệp Diệp như vậy chứ? Em cũng muốn cùng Diệp Diệp đi bán quán."

Lăng Cảnh xoa xoa đầu anh:

"Đản Đản lúc còn chưa phá vỏ đã trốn ở chỗ Diệp Diệp rồi, hai người ở chung với nhau lâu như vậy, Đản Đản dính em ấy cũng bình thường thôi."

Tống Du vẫn không vui:

"Nhưng em cùng Diệp Diệp đi ra ngoài, khi có nó đi theo, em liền có cảm giác bản thân thật là dư thừa."

Lăng Cảnh nghe cách nói này, có hơi bất đắc dĩ.

"Này có cái gì dư thừa hay không, nếu hai đứa đang yêu đương, em đi theo thì chính là bóng đèn, nhưng nếu hai đứa còn nhỏ, cũng không yêu sớm, em muốn đi thì cứ đi chung."

Lăng Cảnh nói, thành công đánh lạc hướng của Tống Du.

"Này, anh đoán xem, Đản Đản sẽ yêu đương với Diệp Diệp sao?"

Lăng Cảnh vừa định trả lời là "sẽ không đâu", hai đứa còn nhỏ, nhưng không biết sao, bỗng nhiên nhớ tới cách mà hai đứa nhỏ ở chung.

Tham vọng chiếm hữu của Đản Đản đối với Diệp Lan có hơi quá.

"Không biết."

Lăng Cảnh nắm tay Tống Du, kéo anh vào phòng ngủ:

"Đừng quan tâm hai đứa nó nữa, chúng ta cũng đi ngủ thôi."

Tống Du bị nắm tay kéo đi "ồ" một tiếng:

"Là ngủ hay là ngủ em?"

Đáy mắt Lăng Cảnh đáy tối sầm lại, lập tức ôm Tống Du lên, bước nhanh vào phòng ngủ.

"Ngủ em!"

Nghỉ hè trôi đi rồi một mùa nghỉ hè nữa lại đến.

Khi Diệp Lan lại đến nhà Tống Du, Nghe Một Chút đã cao hơn một chút, nói chuyện cũng nhiều hơn trước, còn nói rất rõ ràng.

Ví như câu này:

"Ba ba, con không đi nhà trẻ."

Nói ngắn gọn rõ ràng, còn thập phần kiên định.

Lớn như nó đã có thể nhập học nhà trẻ dành cho tiểu yêu quái, nhưng đi học thì không thể ở cùng Diệp Lan.

Cũng bởi vì nguyên nhân này mà Nghe Một Chút sống chết cũng không chịu đi học.

Nó đặt mông lên trên mu bàn chân của Diệp Lan, ngẩng khuôn mặt bánh bao trắng nõn mềm mại mang theo vẻ nõn nớt mà nũng nịu nói với cậu:

"Nghe Một Chút muốn học cao trung."

Cao trung rất tốt nha.

Trong ký túc xá thì được ăn ngon, ăn no liền bò đến cặp sách của ba ba, nhắm mắt lại ngủ.

Ninh Ninh còn mang cho nó rất nhiều đồ chơi, còn ôm nó ngủ.

Tóm lại, Nghe Một Chút đặc biệt yêu thích học cao trung với ba ba.

Diệp Lan cũng có chút do dự.

Đừng thấy bình thường Nghe Một Chút ngoan muốn chết mà lầm, nó đã không muốn đi nhà trẻ, nếu ép buộc nó, đưa vào không được hai ngày, nó lại lén trốn đi.

"Chờ sang năm đi."

Long Ngân đang cầm đồ vật đi tới, nhìn Nghe Một Chút chơi xấu mà ôm đùi Diệp Lan, khom lưng bế nó lên.

"Sang năm chúng ta thi đại học, vào đại học rồi thì có thể ra ngoài thuê nhà ở."

"Đến lúc đó, cho Nghe Một Chút đi nhà trẻ, chúng ta cũng có thể đưa đón."

Ngữ khí Long Ngân tùy ý, nhưng lời nói lại ẩn chứa một ý khác.

Chờ đến sang năm, học đại học, bọn họ cùng nhau ra riêng.

Diệp Lan đã bị Nghe Một Chút cọ đến mềm lòng, nghe vậy, do dự chút, cuối cùng cũng gật đầu.

"Vậy được rồi, sang năm sẽ cho nó đi nhà trẻ."

Nghe Một Chút thấy ba ba đã bỏ qua chuyện đi nhà trẻ, lập tức vui vẻ cong mắt, còn bẹp bẹp in nước miếng lên khuôn mặt tuấn tú của Long Ngân.

Buổi tối, Long Ngân đẩy xe đẩy nhỏ, Diệp Lan đi bên cạnh hắn tranh thủ thời gian học bài.

Khai giảng này hai người đã lên cao tam, nhiệm vụ học tập hết sức khẩn trương, bây giờ có thời gian rảnh là Diệp Lan sẽ học từ đơn và công thức hóa học.

"Diệp Diệp."

Long Ngân nhìn bộ dáng Diệp Lan nghiêm túc học bài, đầu quả tim rung rinh, nhưng trên mặt lại không nhìn thấy một chút gợn sóng nào.

"Sang năm chúng ta cùng thi một trường đại học được không?"

Diệp Lan sửng sốt, lắc đầu:

"Có lẽ là không được, thành tích của cậu tốt như vậy, có thể đậu một đại học có danh tiếng."

"Thành tích của cậu bây giờ cũng đang đi lên." Long Ngân ngắt lời Diệp Lan:

"Chẳng lẽ cậu không muốn cùng tôi học một trường đại học?"

Hắn chưa từng ngừng việc dạy bổ túc cho Diệp Lan trong thời gian qua, bây giờ thành tích của Diệp Lan đang nằm ổn định trong mười hạng đầu tiên.

"Chiêu Tài, chúng ta có thể chọn thi vào cùng một trường đại học, nhưng không thể cùng chung chuyên ngành."

Diệp Lan nghiêm túc phân tích với Long Ngân:

"Cho dù chúng ta có thể đậu vào cùng trường, nhưng cậu có thể bảo đảm rằng chúng ta có thể chung một chuyên ngành, cùng phân ban trong chuyên ngành đó không?"

Long Ngân nhíu mày.

Đúng là hắn không thể bảo đảm được chuyện này, rốt cuộc thì đó cũng là hệ thống xét tuyển đại học, cái thứ này thì không có cách nào đi đường vòng.

"Được rồi, cậu yên tâm đi, cho dù chúng ta không học chung trong một khu vực ở trường, nhưng đến lúc đó ra ngoài thuê nhà vẫn có thể ở chung."

Được bảo đảm điều này, Long Ngân mới miễn cưỡng "ừ" một tiếng.

Nghỉ hè kết thúc, hai người về trường học, Nghe Một Chút vẫn ở chung ký túc xá với hai người.

Mỗi lần khai giảng, Giản Ninh vẫn như cũ mà xách bao lớn bao nhỏ vào ký túc xá, nhìn thế trận kia giống như là chuyển nhà.

Hoắc Lẫm xách giỏ, Giản Ninh thì nhàn rỗi ở bên cạnh.

Khi Diệp Lan đến ký túc xá đã thấy Hoắc Lẫm giúp cậu ta thu dọn giường đệm.

"Diệp Diệp, cậu đã đến rồi."

Giản Ninh đưa cho Diệp Lan một cây kem:

"Tôi mua rất nhiều, để trên bàn đó."

"Cái hộp kem bơ, phía trên có dâu tây là phần của Nghe Một Chút."

Nghe Một Chút đang thèm cây kem của Diệp Lan, nghe được có phần của nó, lập tức nhảy xuống khỏi người cậu, chạy đến cái bàn bên cạnh lấy kem.

Nhìn thấy hộp kem bơ có dâu tây, Nghe Một Chút cảm thấy bây giờ nó hạnh phúc muốn ngất xỉu.

Đôi tay nhỏ tròn tròn ôm hộp kem, Nghe Một Chút bước đến trước mặt Giản Ninh, kéo kéo ống quần cậu ta.

Giản Ninh cong lưng, Nghe Một Chút hôn một phát chính xác vào khuôn mặt của cậu ta.

Giản Ninh được thân thân, mi mắt cong cong, nhưng mày của Hoắc Lẫm đang trải giường chiếu thì nhăn lại.

Một lát sau.

Đồ vật của Giản Ninh được sắp xếp xong, Hoắc Lẫm dẫn Giản Ninh ra ngoài, nói là đi chuyển tiền vào thẻ cơm cho cậu ta.

Hai người mới vừa đi, Diệp Lan liền liếc thấy thẻ cơm trên bàn.

"Chiêu Tài, Ninh Ninh không mang thẻ cơm, cậu đi đưa thẻ cơm cho cậu ta đi, nếu không thì không có cách nào chuyển tiền được."

Diệp Lan đưa thẻ cơm cho Long Ngân:

"Bọn họ hẳn là chưa đi xa đâu, cậu chạy hai bước là có thể đuổi kịp bọn họ."

"Biết rồi."

Long Ngân nhận lấy thẻ cơm, xoay người đi ra ký túc xá.

Lúc này học sinh tới trường cũng không nhiều, hành lang trống rỗng, không có cả tiếng bước chân.

Long Ngân không thấy bóng dáng của hai người, chuẩn bị đi xuống lầu một chuyến.

Ngay lúc này, chỗ cửa nhỏ ra ban công lầu ba hình như có động tĩnh.

Ban công đó bình thường không có ai đi ngang qua, cửa cũng khóa vì trường học sợ học sinh chịu áp lực lớn, ngày nào đó đi nhảy lầu, vậy thì sẽ có chuyện lớn.

Long Ngân bước nhẹ, chậm rãi đến gần sân thượng.

Ẩn nấp trong một góc, Long Ngân nhìn thấy Hoắc Lẫm đang ấn Giản Ninh lên tường mà hôn nồng nhiệt.

Thậm chí, hắn ta còn đem tay vói vào trong quần áo của Giản Ninh.

Đồng tử Long Ngân chợt co lại, sắc mặt thay đổi thất thường trong nháy mắt.

Hoắc Lẫm biết có người tới, dư quang nơi khóe mắt nhìn nhìn hướng bên này, thấy là Long Ngân, lập tức lại tiếp tục.

Long Ngân cầm thẻ cơm, không bước tới cũng không về ký túc xá.

Hắn đứng bên ngoài hành lang một hồi lâu, trong đầu suy nghĩ lộn xộn.

Mấy năm nay, hắn thường xuyên mơ những giấc mơ có liên quan đến Diệp Lan, từ lúc ban đầu ngạc nhiên, tới bây giờ thì chỉ trầm mặc.

Hắn từng nghĩ chỉ cần xem giấc mơ và hiện thực không liên quan, yên tâm duy trì mối quan hệ thân mật như bây giờ đã tốt lắm rồi.

Nhưng lúc này, nhìn thấy Hoắc Lẫm hôn môi Giản Ninh, hắn mới bừng tỉnh, hắn cũng muốn hôn môi với Diệp Lan như vậy.

Nhưng hắn biết, tình cảm Diệp Lan đối với hắn không giống tình yêu không hề che giấu của Giản Ninh đối với Hoắc Lẫm.

Diệp Lan có thể...

Chỉ xem hắn như là anh em.

Mà bản thân hắn lại có suy nghĩ hạ lưu với cậu.

"Phì."

Long Ngân hung hăng phỉ nhổ bản thân:

"Nếu Diệp Diệp biết được, chắc chắn sẽ nổi giận."

Nói không chừng còn rời xa hắn.

Phỉ nhổ xong, Long Ngân lại vọng tưởng:

"Nhưng lỡ như mình có thể theo đuổi được Diệp Diệp thì sao?"

"Cậu ấy đối xử tốt với mình như vậy, nếu mình nói ra, có lẽ sẽ có cơ hội......"

Ý tưởng này không ngừng lắc lư trong đầu Long Ngân, đến khi Diệp Lan đẩy cửa ký túc xá bước ra, thấy hắn một mình dựa vào hành lang, không biết ngẩn người làm gì mới hỏi:

"Chiêu Tài."

Diệp Lan bước nhanh tới:

"Cậu ở đây làm gì vậy? Không phải tôi nói cậu đi đưa thẻ cơm sao?"

"Tôi không đuổi theo."

Long Ngân lấy lại tinh thần, trả lời có lệ:

"Bọn họ cũng không vội mà chuyển tiền đâu."

Diệp Lan còn muốn nói gì nữa, Long Ngân lại xoa trán, hàm hồ nói:

"Diệp Diệp, đêm qua tôi ngủ không ngon, muốn đi ngủ thêm một lát, tiết tự học buổi tối cậu nhớ kêu tôi dậy."

"Được, được rồi."

Về ký túc xá, Long Ngân kéo màn rồi nằm trên giường, trợn tròn mắt, tiếp tục phát ngốc.

Diệp Diệp có thích mình hay không?

Thích, không thích, thích, không thích......

Long Ngân nhẩm như đếm số ở trong lòng, cũng không biết đếm tới chữ nào, ngủ lúc nào không hay.

Diệp Lan bò trên bàn làm đề, không nghe được động tĩnh gì trên giường nên đứng dậy.

Nghe Một Chút nằm trên giường Giản Ninh vừa ăn vừa chơi, cũng không cần người dỗ.

Diệp Lan liếc nó một cái, lại trở về giường của mình.

Long Ngân nhắm mắt lại, tựa hồ ngủ không quá yên ổn.

Diệp Lan duỗi tay sờ sờ trán hắn:

"Không nóng, hẳn là không sinh bệnh."

Cậu nhớ rõ ngày hôm qua cậu và Long Ngân đi ngủ rất sớm, không có khả năng ngủ không đủ.

Ban ngày ban mặt mà buồn ngủ, Diệp Lan sợ Long Ngân bị bệnh.

Thấy trán hắn không nóng, Diệp Lan rút tay về nhưng lại không rời đi.

Cậu bình tĩnh nhìn thụy nhan của Long Ngân, bỗng nhiên cảm thấy, Long Ngân lớn lên càng ngày càng đẹp.

Tính trẻ con trên mặt từng chút rút đi, mặt mày Long Ngân đã lộ ra một cổ sắc bén.