Editor: Tuệ Vân

Kỳ Đồ trở lại văn phòng, ngồi vào bàn làm việc, tâm tình không thể bình tĩnh được.

Anh không nhịn được mà nhìn di động, xem WeChat, xem QQ.

Hơn 6 giờ, Lệ Chi đặt cơm cho anh, anh không có tâm trạng ăn uống, đến hộp cơm cũng chưa hề mở ra.

Tới 8 giờ tối, anh gọi điện cho Khúc Kinh Sơn gọi, bên kia không tiếp.

Anh lại gọi cho Nhiếp Minh Dịch, đối phương nói: "Sắp về rồi, sắp về rồi."

Kết quả tới hơn 10 giờ, còn chưa nhìn thấy một bóng người.

Không thể lại đợi.

Anh cầm lấy chìa khóa xe, tính toán đi ra ngoài tìm người.

Mới vừa đi đến cửa thang máy, Nhiếp Minh Dịch dìu Khúc Kinh Sơn say khướt bước ra.

Kỳ Đồ thiếu chút nữa tức giận đến chảy máu não: "Tôi nói đã nói với anh cậu ta ngày mai có hoạt động! Vì cái gì còn muốn cho cậu ta uống rượu? Anh không phải nói sẽ chiếu cố tốt cậu ta sao?"

Bách Đặc đang tăng ca nghe được thanh âm cuống quít chạy ra, anh ta tiếp nhận Khúc Kinh Sơn từ trong tay ng chủ, cõng hắn đi đến văn phìng của Kỳ Đồ.

"Các vị lão tổng quá nhiệt tình," Nhiếp Minh Dịch theo ở phía sau giải tích, vẻ mặt xấu hổ, "Mọi người đều rất thích cậu ta, chờ chúng ta bàn bạc xong chiến lược hợp tác, nhất định sẽ mạnh mẽ nâng cậu ta."

Hôm nay, tất cả phẫn nộ chồng chất tới đỉnh điểm, Kỳ Đồ rốt cuộc khống chế không được cảm xúc của chính mình, nhịn không được hướng về phía Nhiếp Minh Dịch rống to: "Tôi đã nói rồi! Nghệ sĩ của tôi không cần bồi rượu! Anh rốt cuộc để cậu ta uống bao nhiêu?"

Bách Đặc cõng Khúc Kinh Sơn vào phòng nghỉ ngơi trong văn phòng của Kỳ Đồ, đặt hắn lên giường.

Nhiếp Minh Dịch ngập ngừng nói: "Cũng không có bao nhiêu..

Này tiểu hỏa nhi tửu lượng không quá tốt, tôi cũng không dám để cậu ta uống nhiều."

Kỳ Đồ hít sâu một hơi, Bách Đặc biết đây là điềm báo anh chuẩn bị phát hỏa, chạy nhanh chắn ở giữa hai người: "Không có việc gì ông chủ anh liền về trước đi, nơi này giao cho chúng tôi là được."

"Tôi cũng không muốn như vậy," Nhiếp Minh Dịch lướt qua anh ta, nhìn Kỳ Đồ nói: "Nếu là dư luận về cậu ta tốt một chút, tôi cũng luyến tiếc để cậu ta vất vả như vậy, cậu xem trước kia tôi liền không có để cho Tư Niên cùng người khác uống qua, cậu nói đúng không."

Nói xong y vỗ vỗ bả vai của Bách Đặc: "Tôi đi đây.

Các cậu vất vả rồu, hảo hảo chiếu cố cậu ta."

Chờ y rời đi, Bách Đặc cuống quít đi rót ly nước lạnh cho Kỳ Đồ, nhét vào trong tay anh.

Kỳ Đồ cầm ly nước, tay vẫn còn run.

Bách Đặc duỗi tay vỗ nhẹ sau lưng anh: "Bình tĩnh, lão đại, đừng tức giận hỏng thân, vì loại người này không đáng! Khi nào anh mở công ty chúng tôi lập tức đi theo anh."

Kỳ Đồ dùng hết toàn lực khống chế cảm xúc chính mình.

Anh ngửa đầu đem ly nước kia nước uống hết, sau đó đi đến mép giường, cúi người nhìn Khúc Kinh Sơn đang say khướt, khẩn trương hỏi: "Bọn họ có hay không làm chuyện không tốt dối với cậu?"

Khúc Kinh Sơn đầy mặt đỏ bừng, ngơ ngác mà nhìn anh, ánh mắt mê ly.

"Tan ca đi." Kỳ Đồ quay đầu nói với Bách Đặc: "Cậu mau về nhà nghỉ ngơi đi."

Bách Đặc nhìn nhìn Khúc Kinh Sơn trên giường.

"Một mình tôi là được." Kỳ Đồ cười một cái với anh ta, sau đó đem chìa khóa xe đưa cho anh ta: "Trời mưa chắc là rất khó bắt xe, cậu lấy xe tôi mà về."

"Vậy cũng được." Bách Đặc tiếp chìa khóa xe, "Ngày mai thấy."

Chờ anh ta đi rồi, Kỳ Đồ vốn dĩ tưởng đem quần áo toàn mùi rượu trên người Khúc Kinh Sơn trên người cởi ra, lau người giúp hắn.

Nhưng anh nghĩ nghĩ lại không nhúc nhích hắn, vẫn là tính toán chờ đối phương tỉnh lại nói.

Anh ngồi ở trên sô pha, kiệt lực bình phục tâm tình của mình, rồi sau đó tự mình đuổi hết tức giận, để cảm xúc chính mình hòa hoãn lại.

Một lát sau, Khúc Kinh Sơn bỗng nhiên bò lên, vội vã vọt vào phòng vệ sinh, quỳ gối bên cạnh bồn cầu nôn đến trời đất tối tăm.

Kỳ Đồ đi vào đưa cho hắn ly nước, vỗ vỗ phía sau lưng hắn.

Chờ hắn nôn xong rồi, lại đem người nâng lên, đưa hắn về lại giường.

Uy hắn uống chút nước ấm.

Khúc Kinh Sơn nôn đến mất hết sức lực, nâng lên cánh tay che ở trước mắt.

Kỳ Đồ thò lại gần, nâng mặt hắn: "Bảo bối, bọn họ có hay không đối với cậu động tay động chân?"

Khúc Kinh Sơn gian nan mà lắc lắc đầu.

"Thật sự không có?" Kỳ Đồ nhìn thẳng vào mắt hắn: "Nếu có, nhất định phải nói cho tôi biết.

Không cần ngượng ngùng."

Khúc Kinh Sơn lại lần nữa lắc đầu, sau đó tiếp tục ngủ.

Kỳ Đồ lúc này mới lột quần áo thối hoắc của hắn ra, lấy khăn lông nhúng nướ ấm đơn giản giúp hắn lau thân thể, sau đó đem người nhét vào ổ chăn.

Rồi sau đó, anh ngồi ở đầu giường nhìn hắn, trong đầu vọng lại lời nói của Nhiếp Minh Dịch--

"Cậu lên tiếng nói một câu nói không chừng có thể cứu vớt rất nhiều người, cho vô số người bị bạo lực internet có cơ hội thở d0c.."

"Nếu dư luận về cậu ta tốt một chút, tôi cũng luyến tiếc để cậu ta vất vả như vậy.."

Một lúc lâu sau, anh bất đắc dĩ mà thở dài, tay chân nhẹ nhàng đi ra bên ngoài, đóng chặt cửa phòng nghỉ ngơi, tắt hết đèn trong văn phòng, sau đó ngồi vào bàn làm việc, mở ra máy tính.

Ánh đèn màn hình màu trắng chiếu lên mặt Kỳ Đồ.

Anh đăng nhập Weibo, di di con chuột, theo lệ thường click mở tất cả tin nhắn chưa đọc.

Trong văn phòng yên tĩnh, chỉ có thanh âm click chuột.

Anh xem xong tất cả tin nhắn, lại vào tài khoản của Khúc Kinh Sơn, xem hộp thư của hắn.

Hôm nay, hộp thư của Khúc Kinh Sơn có vô số người nhắc tới Kỳ Đồ, có rất nhiều tin đều đã bị Khúc Kinh Sơn click mở qua.

Tài khoản "Thỏ thỏ tiểu mơ hồ", ba ngày trước bảo Khúc Kinh Sơn đi chết đi, hôm nay lại làm giống như chưa có chuyện gì phát sinh, đã gửi mấy cái emo [ đáng thương], nhắn cho hắn nói: "Mong anh đi bồi bồi Đồ Đồ đi! Anh ấy hôm nay nhất định rất khổ sở, rất cô đơn QAQ"

Tài khoản "Mạch đâu a mạch đậu", liên tục mười ngày gủi tin nhắn cho Khúc Kinh Sơn "Tạo giả biss", hôm nay nói với hắn: "Ở khu nặc danh nhìn thấy bài viết hắc Thỏ Thỏ, quá hít thở không thông! Những người đó tại sao lại tiện như vậy? Mẹ của Thỏ Thỏ đã bởi vì bạo lực internet mà tự tử, tôi không hy vọng anh ấy cũng phải chịu trừng phạt như vậy [ khóc lớn].

Cậu đi an ủi anh ấy một chút đi! Cho anh ấy một cái ôm!"

Tài khoản "lopupcs", ngày hôm qua đã gửi cho Khúc Kinh Sơn liên tiếp hình vòng hoa cùng đồ tang, hôm nay lại nói với hắn: "Vì cái gì những tiện nhân đó muốn buộc Đồ Đồ tỏ thái độ? Bạo lực Internet thật đáng sợ! Tôi đau lòng muốn chết [ khóc lớn], Đồ Đồ nhà của chúng tôu có khỏe không? Anh có thể hay không đi bồi anh ấy? Cùng anh ấy tâm sự công tác sự tình, dời đi lực chú ý của anh ấy.

Hôm nay đừng cho anh ấy lên mạng! Làm ơn!"..

Quá nhiều, người như vậy quá nhiều.

Phân liệt, hoang đường, buồn cười.

3 giờ sáng, Kỳ Đồ đọc xong tất cả các tin nhắn chưa.

Anh tháo mắt kính xuống, mệt mỏi dựa vào trên ghế ngồi, ngửa đầu, dùng sức mà chớp chớp mắt.

Vài phút sau, anh đánh lên tinh thần, một lần nữa mang lên mắt kính, sau đó đôi tay để trên bàn phím, bắt đầu biên tập Weibo.

3 giờ rưỡi, âm thanh nhắc nhở đặc biệt của Weibo làm Khúc Kinh Sơn bừng tỉnh.

Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, mất vài phút mới tìm thấy di động để oqr trên bàn, sau đó nhìn thấy động thái Kỳ Đồ mới đăng.

【@ Kỳ Đồ V: Cảm ơn mọi người hoài niệm mẹ của tôi, cùng quan tâm tôi.

Weibo này xóa xóa sửa sửa, thật sự không biết nên nói như thế nào..

Tuy nói câu này khả năng sẽ xúc phạm tới tình cảm của mọi người nhưng kỳ thật tôi cũng không phải thực sự rõ ràng ngày hôm qua vì cái gì sẽ biến thành hoạt động thương tiếc online tập thể, cũng như tôi cũng không phải thực sự có thể lý giải, mẹ tôi khi còn sống vì cái gì mà bị khủng b0 công kích cùng chửi rủa như thế.

Tôi không biết trước kia mọi người đang mắng cái gì, cũng không biết hiện tại mọi người đang thương tiếc cái gì.

Ngày này mỗi năm đều có vô số người thúc giục tôi tỏ thái độ, bức tôi phải lên tiếng, tôi không biết tôi yêu cầu biểu cái gì thái, phát cái gì thanh, càng không biết như thế có ích lợi gì.

Tôi tỏ thái độ, tôi lên tiếng, liền thật sự hữu dụng sao?

Tôi chỉ cầu mong mọi người không cần lại quấy rầy đồng nghiệp cùng bạn bè của tôi, không cần chân trước mới vừa mắng bọn họ xong, quay đầu lại bảo bọn họ làm bạn với tôi, an ủi tôi gì đó, thật sự quá khôi hài.

Nếu mọi người thật sự hoài niệm mẹ tôi, nếu mọi người thật sự muốn nhìn tôi tỏ thái độ, như vậy tôi tưởng nói --

Mong mọi người đối người sống tốt một chút, cảm ơn.

Sau khi đăng động thái, Khúc Kinh Sơn nhìn thấy Kỳ Đồ like Weibo của Nhiếp Minh Dịch.

Chín năm qua, Nhiếp Minh Dịch luôn là đúng ngày đăng bài Weibo thương tiếc Kỳ Ninh Ngọc, ở fans Kỳ Ninh Ngọc nơi đó kiếm đủ hảo cảm.

Nhìn đến đây, hắn giống như minh bạch cái gì.

Khúc Kinh Sơn nâng lên cánh tay, gõ gõ đầu của chính mình, rồi sau đó nhẹ nhàng xuống giường, nghĩ đi ra tìm người.

Sau đó, hắn từ kẹt cửa thấy được Kỳ Đồ.

Trong văn phòng tối tắn, Kỳ Đồ ngồi trước bàn làm việc bên cạnh cửa sổ pha lê, trầm mặc mà ăn matcha souffle ban ngày Khúc Kinh Sơn mua cho anh

Anh ăn một nửa souffle.

Anh ăn souffle sớm đã lạnh.

Ánh đèn đại lâu đối diện xa xa chiếu lại đây, vẽ ra thân ảnh cô độc của anh.

Tay trái anh còn cầm di động, một bên xem màn hình, một bên ăn đồ ăn.

Có thể là đang xử lý sự tình, cũng có thể là đang xem bình luận của cư dân mạng.

Khúc Kinh Sơn nâng tay lên, do dự muốn hay không đẩy cửa đi ra ngoài.

Trầm tư một lát, hắn tay chân nhẹ nhàng trở lại trên giường, nằm nghiêng mặt hướng ra ngoài, nhìn chằm chằm cánh cửa kia.

Vài phút sau, Kỳ Đồ đi vào.

Anh cởi giày ở ngoài cửa, vô thanh vô tức đi vào, buông ly nước, ngồi xổm xuống bên mép giường, trước nhìn Khúc Kinh Sơn một cái, sau đó thật cẩn thận mà dùng chìa khóa mở ra ngăn tủ đầu giường.

Vì không làm người trên giường bừng tỉnh, anh động tác cực kỳ thong thả vặn ra cái nắp của một cái bình lớn, sau đó đem tay vói vào trong, lấy mấy viên thuốc.

Anh đang muốn đem thuốc ném vào trong miệng, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng rống.

"Nhiếp Minh Dịch!"

Khúc Kinh Sơn xác chết vùng dậy mà bắt lấy tay anh.

Kỳ Đồ sợ tới mức hồn phi phách tán, viên thuốc trong tay bị rơi xuống đất.

Anh cuống quít quay đầu nhìn Khúc Kinh Sơn, chỉ thấy mắt đối phương đang nhắm lại, trong miệng mơ hồ không rõ mà kêu: "Ông chủ là vương bát đản..

Cô em vợ chạy..

Tiền mồ hôi nước mắt! Trả tiền mồ hôi nước mắt cho tôi!"

Nói nói giãy giụa muốn đứng lên đánh người: "Vương bát đản! Tôi đánh chết anh..

Trả tiền mồ hôi nước mắt cho tôi!"

Khuya khoắt..

Say rượu lại điên cái gì.

Kỳ Đồ rất là bất đắc dĩ.

Anh đem người ngăn lại, ấn ở trên giường, không cho hắn đi ra ngoài: "Ngoan, ngủ, mau ngủ."

Khúc Kinh Sơn không thuận theo không buông tha, ở nơi đó xoắn đến xoắn đi.

Kỳ Đồ vì chế phục hắn, dùng ra sức lực cả người, chỉ trong chốc lát đa ra một thân mồ hôi, một chút u buồn ưu thương ở dưới đáy lòng cứ như vậy biến mất, thay thế chính là tưởng đánh người.

Nháo đến nháo đi, anh không biết như thế nào bị đối phương kéo tới trên giường, khóa tới rồi trong lòng ngực.

"Ngủ," Khúc Kinh Sơn phát ra tiếng cười say khướt, cằm kê ở trên đầu anh, từng cái vỗ vỗ phía sau lưng anh, hắn đứt quãng hát ru: "Tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn..

Mau mau ngủ, ta muốn vào tới.."

Kỳ Đồ: "..."

Đây là đem tiểu bạch thỏ cùng bài hát hát ru trộn vào nhau đi.

Quần áo Khúc Kinh Sơn lúc trước bị anh lột, giờ phút này mặt anh bị bắt chôn ở lồng ng.ực rắn chắc của đối phương.

Mùi rượu nhàn nhạt trộn lẫn hởi thở sạch sẽ của nam sinh chui vào xoang mũi của anh, mùi vị quá nồng, anh có chút chịu không nổi, mặt khống chế không được mà nóng lên.

Anh giãy giụa vài cái, muốn chui ra, đối phương lại ôm đến càng chặt.

Hai người anh đẩy tôi ôm, vặn thành một đoàn, hai người không ngừng cọ xát..

Ra điểm sự.

Khúc Kinh Sơn hạ th4n cuống quít thối lui một chút, Kỳ Đồ phát hiện ra điểm không đúng, liền đình chỉ giãy giụa, sau đó ở trong một mảnh hắc ám, dùng ngữ khí bất đắc dĩ nói --

"Đại ca, tôi ăn chính là vitamin, không phải thuốc ngủ."

Hết chương 13.